Lúc này, sau lưng Hỏa Phương có bóng dáng bay ra, bóng dáng này có thế mượn lực bay cao hơn hai trượng trong không trung, vẽ một vòng cung hoàn hảo trên không trung, lúc này Tử Thần chợt phát hiện mấy luồng ánh sáng trắng lao về phía Tử Thần: “Ám khí!” Từ Thần chấn động, dựa vào tổc độ của ánh sáng tráng gã ta quan sát được, gã chỉ có thể chặn được nhiều nhất một nửa.
Thấy Tử Thần gạt sang một bên, lấy một con dao sắc từ trong túi ra, nhảy lên không trung, xông thắng đến từng ánh sáng trắng đang mạnh mẽ lao đến, vài tiếng “leng keng” vang lên, tiếng kim loại chạm nhau truyền đi thật xa trong đêm không người, Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết đáp xuống từ trên không trung, đứng song song nhau nhìn Tử Thằn vung dao sắc trước mặt, cũng thầm ngạc nhiên, thầm khen, dao thật nhanh!
Tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng đối với hai người Hỏa Phượng Phiêu Tuyết đã đủ rồi, Phiêu Tuyết vừa dùng kim thép thăm dò sức mạnh của Tử Thân, dù sao trước đó biết được qua lời người khác, vẫn chưa được tận mắt thấy được, vừa muốn phá khí thế Tử Thần tích lũy trước đó, như vậy mới có thể chiếm được lợi thế, từ đó chiến thắng kẻ địch.
Trong khoảnh khắc, mấy kim thép bị dao sắc của Tử Thần đánh rơi xuống đất, nhưng có một vài kim thép Tử Thần không ngăn được, một là vì tốc độ kim thép quá nhanh, tổc độ dao sẳc của Tử Thần cũng thua tốc độ phóng ra của nó.
Hai là Phiêu Tuyết xuất hiện quá đột ngột, lúc tất cả sức chú ý của Tử Thần đều dồn lên người Hỏa Phượng thì Phiêu Tuyết xuất hiện.
Tử Thần nhìn từng tên đàn em bị giết đến đất, nắm chặt tay, nhất là tay cầm dao nối cả gân xanh, rõ ràng những hành động của Hỏa Phượng đã chọc giận Tử Thân.
Tử Thần chầm chậm quay đầu về phía Hỏa Phượng, giơ dao sắc về chỉ Hỏa Phượng, lạnh lùng nói: “TÔI sẽ đế cô chết thật khó coi, cũng rất đau khố!”
“Câu này cũng là câu tôi muốn gửi đến anh! Tử Thần, tối nay chính là ngày chết của anh!” Hỏa Phượng nói, trong lúc nói, tóc Hỏa Phượng tự bay trong trời đêm vắng gió, tựa như san hô vung xúc tua trong đại dương, cả người dần trở nên lạnh lẽo.
Hỏa Phượng bước về phía Tử Thần, cô ấy đi rất chậm, nhưng từng bước vững vàng.
Nghĩ đến lão Băng đang điều trị trên giường bệnh, ống dẫn cắm khắp người, nghĩ đến anh em Nam Thiên chết trong tay bang Hoa Thanh, Hỏa Phượng cau mày, ngửa mặt nhìn trời rít một tiếng mãnh liệt, sau đó nhảy lẽn bổ nhàc^ềphíaTu^hầ n…
Trong đêm đen, bóng dáng của Hỏa Phượng giổng như tia lửa bay lên trời cao phát ra từ ngọn lửa đang thiêu đốt, không khí tập trung phía trước Tử Thần.
Tử Thần lại nắm chặt thanh đao sắc trong tay, nhe răng cười một tiếng, hai chân đạp xuống đất vẽ ra một hình cung duyên dáng trên không trung rồi lao thẳng về phía Hỏa Phượng.
Hai bóng dáng một đỏ một đen, màu đỏ là ngọn lửa thiêu đốt, màu đen là cơn cuồng phong đen ngòm, hai bóng dáng gặp nhau trong chớp mắt đá ra lửa trên không trung.
Sau vài trận so tài trên không, cả hai xẹt qua nhau.
Hỏa Phượng dừng bên phía bang Hoa Thanh, còn Tử Thần thì cầm đao nửa quỳ bên phía Quân Cờ Đen.
Đừng nói là trong đêm tối, cho dù là vào ban ngày, với thân hình và tốc độ này thì cũng chẳng ai có thể nhìn rõ trận giao tranh của hai người.
Đầu nhọn trẽn thanh đao của Tử Thần sượt qua mặt đất, gã ta nhìn Hỏa Phượng rồi nói: “Ngay cả trên không trung mà cũng có thể tránh khỏi đao của tôi hẳn ba lần.
Từ khi tôi vào nghề đến nay thì cô là người đầu tiên! Rất bản lĩnh!”
Hỏa Phượng cười duyên một tiếng sau đó lập tức điều chỉnh lại khuôn mặt rồi nói: “Đao của anh quả thật rất nhanh! Thảo nào lão Băng lại bị thương dưới đao của anh!”
“Lão Băng? Anh ta là ai vậy?… À! Là kẻ chết dưới đao của tôi ở trên Thiên Thai đó sao?”
“Anh..
ta…chưa…chết …đâu!” Đột nhiên giọng của Hỏa Phượng trở nên nghiêm túc, tơ máu dần dần tụ lại trong đôi mắt xinh đẹp, nhìn chằm chằm Tử Thần cách đó không xa.
“Ha ha… Ha ha… Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đao của Tử Thần tôi hạ xuống chưa từng để sót người sống, anh ta cũng sẽ không ngoại lệ!” Giọng nói độc địa đau đớn của Tử Thần trong chiếc áo choàng đen vang vọng khắp con phố tối đen như mực, thỉnh thoảng lại khiến người ta cảm thấy có cơn gió âm u đang thối qua.
Lúc này bang Hoa Thanh tính cả Thái tử Chu Lang sở đứng phía sau Hỏa Phượng đều đang hồi hộp nhìn chằm chằm vào hai người ở đây, cảm thấy bây giờ tính mạng mỗi người đều đang treo trên giây phút này, vì thế ngay cả Chu Lang sở bình thường chưa thấy Tử Thần bao giờ cũng đang âm thầm cố vũ Tử Thằn cổ lên trong lòng.
Thật ra Hỏa Phượng hoàn toàn có thế cho Quân Cờ Đen lên vây bắt, khi đó cho dù thanh đao của Tử Thần có nhanh hơn nữa cũng chắc chắn không thế ngăn cản được sự công kích của Quân Cờ Đen.
Nhưng Hỏa Phượng không muốn làm việc hy sinh vô ích này.
Hỏa Phượng biết Quân Cờ Đen là con át chủ bài của Tiêu Chấn Long, trong đó bất kỳ ai bị thương cũng đều là thiệt hại cực kỳ lớn cho tập đoàn Nam Thiên.
Hỏa Phượng lựa chọn tự mình ra trận cũng là có ý định muốn so tài với Tử Thằn một chút, nhìn xem kẻ có thế đánh trọng thương người xếp thứ tư trong mười sát thủ hàng đầu trên giang hồ rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Còn bây giờ đối với bang Hoa Thanh mà Tử Thần đại diện mà nói thì lý do Tử Thần nghênh chiến Hỏa Phượng thật ra là vì kéo dài thời gian, kéo dài đến khi Hứa Thế Hành đuối tới nơi này.
Cho đến lúc này, việc quan trọng không chỉ là gã ta phải cứu Thái tử Chu Lang sở mà còn phải cho ông cụ của bang Hoa Thanh sẽ tới Cao Hùng vào ngày mai một lời giải thích nữa.
Lúc này, hơn ai hết, Tử Thần biết rõ tình hình đang ác liệt cỡ nào.
Bây giờ tính mạng của toàn bộ người bang Hoa Thanh trên con phố này đều đang bị cô gái nhỏ dẫn đầu nắm trong tay đội quân Nam Thiên trước mẳt này thao túng.
Nếu chạy trốn một mình thì có lẽ còn có chút hy vọng, nhưng muốn dẳn
cả Chu Lang Sở đi cùng nữa thì đoán chừng cơ hội chạy trốn còn chưa đến năm mươi phần trăm.
Cho nên Tử Thần dùng hết cách để kéo dài thời gian, bây giờ gã ta chỉ hy vọng Hứa Thế Hành có thế đuối tới sớm chút.
“Anh đừng kéo dài thời gian! Hôm nay toàn bộ các anh đều phải đế mạng lại trên con phố này.” Hỏa Phượng dùng khóe mắt liếc Tử Thần đang cầm đao đứng cách đó không xa một cái rồi nói rất chắc chắn.
Hỏa Phượng đã nhìn thâu trò hề của Tử Thần rồi.
Vừa rồi lúc đánh nhau, Hỏa Phượng phát hiện Tử Thần hạ đao vẫn còn để lại đường sống, không ra tay hết sức với cô ấy.
Ban đầu Hỏa Phượng còn tưởng rằng Tử Thần muốn để sau mới giết, sau đó mới phát hiện ra Tử Thằn không tình nguyện ra tay, cỏ ấy lập tức đoán ra là Tử Thần đang muốn kéo dài thời gian đế đợi quân cứu viện.
Nhưng Hỏa Phượng không biết cứu viện này rốt cuộc là ai mà thôi.
Nếu cô ấy biết quân cứu viện mà Tử Thần đang đợi thế mà lại là cảnh sát thì nói không chừng đã sớm ra lệnh cho Quân Cờ Đen vung đao lên giải quyết rồi.
“Hừ!” Tử Thần hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Mà lúc này suy nghĩ của Tử Thần giấu dưới lớp áo choàng đen lại nhanh chóng chuyến động.
Nếu không thế chờ nối nữa thì bây giờ cách duy nhất là bắt được cô gái nhỏ trước mắt này, sau đó lại nghĩ cách thoát thân sau.
Chẳng qua gã ta vẫn luôn không thế xác định được bản lĩnh của cô gái nhỏ trước mắt này sâu cạn cao thấp thế nào.
Nhưng theo lẽ thường thì trẻ tuổi như thế cho dù có bản lĩnh hơn nữa thì cũng có hạn mà thôi.
Tử Thần hạ quyết tâm xong, lúc này gã ta không nương tay nữa.
Dựng đao giữa không trung, áo choàng đen trên người bị luồng năng lượng trong cơ thế khiến cho không gió tự bay.
Chỉ
một thoáng sau, một mét xung quanh Tử Thần hình thành một luồng khí khiến cả người gã ta bắt đầu trở nên mờ ảo như sắp biến mất.
Hỏa Phượng tung mái tóc, dũng cảm đứng ra, nắm chặt lấy hai nắm đấm rồi ngửa mặt lên trời thét dài.
“A—”
Theo tiếng thét dài của Hỏa Phượng, cả người cô ấy bị luồng năng lượng trong cơ thế làm cho càng thêm vững vàng hơn, hơi thở bẳt đầu bay nhanh trong ba mét xung quanh và xoay tròn quanh người Hỏa Phượng.
Lúc này Hỏa Phượng giống như trung tâm của ngọn lửa, năng lượng hội tụ lại biến nơi này thành một đám lửa mãnh liệt vô cùng, mà tóc của Hỏa Phượng cũng bị luồng khí mạnh mẽ này phất cho bay ngược lên trời như ngọn lửa đen tuyền đang nhảy múa, tràn ngập sát khí mạnh mẽ vô song.
Từng vòng năng lượng của Hỏa Phượng ngưng tụ lại khiến bang Hoa Thanh phía sau sợ hãi liên tục lùi về sau.
Phiêu Tuyết vung tay lên đế toàn bộ Quân Cờ Đen lùi về phía sau hơn mười mét có hơn, sắp xếp cho con phố này thành một chiến trường riêng của hai người, bởi vì Phiêu Tuyết biết sức mạnh đáng sợ của Hỏa Phượng.
Nhất là hôm nay cô ấy đang đánh nhau với chiến binh sức mạnh của bang Hoa Thanh là Tử Thần.
Hỏa Phượng chắc chắn sẽ không nương tay.
Lúc trước Phiêu Tuyết từng thấy Hỏa Phượng chỉ dựa vào khí thế của bản thân đã khiến toàn bộ kẻ địch trên quảng trường phải cúi đầu, thế nên vì lý do an toàn, Phiêu Tuyết đã để toàn bộ Quân Cờ Đen rút lui về phía sau.
Với việc Quân Cờ Đen rút lui về phía sau, vòng chiến cũng
được mở rộng theo.
Hai bẽn đổi địch đều đang khẩn trương nhìn chăm chú Hỏa Phượng, còn cả Tử Thần.
Cuối cùng Hỏa Phượng ngừng gào thét, đầu ngẩng cao chậm rãi nhìn thắng.
Sau khi Phiêu Tuyết nhìn thấy, đột nhiên trong lòng cảm thấy khiếp sợ, thầm nghĩ đây vẳn là Hỏa Phượng có dáng vẻ của một thiên sứ kia hay sao?
Lúc này Hỏa Phượng giống như bị một tầng hơi mỏng bao phủ, mơ hồ có một hơi thờ hình cầu hình thành xung quanh Hỏa Phượng, hơi thở toàn thân Hỏa Phượng tỏa ra màu đỏ thẳm.
Hai mắt của Hỏa Phượng đã biến thành màu đỏ giống như màu máu, giống như đang chảy máu, làn da vốn trắng nõn lại càng trở nên trắng bệch, trắng như tuyết mùa đông, khồng dính một chút bụi nào.
Điều càng làm cho mọi người ở đây cảm thấy ngỡ ngàng chính là những vết máu từ từ chảy ra từ xoang mũi và khóe miệng của Hỏa Phượng, mái tóc trên đầu lại dài ra hơn nửa mét, hơn nữa chỗ tóc dài ra hơn nửa mét kia vậy mà lại là tóc trắng như tuyết, lúc này toàn thân Hỏa Phượng vô cùng kỳ dị làm cho đường phố đêm khuya trở nên vô cùng khủng bố.
Rất nhiều người trong Quân Cờ Đen bầt đầu chậm rãi lui về phía sau, đương nhiên trong bang Hoa Thanh cũng có một số tên sợ tới mức chết ngất.
Chỉ có Tử Thần biết đây là bởi vì chân khí trong cơ thế không thế khống chế trong thời gian ngắn làm cho máu trong cơ thế chảy ngược, bình thường khồng có ảnh hưởng lớn đến con người, nhưng chẳng lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy đề cao chân khí trong cơ thế đến mức độ này hay sao? Tử Thần đứng ở đối diện đang suy nghĩ.
Đúng như Tử Thần suy nghĩ, đây là lần đầu tiên Hỏa Phượng đề cao chân khí trong cơ thể đến mức độ này, sau khi tự mình bước vào sát thủ tầng hai, Hỏa Phượng vần không thế đột phá
bình cảnh, hay nói cách khác nếu muốn vượt qua chướng ngại, thì phải có áp lực đến từ kẻ địch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...