Nói xong, Tiêu Chấn Long và Trương Anh Tú, cùng những người khác là Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng, mười tám Thiết vệ rời khỏi phòng ăn, đi thẳng đến lối vào chính của khách sạn.
Tiêu Chấn Long đứng bên cạnh cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy quảng trường khách sạn vẫn vô cùng đông đúc, được vây quanh bởi hai băng đảng xã hội đen, nhưng lại rất yên tĩnh, Tiêu Chấn Long mơ hồ cảm giác được phía sau đám người có rất nhiều người đang đi tới đi lui.
Nhiều người chăn tầm mẳt nên mọi người trong khách sạn không thê’ nhìn thấy những gì đang diền ra phía sau đám đông kia.
Một lúc sau, Tiêu Chấn Long nhìn thấy đám người rẽ ra tạo thành một con đường, anh nhìn thấy những người phía sau đang liên tục đưa thứ gì đó lèn phía trước.
Tiêu Chấn Long và những người khác nhờ vào ánh trăng, nhìn kỹ lại, cánh tượng trước mặt lập tức khiến mọi người ờ cửa khách sạn giật nảy mình.
Hóa ra người của Ono không biết lấy từ đâu ra hàng trăm bình khí đốt hóa lỏng, Tiêu Chấn Long và những người khác đoán những bình khí đốt này đủ để làm nố tung khách sạn.
“Họ đang định lấy đạo của người trả lại cho người sao, lập tức hạ lệnh tất cả mọi người chuấn bị rút lui! À đúng rồi, đừng nhìn nữa, mang Lệ Ngọc dưới tầng hầm theo đi.” Tiêu Chấn Long nghĩ thầm đây là hơn trăm quả bom mini, không phải chuyện đùa, nếu dùng tốt có thê’ tiền mấy trăm người trong khách sạn về tây thiên.
Trong lúc chiến đấu, Tiêu Chấn Long đã sáp xếp chổ ờ cho Lệ Ngọc, anh ra lệnh cho một sổ quân Cờ Đen giấu Lệ Ngọc một tầng hầm khách sạn đế bảo đảm sự an toàn cho cô bé.
Theo mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long, tất cá quản Cờ Đen đã chỉnh trang đợi lệnh.
Tiêu chấn Long giao Lệ Ngọc cho Hỏa
Phượng, lệnh cho Trương Anh Tú cấn thận kiếm tra lại quân số, cuối cùng vung bàn tay lớn, dần quân Cờ Đen từ cửa sau khách sạn đến ngoại ô Tokyo.
Không lâu sau khi Tiêu Chấn Long rời khỏi khách sạn, Ono hạ lệnh đốt hàng trăm bình khí đốt hóa lỏng.
Nhìn khách sạn bị ngọn lửa bao vây cách đó không xa, Tiêu Chấn Long trong lòng mừng thầm vì đã chạy kịp, nếu không bây giờ có lẽ tất cá đã vùi mình trong biến lứa.
Nhưng Ono đã bố trí lính gác đứng ở vị trí kín đáo trong vòng ba km từ khách sạn, vì vậy tin tức về việc Tiêu Chấn Long chạy trốn nhanh chóng đến tai Ono.
Ono mặt đầy tức giận, lập tức dẩn hai nghìn người còn lại đuối theo Tiêu Chấn Long đang bỏ trốn.
Mùa đông vùng ngoại ô Tokyo vô cùng lạnh giá, phía sau Tiêu Chấn Long không chỉ có ánh đèn thành phố Tokyo mà còn có đội truy kích của thế giới ngầm Nhật Bản hơn hai nghìn quản.
Tiêu Chấn Long biết nếu họ bị đuối kịp, một trận chiến khốc liệt khác sẽ diền ra.
Nếu như bị bao vây, cơ hội đế đội quân của Tiêu Chấn Long trốn thoát là bao nhiêu, Tiêu Chấn Long hiểu rõ hơn ai hết.
Việc quan trọng nhất đối với đội quân của Tiêu Chấn Long lúc này là tìm một nơl đế ẩn náu, lợi dụng địa hình đế từng bước ăn mòn hai nghìn người phe địch.
Tiêu Chấn Long biết nếu cứ liều mạng đánh lại hai nghìn người thì chỉ có hai bên cùng thiệt hại, cách hiệu quả nhất đế bảo toàn sức mình và tiêu diệt kẻ thù là đánh du kích.
Đánh du kích, đây là chiến thuật lấy trong cuộc chiến kháng Nhật, ông ** đã tống kết cách hữu hiệu nhất để đối phó với quân Nhật Bản trong tình thế địch mạnh ta yếu.
Tiêu Chấn Long không ngờ chiến thuật của nhiều thập kỷ trước đưa vào sứ dụng ngày nay mà vẫn còn hiệu quá như vậy.
chạy hơn nửa tiếng đồng hồ, Tiêu chấn Long cuối cùng cũng phát hiện ra cách đó không xa có một nơi gần giống một khu nhà xưởng, vô cùng thích hợp, có thể tận dụng đế đối phó với địch.
Tiêu Chấn Long nhìn quanh, thấy khu nhà xưởng này cũng khá lớn, thầm nghĩ muốn làm nố tung khu này không phái biện pháp khá thi trừ khi hai bang xã hội đen kia có tên lửa.
Tiêu Chấn Long hét lớn: “Mục tiêu: Nhà xưởng trước mắt!”
Ono tận mẳt nhìn thấy đội quân của Tiêu chân Long chạy vào nhà xưởng, gã ta cùng đám người mình đứng từ xa nhìn quân của Tiêu Chấn Long rồng rần tiến vào nhà máy.
Ono cười chế giều, nói: “Nơi đó chính là phần mộ của chúng mày!”
Ngay khi Tiêu Chấn Long dần người mình chạy đến cửa nhà xưởng, đã bị bảo vệ tuần tra trong nhà xưởng phát hiện, vì trời tối nên nhân viên bảo vệ không nhìn thấy phía sau Tiêu Chấn Long cỏ mấy trăm người, chí thấy Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và mấy người khác.
Khoảng hơn chục nhân viên bảo vệ không ngờ muộn như vậy rồi còn có người tới đây, mở phòng an ninh, bước ra ngoài mới thấy có trăm người phía sau Tiêu Chấn Long, khí thế oai phong lầm liệt.
Mấy nhân viên bảo vệ thấy mọi chuyện không ốn, định quay lại phòng an ninh đóng cửa lại, đã bị Tiẽu Chấn Long và bốn năm người khác quật ngã, Tiêu Chấn Long mang theo mười tám Thiết vệ xông vào phòng an ninh đầu tiên.
Những nhân viên bảo vệ còn lại tướng gặp phải cướp, đánh rơi roi điện trên tay, đưa tay tìm kiếm trong ngực mình.
“Đại ca, họ có súng!” Trương Anh Tú nhanh tay nhanh mắt, là người đầu tiên phát hiện những nhân viên bảo vệ này có điềm khác lạ.
Vừa dứt lời, Trương Anh Tú đã lao tới, hạ gục nhân viên báo vệ đang định rút súng ra.
Ngay sau đó, đám người Lý Thế Vinh vung chiến đao xông thắng về phía nhỏm nhân viên bảo vệ còn lại, những ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong phòng an ninh, không cho đám nhân viên bảo vệ này cơ hội nổ súng.
Sau khi giải quyết những nhân viên bảo vệ còn lại, Tiêu Chấn Long bước đến chổ một trong những nhân viên bảo vệ, lấy khẩu súng lục đen do Nhật Bản sản xuất từ trong ngực anh ta, trong lòng thầm nghĩ, đây là xí nghiệp gì vậy, nhản viên bảo vệ mang súng đi tuần tra, hơn nữa còn là súng thật đạn thật.
Tiêu Chấn Long đóng băng đạn lại, ra lệnh cho các Thiết vệ tháo súng của họ xuống, chuyến các thi thế đến dãy phòng trong phòng an ninh.
Cùng lúc đó, Tiêu Chấn Long ra lệnh cho Thiết vệ lập tức mờ cửa nhà xưởng, để quân Cờ Đen phía sau tiến vào, nhìn quân Cở Đen không ngừng tràn vào, Tiêu Chấn Long thầm thớ dài, đây chính là nơi thập tử nhất sinh của họ.
Cánh cửa đang từ từ đóng lại, Tiêu Chấn Long cấn thận quan sát phòng an ninh nơi mình đang ở.
Trong phòng an ninh, có rất nhiều thứ trẽn bàn, hình như là số bàn giao, tất cả đều là tiếng Nhật, Tiêu Chấn Long xem không hiểu.
Mặc dù Tièu Chấn Long không biết dòng chữ trẽn số bàn giao nhưng anh biết tên công ty họ đang làm việc, đó là tập đoàn Mitsubishi của Nhật Bản vì anh phát hiện góc trên bên phải của mồi cuốn số đều có ba hoa văn hình viên kim cương, Tiêu Chấn Long tin chác rằng chỉ cần có chút thường thức về kinh tế sẽ biết logo của tập đoàn này.
Tập đoàn Mitsubishi của Nhật Bản là một trong mười doanh nghiệp siêu lớn hàng đầu tại Nhật, có lịch sử hơn trăm năm, doanh thu hàng năng lên đến hàng nghìn tỷ yên, phạm vi kinh doanh của nó bao gồm hâu hết các ngành công nghiệp, đặc biệt là ngành công nghiệp nặng, là trụ cột hàng đầu của nền kinh tế Nhật Bán, có danh tiếng cao trong ngành công nghiệp nặng thế giởi.
Tiêu Chấn Long cấn thận tìm kiếm kiến thức về Mitsubishi trong tâm trí, nhưng hôm nay chỉ khi tận mât nhìn thấy nó, anh mới nhận ra rằng vị trí của Tập đoàn Mitsubishi tại Nhật Bản khác biệt hoàn toàn với các tập đoàn khác.
Nhìn hàng chục thiết bị giám sát liên tục nhấp nháy trong phòng giám sát, Tiêu Chân Long biết quy mô của nhà máy Mitsubishi nơi họ đang ở lớn đến mức nào.
Đúng lúc này, Trương Anh Tú bước vào phòng giám sát báo cáo tình hình cho Tiêu Chấn Long, sau đó Tiêu Chấn Long cũng đi theo Trương Anh Tú ra khỏi phòng giám sát.
Tiêu Chấn Long không hề biết ngay khi anh vừa bước ra khỏi phòng giám sát, toàn bộ màn hình trong phòng đột nhiên chuyến sang bên trong nhà xướng.
Nếu như lúc này Tiêu chấn Long quay trở lại phòng giám sát, hẳn anh sẽ rất ngạc nhiên khi thấy các đường ống ở giữa màn hình giám sát chứa đầy súng, đạn dược và thậm chí cả một thứ tương tự như tên lửa.
Hỏa ra thiết bị giám sát trong phòng giám sát được chuyến đối thường xuyên, liên tục chuyến từ bẽn ngoài vào bên trong nhà
máy để theo dõi tình hình của toàn bộ khu xưởng.
“Đại ca, chúng tôi đã xử lý xong tất cả nhân viên bảo vệ trong nhà máy.
Đúng rồi, chúng tôi còn tìm thấy một nhà ăn và một phòng y tế trong nhà máy đế điều trị đơn giản cho các thành viên bị thương trong đội.” Trương Anh Tú nói.
“Rất tốt!” Tiêu Chấn Long vui vẻ nói, bây giờ có lương thực thuốc men, ít nhất toàn bộ quân Cờ Đen có thế bảo đảm ờ trạng thái tốt nhất, đồng thời có thế kịp thời cứu chữa cho Trương Bá Chính và quán Cờ Đen bị thương, đảy mới là điều quan trọng nhất.
Tiêu Chấn Long nhìn đám côn đồ Nhật Bản không ngừng tràn vào trước cống nhà máy, lập tức nói: “Phá hủy hết tất cả màn hình trong phòng giám sát, cảnh cổng này không giữ chân được chúng bao lâu nữa.
Đi, vào trong nhà máy.” Tiêu Chấn Long dẫn quản Cờ Đen chạy về phía khu nhà xưởng lớn nhất, sau khi tiến vào khu nhà xướng, những người phía sau khóa chặt cửa xướng lại.
“Xem chúng mày còn trốn đi đâu được nữa?” Ono cười nham hiếm nhìn quân của Tiêu Chấn Long rời đi.
Gã ta phất tay một cái, toàn bộ người trong bang lao thầng về phía nhà xưởng như một đám mây đen ùn đến.
Tiêu Chấn Long vừa bước vào nhà máy mới biết nơi đây rộng lớn đến mức nào, độ lớn này nếu chỉ đứng từ bên ngoài nhìn vào thì không thể cảm nhận hết được.
Toàn bộ nhà xưởng cao tới chục mét, có hàng trăm cột thép tráng khổng lồ nâng đỡ mái nhà màu tráng bạc, toàn bộ khu nhà xưởng được đèn điện chiếu sáng choang như ban ngày.
Khu nhà xưởng dài một đến hai mét, rộng ít nhất năm mươi mét, xưởng được chia thành nhiêu không gian có kích thước khác nhau, Tiêu Chấn Long
đang ớ phòng đầu tiên cúa khu nhà xướng.
Giữa nhà xưởng có hàng chục dây chuyên sản xuất khống lồ, nhìn lốp xe và một số phụ tùng thay thế trên đó, Tiêu Chấn Long cảm giác như đây là một nhà máy sản xuất ô tô.
Tiêu Chấn Long để lại mấy người thuộc đội quân Cờ Đen canh gác ờ cống nhà xưòng, sau đó dần số quân Cờ Đen còn lại tiếp tục đi về phía căn phòng bén trong khu xướng, băng qua cống vào căn phòng thứ hai.
Căn phòng khống lồ này cỏ vẻ rộng hơn căn phòng trước, giữa phòng có một số dây chuyên sản xuất cực lớn, bán thành phẩm được sản xuất trên dây chuyền có vẻ hoàn thiện hơn những sản phấm được sản xuất trong căn phòng lúc nãy, gần như đã cỏ thế thấy rõ được thành phấm cuối cùng là gì.
Vì lòng hiếu kỳ, Tiêu chần Long tiếp tục dẫn người đi vào bên trong, họ lại đi qua một căn phòng lớn, nhìn thấy bán thành phẩm ở đây, Tiêu Chấn Long gần như chác chán nơi này là xưởng sản xuất xe mô tô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...