Bây giờ đã đến lượt Tiêu Chấn Long hỏi Tống Thanh Tùng, Tiêu Chấn Long không tin Đảng Dân chủ Tiến bộ có thế buông tay một lợi ích lớn đến vậy mà không có yêu cầu kèm theo nào.
“Không có, chủ tịch của chúng tôi mong bang của cậu sẽ dốc hết sức làm hoạt động tranh cử giúp chúng tôi.” Tổng Thanh Tùng trả lời.
“Chuyện này không thành vấn đề, nếu tôi đã đồng ý với các người thì chắc chắn sẽ làm được.” Tiêu Chấn Long sảng khoái nói: “Còn một việc nữa phải làm phiền ông Tống.”
“Là chuyện gì?” Tống Thanh Tùng buột miệng hỏi, hiến nhiên tối nay tâm trạng của ông ta đã vô cùng tồi tệ.
Tiêu Chấn Long hoàn toàn không để tâm đến thái độ của Tống Thanh Tùng, nói thắng: “Là về chuyện sắp xếp tập đoàn Nam Thiên của chúng tôi, có vài thủ tục phải chờ phê chuẩn khá là phiền phức, liệu có thế nhờ ông…” Ý của Tiêu Chấn Long là thế nhờ Đảng Dân chủ Tiến bộ đứng ra hay không, cũng tốt vì sẽ khiến mọi chuyện đều thuận lợi hơn.
“Chuyện này không thành vấn đề, ông Lý! Việc này phải nhờ ông rồi!” Tống Thanh Tùng dặn dò.
“Đươc không thành vấn đề.” Lý Hữu Khiêm trả lời.
“Cậu Tiẽu, không còn việc gì khác nữa chứ?” Tống Thanh Tùng hỏi theo phép lịch sự.
“Hết rồi.” Tiêu Chấn Long đáp.
Tống Thanh Tùng vỗ tay ba cái, lập tức có một người giúp việc cầm chiếc cặp da bước vào phòng, sau đó bước đến gật đầu với Tống Thanh Tùng và Lý Hữu Khiêm rồi đi ra ngoài.
Tống Thanh Tùng mở cặp da ra, tiện tay xoay một cái, hướng cặp da về phía Tiêu Chấn Long nói: “Đây là một trăm triệu đồ la Mỹ làm tài chính tranh cử, mong cậu Tiêu sẽ tận dụng thật tốt.”
Lần đầu nhìn thấy một trăm triệu đô la Mỹ, trong lòng Tiêu Chấn Long cũng không tránh khỏi một phen chấn động dữ dội, đây là hơn tám tỉ nhân dân tệ, hơn ba tỉ tiền Đài Loan đó! Nhưng Tiêu Chấn Long biếu hiện trước mặt Tống Thanh Tùng cũng không để lộ ánh mắt tham lam với đồng tiền, tiện tay nhấn một cái, khép cặp lại nói: “Yên tâm, chác chắn rồi.”
Quay đầu lại ý bảo với Lưu Minh Nghĩa, Lưu Minh Nghĩa bước lên xách cặp đựng một trăm triệu đô la Mỹ đó vào tay, Tiêu Chấn Long nói: “Sau này mọi công việc liên quan đến tranh cử đều có liên quan đến cậu ta.” Tiêu Chấn Long chỉ tay vào Lưu Minh Nghĩa nói.
Tổng Thanh Tùng ngẩng đầu nhìn Lưu Minh Nghĩa, hơi gật đầu, xem như đồng ý, đồng thời nói: “Cậu Trần phải ở lại, từ giờ trờ đi cậu ta phải làm quen dần với tất cả tình hình của Đảng ta, với lại chúng tỏi còn muốn tiến hành đảm bảo cho cậu ta về mọi mặt đế phục vụ cho cuộc Tống tuyến cử sang năm”
“Anh Thủy có vấn đề gì không?” Tiêu Chấn Long quay lại hỏi anh Thủy đứng bên cạnh.
“Mọi việc đều nghe theo sắp xếp của đại ca!” Lúc này anh Thủy hơi ngất ngây, với gã ta mà nói tất cả mọi chuyện đều có vẻ không thật, bỗng nhiên gã ta trờ thành người ứng cử của Đảng Dân chủ Tiến bộ, còn muốn tiến hành đảm bảo gì đó nữa.
Tiêu Chấn Long cười nói với Tống Thanh Tùng: “Không có vấn
đề gì.
Nếu không còn chuyện gì khác nữa thì tôi đi trước.’
Tiêu Chấn Long đứng lên, chìa tay ra với Tống Thanh Tùng…
Lúc ra khỏi biệt tự của Lý Hữu Khiêm, trời vừa mới tờ mờ sáng, Tiêu Chấn Long nhìn bầu trời duỗi người, hô: “Chúng ta về nhà thôi!”
Bệ cửa số lầu hai tầng một, Tống Thanh Tùng, Lý Hữu Khiêm và Jones đưa mắt nhìn xe của Tiêu Chấn Long dần đi khỏi biệt thự, ba người liếc nhìn nhau, cười ngầm hiếu.
Sau đó quay đầu nhìn anh Thủy- cũng là Trân Thủy Biển, người đang là ứng cử viên của Đảng Dân chủ Tiến bộ nói: “Cậu Trần, từ hôm nay trở đi cậu không còn là một thành viên của xã đoàn Nam Thiên nữa, mà là một phần tử của Đảng Dân chủ Tiến bộ chúng tôi.
Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, ngày này sang năm cậu chính là “Tống thống” Đài Loan do nhân dân bầu cử!”
“Tôi là Tổng thống ư?” Trần Thủy Biển nghẹn ngào hỏi.
Một nơi nào đó ở Đài Nam, ngoại ỏ.
Trên cung đường rộng lớn, một chiếc sedan Lincoln đen bon bon chạy, đây chính là nhóm người Tiêu Chấn Long đã rời khỏi biệt thự của Lý Hữu Khiêm được một khoảng thời gian.
Tiẽu Chấn Long ngồi ở hàng ghế sau, tinh thần căng thẳng cực độ do thiếu ngủ suốt đêm, bởi vậy vừa lên xe anh đã bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Đảy là sedan Lincoln dòng Limousine, không gian trong xe tương đối rộng rãi.
Hỏa Phượng và Lưu Minh Nghĩa ngồi đối diện Tiêu Chấn Long, lưng tựa vào Vương Quang Khải đang ngồi trong buồng lái.
Hỏa Phượng còn trẻ, sức lực dồi dào, tinh thần phấn chấn đang tập trung quan sát động tĩnh bẽn ngoài xe, mặc dù trong đôi mắt xinh đẹp cũng đã nổi lèn từng đường tơ máu nhưng nhiệm vụ của cô ấy lúc này chính là bảo vệ an toàn cho Tiêu Chấn Long, vậy nên cô ấy không thế ngủ.
Trong xe vần còn một vị khác đang phụ trách cầm chiếc vali chứa một trăm triệu đô la Lưu Minh Nghĩa, dù trong mắt hiện đầy tơ máu vần cổ giữ tỉnh táo, nói chuyện câu được câu mất với Vương Quang Khải.
“Anh Khải, anh có biết chiếc vali này đựng gì không?” Lưu Minh Nghĩa vu vơ hỏi Vương Quang Khải đang lái xe.
“Chắc là quà mà cục trưởng Lý tặng cho đại ca chứ gì?” Vương Quang Khải nói.
Lưu Minh Nghĩa suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần như thế! Đoán tiếp đi!”
“Chắc không phải là một vali tiền đấy chứ! Ha ha…” Vương Quang Khải cười đáp.
“ơ! Anh Khải đoán đúng thật này! Đúng là một vali tiền!” Lưu
Minh Nghĩa vui vẻ ra mặt nói.
“Bao nhiêu?” Vương Quang Khải cũng bắt đầu thấy hơi hứng thú.
Lúc Lưu Minh Nghĩa xách chiếc vali lên xe, Vương Quang Khải đã đế mắt đến chiếc vali da màu đen này, anh ấy khỏng rõ rốt cuộc trong đó chứa thứ gì nhưng thấy ba người Tiêu Chấn Long không nói gì nên cũng không hỏi nhiều.
Tuy nhiên, mới rồi nghe Lưu Minh Nghĩa nói thế, Vương Quang Khải cũng muốn biết rốt cuộc trong chiếc vali đó có bao nhiêu tiền.
Lưu Minh Nghĩa giơ ra một ngón tay, đưa lên cao đế Vương Quang Khải có thế nhìn thấy thông qua kính chiếu hậu trong xe.
“Mười triệu?” Vương Quang Khải lên cao giọng hỏi đầy nghi ngờ, không dám tin.
Trong trí nhớ của anh ấy, đám anh em của Tiêu Chấn Long chắc sẽ không tỏ ra mừng rỡ như thế với mười triệu tiền Đài.
Lưu Minh Nghĩa híp mắt lắc đầu, ý bảo chưa đúng.
“Lẽ nào là một trăm triệu?” Vương Quang Khải hỏi lại.
“Chính xác, đúng là một trăm triệu!” Lưu Minh Nghĩa cười nói.
“Có một trăm triệu thôi, tôi còn tưởng phải nhiều lắm…”
“Là đô la Mỹ!” Lưu Minh Nghĩa trịnh trọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...