Trong trận hỏa hoạn ngút trời, có một đôi mắt ngập tràn lửa giận, nhìn chòng chọc vào hắn.
Trương Hách nhíu nhíu mày.
Tiểu hồ ly ngồi xổm ở bên cạnh Hạ Quân, miệng không ngừng hô to: “Hỏng, hỏng rồi… Ngươi tỉnh dậy đi đm, đừng có mà ngủ nữa!”
Tiểu hồ ly vỗ vỗ lên mặt Hạ Quân vài cái, vậy mà Hạ Quân vẫn không hề xi nê.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Phía sau bất ngờ truyền đến một giọng nói.
Tiểu hồ ly sợ hết hồn, quay đầu nhìn thấy Trương Hách cau mày liếc mình thì vội vàng xua xua tay, “Ta không làm gì hết, chỉ là hắn ngủ thiếp đi, chắc chắn là tự hắn ngủ thiếp đi!”
Trương Hách không nói gì, đi tới ngồi xổm xuống nhìn Hạ Quân một lúc, sau đó lại nhìn hai người Đại Hắc cùng Diêu Ngân Tử.
Ngay lúc mà hắn nhìn sang, Diêu Ngân Tử đồng thời mở mắt ra, hai mắt đảo đảo nhìn xung quanh một lượt, bấm đốt ngón tay, sau đó ôm lấy cây kiếm gỗ đào tiếp tục nhắm mắt lại, “Ngủ một giấc này ngược lại không quá tệ.”
“Ngươi không mơ thấy cái gì sao? Cũng không nhìn thấy gì sao?” Tiểu hồ ly tò mò thò đầu tới hỏi, “Chẳng lẽ từ nãy đến giờ ngươi chỉ là đang ngủ thôi hả?!”
Tiểu hồ ly vừa dứt lời đột nhiên cũng mất hết hứng thú phất phất tay nói: “Cũng đúng, ngươi thì có thể có chuyện gì cơ chứ, ngoại trừ việc ôm thanh kiếm gỗ rồi chuyên trị bắt nạt mấy con tiểu yêu chúng ta ra thì còn có thể có chuyện gì.”
Diêu Ngân Tử mở mắt ra liếc nhìn tiểu hồ ly một cái, chú ý thấy biểu cảm của Đại Hắc ở bên cạnh có chút dị thường, dường như đang rất thống khổ, cả khuôn mặt đều nhăn hết cả vào.
Diêu Ngân Tử vươn tay, nắm lấy cổ tay của anh, một lát sau y đặt cánh tay đang cầm tay Đại Hắc xuống, vòng ra phía sau Đại Hắc, truyền nội lực cho anh.
Hắn thực sự là Chương Vinh sao? Đáy mắt của tiểu hồ ly lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chương Vinh, Chương Vinh?… Lúc còn ở thôn Hạ Chương thì Chương Vinh là hạng người gì? Tiểu hồ ly đi tích góp những ký ức có liên quan đến cái người đó.
Dễ tính, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, còn có một cô vợ hiền lành xinh đẹp.
Quan trọng là Chương Vinh còn có bản lĩnh trừ yêu hàng ma.
Chương Vinh trừ yêu, lại cũng chỉ trừ ác yêu, đó thực sự là một nam nhân có tâm địa cực kỳ lương thiện.
Khi đó Chương Vinh là người có tiếng nói nhất ở trong thôn.
Chỉ là Chương Vinh của ba trăm năm sau, tính cách lại biến đổi lớn như vậy, Rốt cuộc 300 năm trước đã xảy ra chuyện gì?
“Đại tiên, ngươi thì thấy cái gì?” Tiểu hồ ly quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trương Hách.
Trận hỏa hoạn 300 năm trước chắc chắn là do nam nhân trước mặt này gây nên, thế nhưng tại sao ngay đến cả hắn cũng bị vây lại ở thôn Hạ Chương? Hắn không phải là có thể trốn được sao?
Trương Hách không thèm liếc mắt nhìn tiểu hồ ly lấy một cái, quay đầu lại nhìn Đại Hắc, nhìn rất lâu mà cũng không nói gì.
Thuận theo tầm mắt của hắn tiểu hồ ly nhìn sang, tình trạng của Đại hắc tựa như còn tệ hơn cả lúc đầu nữa.
“Này, thoạt nhìn có vẻ không ổn nha.” Tiểu hồ ly nhíu nhíu mày, nhìn Hạ Quân.
Hai mắt Hạ Quân nhắm nghiền, tình hình trước mắt cũng xem như ổn định.
“Đánh chết thằng chó tạp chủng này! Lại tới ăn trộm đồ!” Một đám con nít choai choai mới lớn ra sức ném đá vào một đứa trẻ mạnh mẽ cũng tầm tuổi đó đang ngã trên mặt đất, thậm chí còn phun cả nước bọt vào mặt đứa trẻ rách rưới đó.
Còn đứa nhóc bẩn thỉu nằm trên đất kia thì không thèm né tránh, chỉ trơ đôi mắt không có bất cứ cảm xúc gì nhìn chằm chằm đám trẻ con kia.
Một đứa trẻ con trong đám nhóc đó còn hung dỡ đạp cho cậu bé một phát, “Lại còn dám nhìn bọn tao với ánh mắt như vậy! Thằng chó tạp chủng này!”
Sau trận luân phiên công kích kia, đám trẻ con rốt cuộc cũng tản ra.
Đứa nhóc nằm trên đất giật giật tay, cứng ngắc giơ tay lên xoa xoa mặt của mình, sau đó không nói tiếng nào bò dậy, che chắn cẩn thận chiếc bánh bao trộm được ở trong lồng ngực rồi loạng choạng rời đi.
Trong một căn phòng nhỏ cũ nát thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng ho khan tê tâm phế liệt, đứa trẻ kia lảo đảo ngả nghiêng chạy vào trong, “Con đã kiếm đồ ăn về rồi này!”
Nằm trên giường là một người phụ nữ với gương mặt vàng vọt yếu ớt không có khả năng di chuyển, bà cố gắng nhìn đứa trẻ đang chạy vào, tựa như một giây sau sẽ biến mất vậy.
Đứa nhóc chìa cái bánh bao ra trước mặt người phụ nữ kia, “Mẹ ăn đi.”
Người phụ nữ ấy lặng lẽ nhìn đứa bé, đôi môi khô khốc giật giật, cuối cùng vẫn không thể phát ra âm thanh gì.
Đứa trẻ kia lại cố chấp đưa chiếc bánh bao tới bên khóe miệng bà, nói: “Mẹ ăn đi.”
Nước mắt của người phụ nữ chảy xuống, tay bà chỉ có thể giật giật, muốn vươn tay sờ lên mặt thằng nhóc nhưng lại chỉ ngừng lại ở giữa không trung.
Đứa nhóc đứng ở bên cạnh giường nhìn người phụ nữ đang nhắm đôi mắt lại, “Mẹ lại muốn ngủ sao?” Nó để cái bánh bao lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó bưng một cái ghế đến ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn bà.
Bụng nó thỉnh thoảng lại kêu lên “ùng ục” vài tiếng, nhưng đứa nhóc lại như không cảm thấy đói, cứ ngồi yên như vậy trên ghế, đôi mắt nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang nằm trên giường kia.
“Haiz, chết rồi cũng tốt, cũng là một loại giải thoát đối với bà ấy, đứa nhóc nhà bà ấy thật là quá khổ.” Sau khi chốt cất quan tài, đắp thành một nấm mồ, mấy người đàn ông ngồi xổm ở một bên hút thuốc.
Đợi đến khi nhìn thấy một đứa nhỏ đang đứng ở đằng xa lẳng lặng nhìn sang bên này, một người trong số đó thở dài, “Mấy nhà chúng ta quyên góp chút tiền mua một cỗ quan tài để mai táng bà ta đã là tốt lắm rồi, còn đứa nhỏ này… Haiz, tôi thực sự không thể giúp sức nữa.”
“Đứa nhóc này cũng quá đáng thương rồi, còn bé như vậy mà sao lại hiểu chuyện thế.” Một người đàn ông khác nói phụ họa theo.
“Đúng vậy…”
Đợi đến khi mấy người đàn ông kia đi hết rồi, đứa trẻ mới đi tới trước phần mộ.
Nó lẳng lặng nhìn nấm mồ trước mặt, một lát sau cúi đầu xuống, ngón tay siết chặt quần áo, vì dùng nhiều sức mà ngón tay trở nên trắng bệch, nước mắt của thằng nhóc trào ra, “Mẹ đừng đi mà…”
“Cút ngay! Thằng ăn mày thối tha! Bẩn chết tao rồi!”
“Cút ra ngoài nhanh! Đúng là xúi quẩy!”
Một người đàn ông hung hăng đá vào một đứa bé ăn mày đang định trộm đồ, đứa trẻ kia hai tay ôm lấy chỗ bị thương, mỏng manh cô độc ẩn nấp bên trong cái hẻm nhỏ ở bên cạnh.
“A”.
Một âm thanh ngột ngạt mà trầm muộn phát ra từ trong miệng Đại Hắc.
Khuôn mặt anh chàng vặn vẹo, nước mắt chảy ra giàn giụa từ đôi mắt nhắm nghiền, như thể anh đang phải chịu đựng nhẫn nhịn một nỗi thống khổ khôn nguôi, một cuộc đấu tranh cay đắng.
“Nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ chết mất thôi, ngươi không định cứu hắn à? Không phải ngươi còn muốn dựa vào hắn để tìm kiếm hoa Vĩnh Sinh sao? Hả?” Tiểu hồ ly hất hàm hỏi Trương Hách.
Trương Hách mở mắt ra liếc nhìn ả, “Câm miệng.” Tiểu hồ ly rất thức thời ngậm miệng lại không dám hó hé thêm câu gì.
Nhìn Hạ Quân không có vấn đề gì ở bên cạnh, Trương Hách nhíu nhíu mày.
Hắn giơ tay lên, xoa xoa chỗ vừa bị tiểu hồ ly cho vài đường trên mặt Hạ Quân, lạnh giọng hỏi: “Lá gan của ngươi ngược lại rất là lớn đấy nhá.”
“… Ta cũng không có ý định gì biến thái đối với hắn mà, đó là ta giúp hắn mà thôi! Giúp hắn!” Tiểu hồ ly giận đùng đùng giải thích.
Đôi mắt lạnh lùng của Trương Hách nhìn chằm chằm ả, tiểu hồ ly ngậm miệng lại, “Được rồi, có lẽ là ta có hơi mạnh tay quá…”
Mà vào lúc Hạ Quân vừa muốn đứng dậy, ống tay áo đột nhiên bị níu lại bằng một lực rất mạnh, một con dao cứ như vậy đâm tới, Trương Hách nhanh chóng lùi về sau một bước.
Hạ Quân vốn đang ngồi dưới đất, lúc này đã mở mắt ra, trong mắt toàn là những tia máu đỏ tươi.
Gã hung hăng nhìn chằm chằm Trương Hách, giống như lên cơn điên cầm dao đâm về phía Trương Hách.
Trương Hách nhíu nhíu mày, vì sợ làm gã bị thương nên không dám phản công, đành phải liên tục lùi về phía sau.
“Không được! Là tâm ma!” Tiểu hồ ly kêu lên, sau đó lùi lại phía sau mấy bước.
Hạ Quân giống như bị ma nhập trở nên tàn nhẫn, chỉ là đối tượng mà gã công kích chỉ có mình Trương Hách.
Nhất thời tiểu hồ ly có chút buồn bực, tại sao không công kích người khác mà lại chỉ công kích Trương Hách?
“Còn dám tiến gần đến đây nữa Gia sẽ động thủ giết ngươi!” Trương Hách đen mặt, sau lưng dán vào vách tường, hắn đã bị Hạ Quân dồn đến cuối đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...