Lời của Hỏa Phượng lập tức khiến Tiêu Chấn Long ngẩn ra, thầm nghĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này.
Ngay lúc này, Hỏa Phượng lại vẫy vẫy tay với cô gái đang đứng ngoài cửa, ý là muốn cô ta qua đây.
Thấy Hỏa Phượng vẫy tay, mắt Tiểu Đồng trừng lớn như chuông đồng.
Cô ta nghĩ chắc mình nhìn nhầm nên vô thức duỗi tay chỉ chỉ chóp mũi mình, ý là cô bảo tôi hả?
Thấy dáng vẻ ngạc nhiên đầy đáng yêu của Tiểu Đồng, Hỏa Phượng nhịn không được cười lên một tiếng, gật đầu với Tiếu Đồng.
Lúc Tiếu Đồng còn đang nghĩ xem có nên đi qua không thì hai chân cô ta lại không nghe lời, tự ý đi về phía Hỏa Phượng rồi.
Đi tới trước mặt Hỏa Phượng, Tiếu Đồng không biết nên nói gì đầu tiên nên liền đứng sững ra đó.
“Cô sao thế?” Hỏa Phượng hỏi.
“Đài Nam-” Tiếu Đồng cảm thấy đầu mình trống trơn, máy móc trả lời Hỏa Phượng.
“Đài Nam? Vừa lúc chúng tôi cũng tới đó, chúng ta cùng nhau đi đi!” Nói xong, Hỏa Phượng không thèm hỏi xem Tiếu Đồng có đồng ý hay không đã kéo tay cô ta đi về phía trước.
“Á?” Nhất thời Tiểu Đồng cũng không biết nên nói gì mới được, cho nên chỉ có thể ngơ ngác chậm rãi theo sát Hỏa Phượng đi về phía cửa đăng ký.
Cảm nhận được độ ấm từ bàn tay ngọc ngà của Hỏa Phượng, từ đầu đến cuối Tiểu Đồng đều không biết là nên thuận theo hay từ chối, thế nên cồ ta chỉ có thể ngơ ngác đi theo sau Hỏa Phượng, tất cả những gì cô ta nhìn thấy là mái tóc dài của Hỏa Phượng tung bay theo chiều gió và
tiếng trái tim cô ta đập bang bang trong lồng ngực.
Tiêu Chấn Long nhìn thấy hành động của Hỏa Phượng, thầm nghĩ nào có ai bắt ép người ta vậy bao giờ, cũng không thèm hỏi xem người ta có đồng ý hay không.
Sau đó Tiêu Chấn Long lại nghĩ cái tính cách này của Hỏa Phượng sợ là không sửa nối rồi.
Anh âm thầm lắc đầu trong lòng rồi dẫn theo đám anh em và Thiết vệ đi về phía cửa đãng ký.
Chỉ chốc lát sau, một chuyến bay cất cánh như một mũi tên lao lên không trung từ sân bay Cao Hùng.
Nhìn theo máy bay gào thét bay qua, một cái đầu lọc thuốc lá còn vương đốm lửa tàn bán ra khỏi chiếc Rolls Royce màu xám bạc đậu bên đường quốc lộ cạnh sân bay.
Sau đó là một giọng nói hơi già nua nhưng tràn ngập uy nghiêm vang lẽn.
“Ông Vu, lái xe đi!”
Khúc nhạc du dương vang vọng trong khoang máy bay rộng rãi, ngoài cửa số là tầng lớp mây trắng với ánh mặt trời chói mắt, có lẽ ánh mặt trời cách nghìn thước rất chói mắt, cho nên lười biếng chỉếu lẻn mọi người, lại thèm tiếng nhạc làm cho mọi người trong khoang máy bay thấy buồn ngủ.
Nhất là đám anh em của Tiêu Chấn Long tinh thần căng thẳng đã chiến đấu mấy ngày liền, hiếm có cơ hội nhàn nhã như vậy, rất nhiều người đã nghiêng người ngủ say, ngáy mấy tiếng liên tục.
Nhưng lúc này Tiếu Đồng ngồi cạnh Hỏa Phượng lại không buồn ngủ chút nào, dựa lưng vào sô pha thoải mái mắt nhìn thắng vào đỉnh khoang máy bay, cỏ ta cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mình đang ở cùng với một bang cướp giết người cướp của, không! Còn đáng sợ hơn cả bọn cướp.
Mỗi lần nghĩtới đây, đột nhiên trong lòng Tiếu Đồng căng thẳng, không biết mình đến Đài Nam xong có thuặn lợi rời khỏi bọn họ không, Tiểu Đồng nghĩtrong lòng thế.
Nhưng, không hiếu sao sâu trong lòng Tiếu Đồng vẩn hi vọng có thế đi chung lâu một chút, lúc trong đầu cô ta hiện lên ý nghĩ này đến chính cô ta cũng thấy giật mình.
“Cô nghĩ gì vậy?,ă Hỏa Phượng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói, lúc này Hỏa Phượng đang nhắm mát giả vờ ngủ.
“À? Khỏng, khỏng có gì…” Hỏa Phượng đột nhiên hỏi một câu làm Tiểu Đồng hoảng sợ, cô ta không biết sao Hỏa Phượng nhám mắt lại biết cô ta đang làm gì: “Sao cõ biết tôi đang nghĩ gì?” Hỏa Phượng cười ha ha nói: “Hơi thở của cô lúc dồn dặp lúc lại nhẹ nhàng, lên xuống không ôn định, cái này cho thấy trong lòng cỏ nhất định đang suy nghĩ chuyện nào đó, mà cô còn rất lo lắng về chuyện này.
Tôi đoán không lầm, chuyện này có liên quan tới chúng tôi rồi.” Nói xong, Hỏa Phượng mở mắt.
Tiểu Đồng chột dạ thoáng nhìn trộm qua Hỏa Phượng ớ bên cạnh, thấy Hỏa Phượng đang nhìn cỏ ta chằm chẳm, vội vàng quay đầu lại nói: “Không có! Tôi nghĩ việc khác thôi!” Tuy Tiếu
Đồng nói như vậy, nhưng lúc lơ đãng vẫn lộ ra vẻ bội phục với bản lĩnh của Hỏa Phượng, một người nhám mát vẫn có thế cảm nhận được rõ ràng tin tức xung quanh, bản lĩnh này không phải ai cũng có được.
Hỏa Phượng thắng người lại, tựa vào trên ghế ngồi, nói tiếp: ‘”Yên tâm đi, chúng tồi không phải người tốt gì, nhưng cũng không phải người xấu như cô nghĩ, chỉ là cảm thấy có vẻ hợp với cô mà thôi, đến Đài Nam xong muốn đi đâu thì đi, sau này nếu có chuyện gì cần tôi giúp cứ nói, đến tống bộ Tập đoàn Nam Thiên tìm tôi.” Tập đoàn Nam Thiên? Tiếu Đồng có nghe qua tên này, là công ty nối danh nhất trong thời gian gần đây, đã từng có một khoảng thời gian mổi tạp chí lớn của Đài Loan đều đầy rẫy tin tức về nó, thật không ngờ những người này đều là Tập đoàn Nam Thiên, ồ, đúng rồi! Cô còn từng nghe thấy cái tên Tiêu Thiên Long ở trong quán bar, chẳng lẽ chính là tập đoàn này sao? Thật không ngờ một tập đoàn lớn như vậy mà đều là xã hội đen, Tiếu Đồng nghĩthầm trong lòng.
“Các cô đều là xã hội đen hả?” Tiếu Đồng có chút khiếp đảm hỏi.
“Cô thấy chúng tôi là người xấu sao?” Hỏa Phượng nhìn Tiểu Đồng cười hỏi ngược lại.
Tiếu Đồng lại cứ thế gật đầu, sau đó như nhận ra gì đó lại ra sức lắc đầu, lúc này Tiểu Đồng nhìn thấy Hỏa Phượng đang cười như không cười nhìn cô ta.
Tiểu Đồng như đang làm việc trái lương tâm, cúi đầu đỏ mặt vô cùng ngượng ngùng.
Bây giờ Tiểu Đồng cảm thấy giống như cố ý rạch vết sẹo trên người của người khác ra, cho rằng mình nói không sai, lại thấy bản thân e rằng đã khiến đối phương không xuống đài được.
Nếu là những người khác thì không sao, nhưng bên cạnh là người coi thường mạng người, cho dù cô ta có gương mặt xinh đẹp có thế so sánh với thiên sứ.
“Cô cho rằng ranh giới giữa người xấu với người tốt là gì? Chẳng lẽ an phận thủ thường chính là người tốt, giết người như ngóe thì nhận định là người xấu sao? Đó là định nghĩa người tốt người xấu trên sách vở, nói cách khác là định nghĩa xã hội này áp đặt lên trong ý thức của mọi người.
Trong xã hội hiện thực, ai là người tốt, ai là người xấu, cô có thế phân biệt rõ ràng sao? Mượn lời ông chủ quán bar Hứa Thế Hành của các cô, đơn giản là định nghĩa người tốt hoặc là người xấu này không thoả đáng lắm.” Hỏa Phượng nhìn thoáng qua Tiểu Đồng có vẻ đăm chiêu nói tiếp: “Chúng tôi là xã hội đen, chúng tôi cũng giết người, thậm chí giết tới mức máu chảy thành sông.” Lúc nghe thấy Hỏa Phượng nói tới máu chảy thành sỏng, trong lòng Tiếu Đồng nhảy dựng lên.
“Nhưng chúng tôi cũng không bắt nạt kẻ yếu, không ăn trộm không cướp đoạt, không giết người vô tội, chúng tôi có công việc của mình, thậm chí đối với anh em bạn bè chúng tôi có thể giao phó sinh mạng của mình ra, nhưng đối với kẻ địch chúng tôi cũng có thể giết họ khiến bọn họ hối hận đã đối đầu với chúng tôi.
Chúng tỏi có tiêu chuấn thiện ác, có chuấn tắc cuộc sống.
Hiện tại tại thành phố Đài Nam này, ban ngày thành phố này là của chính phủ, đến tối thành phố này là của chúng tôi, đến cảnh sát cũng phải nế mặt chúng tôi, trong thế giới ngầm chúng tôi chính là vua.
Cô có thể không tán thành với cách làm của chúng tôi, nhưng không thế nói chúng tôi là người xấu, dù sao cái chữ người xấu này nó bao hàm ý nghĩa quá hẹp rồi.” Có lẽ Hỏa Phượng nói quá nhiều hoặc nói quá nhanh, toàn bộ lời Hỏa Phượng nói đều làm cho Tièu Đồng từng sống trong thế giới nhỏ khác khó tiếp thu được.
Tiếu Đồng cảm thấy lời Hỏa Phượng nói có lý, nhưng cũng thấy có chỗ nào không đúng lầm, bảo cô ta nói xem chỗ nào không đúng, cô ta lại không nói nên lời được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...