Vương Quang Khải kéo cửa kính xuống hỏi: “Đại ca, có chuyện gì không?” “Quý Tân trước kia lái xe cho tỏi đâu?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Quý Tân?” Vương Quang Khải hơi ngấn người một chút, rồi lập tức phản ứng lại: “À! Tên nhóc kia sao, tôi bảo cậu ta vào PTU của anh Trương, cậu ta muốn đến đó rèn luyện một chút.
Cậu ta nói mục tiêu của cậu ta là tiến vào vệ đội Nam Thiên, tên nhóc này còn rất cố gắng, tôi nghĩ chắc một năm là cậu ta có thể vào.” Tèn nhóc này, Tiêu Chấn Long lấm bấm trong lòng, không nghĩ tới lại một người bị anh kéo vào con đường hắc đạo không trở về này.
Trong lòng Tiêu Chấn Long thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ đây có thể chính là vận mệnh sắp xếp nhỉ.
Nếu như không phải vì Vương Quang Khải bị thương vào bệnh viện, cậu ta cũng sẽ không đi lái xe cho mình, đương nhiên cũng sẽ không đụng phải Chu Lang Sở ở đầu đường Đài Nam, ai biết từ đêm đó xung đột giữa cậu ta và Chu Lập Khánh lại gây ra một trận phong ba lớn như vậy.
Có điều vừa nghĩ đến tính cách ngây thơ của Quý Tân mà vào vệ đội Nam Thiên sẽ như thế nào đây, có thể bị những người đội viên khác bắt nạt hay không, Tiêu Chấn Long cười lắc đầu.
“Lão đại, anh đang cười gì vậy?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“À! Không có gì đâu.” Tiêu Chấn Long đáp, nhưng trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ Quý Tân có thế ở lại được trong phương thức huấn luyện kiểu ma quỷ Quân Cờ Đen hay không.
“Đại ca, phía trước chính là bệnh viện Nam Thiên, anh có muốn đi vào thăm lão Băng một chút không?” Vương Quang Khải hỏi.
“Đương nhiên, đi xem lão Băng thế nào rồi.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
Nhìn đoàn xe màu đen giống như một con rồng dài tiến vào bệnh viện Nam Thiên.
Cao Hùng, tống bộ đường khấu của liên minh Thiên Đạo.
“Tiêu Thiên Long nói, tuy rằng sự việc đã làm xong, nhưng không phải tôi làm!” Một người đàn ông giống như mặt ngựa cung kính báo cáo với một ỏng lão tóc hoa râm ngồi trẽn ghế bành.
Ông lão chính là minh chủ liên minh Thiên Đạo Trần Việt Trạch, còn người đàn ông chính là người đứng đầu hội Thiên ưng, Vưu Lệ Khánh.
“Anh ta thực sự nói vậy sao? Hừ!” Tay phải Trần Việt Trạch vỗ mạnh chiếc ghế bành, đứng dậy.
“Ồng cụ, tôi nghĩ Tiêu Thiên Long cố ý không muốn không nhận nợ, ông xem có cần để chúng tôi đi hay không…” Vưu Lệ Khánh làm một động tác giết người, ý đế Trần Việt Trạch phái hội Mỹ ưng đi Đài Nam giết Tiêu Thiên Long.
Nghe được lời của Vưu Lệ Khánh, Trân Việt Trạch liếc nhìn Vưu Lệ Khánh một cái, khiến hắn ta sợtớl mức lập tức câm như hến.
Chỉ nghe Trần Việt Trạch nói “Chỉ bẳng các người? Cậu nghĩ đám người Tiêu Thiên Long chỉ có thế thôi à? Nếu anh ta chết dề dàng như vậy, cậu cho rằng bang Hoa Thanh có thế chịu thiệt thòi lớn như vậy ư? Chu Kiến Sinh sẽ chết ở Đài Loan? Một đám ăn hại!” “Đúng,… Đúng! ông cụ nói rất đúng!” Vưu Lệ Khánh vội vàng đồng ý, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, thầm nghĩ bang Hoa Thanh bọn họ có thế so sánh với liên minh Thiên Đạo chúng ta sao.
Ánh mắt Trần Việt Trạch đảo qua, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt không cam lòng của Vưu Lệ Khánh, thầm giận dữ trong lòng, quát: “Tôi cảnh cáo cậu, không có sự cho phép của tôi ai cũng không được đụng vào Tiêu Thiên Long.
Nếu không, cậu cũng biết quy tác trong bang rồi đó!” Nghe được Trần Việt Trạch quát một hơi, Vưu Lệ Khánh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, im lặng không dám lẽn tiếng.
“ông cụ, bang Hoa Thanh ở nước ngoài cỏ thế dừng tay như vậy sao? Ông không lo bọn họ tính khoản nợ này trên đầu chúng ta Ư?” Vưu Lệ Khánh dò hỏi.
Nghe vậy, Trần Việt Trạch nhếch khóe miệng, cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu nghĩ Chu Kiến Sinh ở Mỹ còn có bao nhiêu thành viên nòng cốt, lần này tứ đại hộ pháp, bát đại kim cương không phải đều nằm trong tay Tiêu Thiên Long sao? Chỉ sợ hiện tại bang Hoa Thanh ở nước ngoài đang đấu tranh một mất một xem ai là đời kế tiếp đấy, cho nên chuyện này dừng lại ở đây.
Còn cuối cùng là ai giết Chu Kiến Sinh, các cậu tiếp tục điều tra, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra chân tướng người này thôi.” “Ông cụ, vậy ông tin Chu Kiến Sinh thật sự không phải là do Tiêu Thiên Long giết sao?” Vưu Lệ Khánh hỏi.
Trần Việt Trạch bưng trà Long Tỉnh Tây Hồ bốc hơi nóng trên bàn lên uống một ngụm, phấm vị tinh tế, nói tiếp: “Tôi tin! Chỉ bằng anh ta có thể làm cho hai ngàn đội ngũ bang Hoa Thanh đồng thời biến mất trên địa cầu này trong một đêm, với bản lĩnh này, tôi tin anh ta nói thật!” “Gì? Hai ngàn nhân mã… Trong một đêm… Đồng thời bỉến mất sao?” Nghe Trần Việt Trạch nói, Vưu Lệ Khánh lặp tức ngây ngốc ở bên cạnh…
Tiêu Chấn Long đứng trên bậc thềm của bệnh viện Nam Thiên, thoải mái duỗi cái lưng dài mệt mỏi, hét lẽn một tiếng dài giải toả hết áp lực nặng nề trong lòng bị đè nén từ bấy lâu nay.
Nhìn bệnh của lão Băng đã dần dần ổn định, cơ thể chuyến biến tốt đẹp lên từng ngày, sự lo láng trong mấy ngày nay của Tiêu Chấn Long cũng bị quét sạch, tâm trạng anh tốt đến lạ thường.
“Chú Lục, chú về đi, không cần tiễn tôi đâu, vẫn còn rất nhiều việc gấp ở bệnh viện.
Nếu bệnh viện có cân người thì chú cứ việc nói với Minh Nghĩa.” Tiêu Chấn Long nói.
“Được, yên tâm! Tôi sẽ xử lý tốt chuyện ở bệnh viện.” Chú Lục trả lời.
Sau khi chào tạm biệt chú Lục, đoàn xe của Tiêu Chấn Long rời khỏi bệnh viện Nam Thiên, tiến về trụ sở của Tập đoàn Nam Thiên.
Ngay khi Tiêu Chấn Long bước ra khỏi cửa xe, nhìn lên cao ốc Nam Thiên màu xanh da trời trong ánh mặt trời, trong lòng anh tự nhiên nảy sinh một cảm giác không thế giải thích được, một loại cảm giác kỳ lạ như một tảng đá lớn chồng chất lên ngực.
Đến Đài Loan đã gần nửa năm, quay đầu nhìn lại đoạn đường mình đã đi qua, trải qua biết bao mưa gió, có vô số lần anh nghĩ mình sẽ không thể đặt chân đến bậc thang của cao ốc Nam Thièn này nhưng may thay anh vẩn cứ liều mạng xông đến.
Thực sự số lần Tiêu Chấn Long đến cao ốc Nam Thiên rất ít, ngoài lúc lắp đặt thiết bị và vài cuộc họp anh có tới còn lại thì anh cũng khỏng đến.
Lần này là vì mấy tháng liên tiếp rồi bang Hoa Thanh không trở lại nơi đây vì vậy một bước đặt chân lèn bậc thang của cao ốc Nam Thiên kia khiến trong lòng Tiêu Chấn Long sinh ra rất nhiều cảm xúc.
“Đại ca, sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề và động tác
ngừng chân của Tiêu Chấn Long, Lưu Minh Nghĩa mở miệng hỏi.
“À! Không có gì.
Chúng ta vào thôi.” Tiêu Chấn Long nói một câu này rồi cùng đám người Lưu Minh Nghĩa bước vào cao ốc Nam Thiên.
Vừa tiến vào đại sảnh của cao ốc Nam Thiên, Tiêu Chấn Long phát hiện rất nhiều chồ khác với trước kia, hình như có chỗ đã được sửa chữa, cả đại sảnh trông rất lộng lẩy, khí thế.
Thấy Tiêu Chấn Long cấn thận quan sát đại sảnh, Lưu Minh Nghĩa vội vàng giới thiệu nói: “Lúc trước có rất nhiều khu vực không được sửa sang ưng ý do vấn đề tài chính, bây giờ đã mở rộng tập đoàn, với tư cách tập đoàn tống bộ thì chắc chắn phải khí thế hơn.”
Tiêu Chấn Long gật đầu cười, tỏ vẻ đồng ý.
Dù sao tập đoàn tống bộ chính là thế diện của cả tập đoàn, bất luận là khách hàng hay là đối tác khi tới Tân đầu tiên thì nơi đầu tiên họ nhìn thấy chính là đại sảnh, vì thế trang trí đại sảnh như này cũng không sao.
Lúc hai người Tiêu Chấn Long và Lưu Minh Nghĩa nói chuyện, thỉnh thoảng lại có nhân viên đi qua, người nào cũng lễ phép chào hỏi Lưu Minh Nghĩa.
Bởi vì bản thân Tiêu Chấn Long rất ít khi đến tập đoàn nên không có mấy nhân viên ở đại sảnh tập đoàn nhận ra anh, họ chỉ lề phép khẽ gật đầu với Tiêu Chấn Long sau đó rời đi.
Lưu Minh Nghĩa gượng gạo ứng phó nhưng cậu ta lại không giỏi mở miệng ngắt lời người khác.
Tiêu Chấn Long thấy dáng vẻ lúng túng của Lưu Minh Nghĩa, vừa cười vừa nói: “Không sao, tỏi không đế ý chuyện ấy.
Tỏi không tới thường xuyên, họ không biết tôi cũng rất bình thường.” Nói xong Tiêu Chấn Long cũng cười một cái, thầm nghĩ mình nào có chỗ nào giống chủ tịch tập đoàn Nam Thiên, còn chẳng bằng bảo vệ gác cửa.
Có điều sau đó Tiêu Chấn Long nghĩ lại, nhìn thấy sự ngưỡng mộ từ đáy lòng cúa mọi người đổi với Lưu Minh Nghĩa, Tiêu Chấn
Long biết nhất định là Lưu Minh Nghĩa đã quản lýtặp đoàn rất tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...