“Gã ta tên Lưu Á Danh!” Lưu Minh Nghĩa nói xong từng chữ một, sau đó dùng ánh mát dường như có thế giết chết người nhìn về phía gương mặt ngạc nhiên của Tiêu Chấn Long ờ đổi diện y như Hoàng Chu Ý vậy.
Bời vì Tiêu Chấn Long hoàn toàn lờ đi cảm nhận của hai người họ, đương nhiên chủ yếu hơn là vì kháp mặt hai người họ đều lè cơm và bã thức ăn.
Lưu Minh Nghĩa không hiểu tại sao khi nghe tên chú của mình lại khiến Tiêu Chấn Long vô cùng ngạc nhiên như vậy.
“Ồ, Thành thật xin lỗi! Đế tôi lau cho hai người!” Tiêu Chấn Long vừa định thần lại sau ngạc nhiên, vẻ mặt hối lỗi.
Tiêu Chấn Long lập tức lấy từ trong túi ra vài miếng khăn giấy đưa cho hai người lau đi cơm cặn canh thừa trên mặt, khiến Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý tức giận hơn là Tiêu Chấn Long vừa lau vừa nhịn không được vẻ vui vẻ của mình, hoàn toàn lờ đi cảm nhận của hai người.
Khiến cho Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý tức đến mức đẩy tay đưa khăn giấy của Tiêu Chấn Long ra tự mình lau kỹ càng, cơm thừa và cặn cơm phun từ miệng ra vốn dĩ đã có mùi kỳ lạ rồi, càng lau mùi càng nồng hơn.
Hoàng Chu Ý tức giận cầm túi xách tay của mình quay lưng đi vào nhà vệ sinh, Lưu Minh Nghĩa trừng mât nhìn Tiêu Chấn Long đang ngồi trên bàn sau đó theo vào nhà vệ sinh.
Tiêu Chấn Long dang hai tay như không có chuyện gì vậy, chỉ là nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người thl có chút ngượng ngùng.
Tiêu Chấn Long đám chim vào lời nói ban nãy của Lưu Minh Nghĩa, cái người chú ở đại lục của Lưu Minh Nghĩa là Lưu Á Danh, châc là không phái Lưu Ả Danh đõ chứ.
Nếu nhưthật sự là như vậy thi đúng lả quá trùng hợp rồi.
Trong lòng Tiêu Chấn Long quyết định phái đi xác nhặn rõ ràng lại.
Một lúc sau, Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý lần lượt từ nhà vệ sinh quay lại, đồ trẽn bàn đã sớm được Tiêu Chấn Long cho
người phục vụ lau dọn sạch sẽf tin là bị Tiêu Chấn Long phun như vậy ba người cũng không còn bụng dạ nào mà ăn nữa.
Hai người tức giận ngồi đối diện nhìn gương mặt đầy khó hiếu của Tiêu Chấn Long.
Cuối cùng Tiêu Chấn Long xác nhận lại một lượt với Lưu Minh Nghĩa, Lưu Minh Nghĩa kiên nhẫn kế lại từ đầu đến cuối một lần nữa, cuối cùng Tiêu Chấn Long có thể khẳng định 100% chú của Lưu Minh Nghĩa chính là Lưu Á Danh, người đã giúp bọn họ thoát ra đi từ nhà giam Thành Bác.
Cuối cùng Tiêu Chấn Long cũng xác nhận xong, nghĩ lại cả nguyên nhân hậu quả của câu chuyện này, nghĩ lại những rầc rối mà mấy năm nay gặp phải, cảm thấy cứ như chạy tới chạy lui trong một cái vòng nhỏ.
Thế giới lại nhỏ đến như vậy, cơ duyên gặp gỡ cũng trùng hợp như vậy.
cảm giác cứ như đã tỉnh ngộ ra khiến cho đầu óc của Tiêu Chấn Long bừng tỉnh, chỉ là sự bừng tỉnh này chỉ là một khoảnh khẵc trong đầu Tiêu Chấn Long, nhanh đến mức Tiêu Chấn Long cũng không cảm nhận được.
Tiêu Chấn Long cảm thấy không có gì cỏ thê’ biếu đạt được khung cảnh như trong phim hiện giờ, vì thế toàn bộ cảm xúc đều hóa thành tiếng cười phát ra ngoải.
Tiêu Chấn Long cười vô cùng vui vẻ, cười đến mức Tiêu Chấn Long cảm giác như phát ra hết những tiếng cưỡi mà mấy năm nay đã nhịn trong lòng.
Hai người Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý nhin nhau, ai cũng không biết là câu nôi não đã khiến cho Tiêu Chấn Long cưỡi vui vé như vậy.
Tất cả người trên bàn ăn đeu nhìn về phỉa Tiêu Chấn Long mã ngơ ra, đương nhiên là nhìn thấy Tiêu Chấn Long đang điên cuồng mả cưỡi.
Tiêu Chấn Long cười đến cuối cũng nước mắt cháy ra luôn, cuối cũng tiếng cười hoang dã của Tiêu Chấn Long cũng dừng lại.
Tiêu Chấn Long lập tức kế lại cho Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý những trái nghiệm huyền thoại cùng đám anh em này mà trước giờ chưa từng kế cho ai nghe.
kế lại toàn bộ quá trình từ lúc bản thân vào nhà giam kế một mạch đến Hồng Kông và cuối cùng là cứu được Lưu Minh Nghĩa.
Không chỉ là Hoàng Chu Ý, cá Lưu Minh Nghĩa cũng lè lần đầu tiên nghe được chính miệng Tiêu Chấn Long kể lại tường tận lai lịch của bọn họ.
Một loạt câu hỏi giấu trong lòng trước đây đều dưới sự dần dắt của một câu nói vô ý mà được giải đáp toàn bộ, còn Hoàng Chu Ý đang ngồi kế bên Lưu Minh Nghĩa cứ như được nghe kế lại một bộ tiểu thuyết truyền kỳ vậy, bị toàn bộ trải nghiệm đây kịch tính của Tiêu Chấn Long chinh phục, dùng đôi mât sùng bái nhìn v’ê phía Tiêu Chấn Long.
Cho dù Lưu Minh Nghĩa thông minh đến mấy cũng không đoán được chú của mình, người mà mình chưa từng gặp lại cùng với đại ca Tiêu Chấn Long lại có một mối quan hệ sâu sâc như vậy, lẽ nào đây là ý trời? Lưu Minh Nghĩa trong lòng không ngừng tự vấn bản thân.
Lẽ nào vào đêm trên phố ở Hồng Kông đó gặp phải Tiêu Chấn Long cũng là vận mệnh sâp đặt sao? Ai có thế tưởng tượng được chuyện trẽn thế gian này lại trùng họp tới mửc nãy, Lưu Minh Nghĩa trầm tư tiêu hóa tất cá mọi chuyện mà Tiêu Chấn Long đã kế.
Mã đối với vị nữ cưởng như Hoàng Chu Ý lại không ngờ đến ông chủ lởn của mình, chủ tịch hội đồng của tập đoản Nam Thiên lại lã một tẽn tội phạm trốn trại đến tử đại lục, mã khiến người khác kinh ngạc hơn chinh lè tên tội phạm trốn trại này lại làm õng chủ lớn cúa một tập đoàn, cỏn bán thán thì sao?
Lại đang làm việc cho chính người này.
Nhưng khiến Hoàng Chu Ý cám thán hơn nữa là, cô ấy không nghĩ tói chí trong thời gian vào Đài Loan có hai năm mà Tiêu Chấn Long đã tập hợp được tài nguyên vô cùng lớn như thế này.
Tất nhiên cơ hội rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là anh có đầu óc hơn người.
Nhưng nhìn dáng vẻ đương kim tổng thống của Trung Hoa Dân Quốc cũng phải kính lề ba phần thì cũng biết lè thành công của Tiêu Chấn Long tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Người này giỏi về việc mượn thế sử dụng tiềm năng thành tựu
ngày sau tuyệt đối vô hạn, nghĩ đến đày Hoàng Chu Ý càng kiên định quyết tâm theo đuối Tiêu Chấn Long.
Thật ra vốn dĩ những lời này Tiêu Chấn Long chỉ cần nói với một minh Minh Nghĩa là được, nhưng trong trường hợp như hôm nay, một là lời nói đó của Lưu Minh Nghĩa gây sốc quá, hai là Tiêu Chấn Long không định giấu thân phận thật sự của mình với Hoàng Chu Ý.
Dựa vào sự thõng minh cùa Hoàng Chu Ý không thế đoán được toàn bộ nhưng cũng đoán được vải phần minh là loại người gì.
Với việc che giấu chi bâng nhân cơ hội này nói ra hết mọi việc, Tiêu Chấn Long căn bán không sợ bị lộ những việc từng trái cúa mình ra ngoài, cho dù lộ ra thì có ai sẽ tin đây? Nhưng sau việc này lại khiến cho Lưu Minh Nghĩa, Hoàng Chu Ý sự kích động rất lớn, Lưu Minh Nghĩa thì khỏi phải nói rồi, Hoàng Chu Ý thì từ đây về sau càng thêm cấn thận trong việc quản lý kinh doanh của tập đoàn Nam Thiên.
Mấy tập đoàn công ty khác đă nhiều lần đưa ra mức lương cao gấp mấy lần tập đoàn Nam Thiên mà vần không lay động được Hoàng Chu Ý, đều bị cô lịch sự từ chối, có lẽ Tiêu Chấn Long không h’ê biết rằng những lời này của anh trong lúc vô ý đã khiến cho người phụ nữ này kiên định hơn với lòng tin của mình.
“Xong rồi, ăn no rồi, bữa cơm này là bữa mà tôi ăn vui nhất từ trước đến giờ.
Ha ha.” Tiêu Chấn Long cười dứng dậy rời khỏi ghế, đi ra ngoài.
Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý lập tức nhìn nhau, gương mặt bất lực, đứng dậy theo Tiêu Chấn Long đi ra khỏi nhà hàng.
“Ting … ting…” Điện thoại của Lưu Minh Nghĩa reo lên.
Lưu Minh Nghĩa ngồi trong xe tiện tay bất máy, không nghĩtới lè do XX gọi đến.
Hàn huyên vài câu trong điện thoại sau đó Lưu Minh Nghĩa truyền điện thoại cho Tiêu Chấn Long.
“A lô, xin chào đại ca!” Âm thanh nịnh hót của XX dường như thuận theo đường truyền truyền thẳng vào tai của Tiêu Chấn Long, nghe đến toàn thân của Tiêu Chấn Long đều nối gai óc, nhưng vần phải nhẫn nại mà chào hỏi với gã ta.
” Tống thống Trân, việc quốc gia đại sự của anh bây giờ vô cùng bận bịu mà vẫn có thời gian nhớ đến tôi à?”.
Tiêu Chấn Long cô’ ý mang giọng điệu trách móc chào hỏi với XX.
Hoàng Chu Ý nhìn đến trái tim ngấm ngầm lạnh lẽo đi, lòng thầm nghĩ đây cũng chi có Tiêu Chấn Long mới dám nói chuyện như vậy vởi XX, vởi thế lực của Đảng Dãn chủ Tiến bộ ở Đài Loan và nền móng lõng dân kiên cố như hõm nay, cho dù là căn cơ thảm sâu như Quốc dân đảng cũng phái tạm thời né tránh mũi nhọn này.
Nếu như đối lại là bất ki ai khác cũng không dám dùng giọng điệu này đế nói chuyện với XX đàu.
“Đại ca, lúc nào tôi cũng không quên được anh hết! Vùng trời Đài Loan này người khác không biết thi thỏi, tôi cỏn không biết sao? Không phái đều do đại ca chống đỡ giúp tỏi hay sao? Không có anh thì không có XX tôi ngày hỏm nay!” Giọng điệu của XX không có gì không vui, vẫn dùng giọng điệu hách dịch quen thuộc của nhà quan nói chuyện với Tiêu Chấn Long ha ha.
“Ha ha!”.
Tiêu Chấn Long cười trừ cho qua, không tranh luận những lời vô nghĩa này với gã ta, trực tiếp nói: “Nói đi, gọi điện thoại cho tôi có việc gì?”
“Tôi muốn mới đại ca đến Đài Bâc ngồi một chút, từ sau khi tôi được chọn, tôi nhớ anh vẫn chưa đến dinh tống thống cúa tôi làm khách, vì thế tôi đại diện ủy ban Trung ương Đảng Dân chủ Tiến bộ chân thành mời chủ tịch tập đoàn Nam Thiên đến Đài Bác làm khách.” XX nói.
Làm khách? Tiêu Chấn Long cười lạnh lùng một tiếng trong
lòng.
Đột nhiên tỏ ra ân cần thì nhất định có việc không giải quyết được mới nhớ ra tôi đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...