Sở Hạm vận động trong chốc lát bởi vì ngồi dựa vào đã quá lâu mà cổ cứng ngắc, ngoài cửa sổ phía chân trời đã nhuốm màu nắng chiều, đội ngũ đã dừng lại, các quân sĩ đang bận hạ trại đóng quân, thu xếp nấu cơm chiều.
Tầm mắt đã rời vào trên người Nguyệt Nhi đang nằm sấp trên bàn ngủ say, khẽ khép đôi lông mày tinh xảo mảnh mai, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, thể hiện rằng tư thế ngủ như vậy làm nàng cực kì không thoải mái.
Trước xiêm áo trên đỉnh đầu tràn ngập một chồng giấy Tuyên Thành, khẽ nhìn thật kĩ, rốt cuộc đã đem đống tấu chương kia phân loại kỹ càng, trên giấy còn có chú giải thuyết minh, những điểm quan trọng còn không quên chú ý khoanh lại, thậm chí còn viết thêm một ít giải thích độc đáo.
Trong mắt Sở Hạm hiện lên một nét thoáng ngạc nhiên, hắn muốn nàng sửa sang tấu chương kì thật chỉ vì muốn làm cho nàng có một số việc làm giết thời gian, có thể tránh được hai người động chạm khơi lên cừu hận trong lòng. Lại không dự đoán được, nàng lại chú tâm như thế. Nếu bọn họ không có cừ hận trong lòng, nàng nhất định có thể trở thành cánh tay đắc lực của hắn.
Đầu ngón tay Thô to nhẹ nhàng mơn trớn lên khuôn mặt tinh tế của nàng.
Nàng bĩu môi, nói mơ không kiên nhẫn: “Tránh ra, ta muốn ngủ… Sở Hạm, ngươi là một tên hỗn đản!” (Hỗn đản: đồ vô lại)
A, lông mày hắn giương lên, nàng ở trong mộng còn mạnh mẽ nói lí lẽ như vậy! Trên khuôn mặt lãnh liệt tuấn tú, hiện ra vẻ cưng chiều chính hắn cũng không biết: “Ta nên xử lí ngươi làm sao bây giờ…”
Đem thân mình nho nhỏ của nàng ôm rời khỏi bàn, đặt nàng ngang lên giữ chăn mỏng thì lại phát hiện một bên mặt hồng nhuận nhỏ nhắn của nàng ấn lên một hình đen như mực… Rùa đen, bên cạnh rùa đen còn có hai chữ “Hỗn đản”.
Quay mặt, cầm lên quyển tấu chương vừa rồi mặt nàng đè lên, là yêu cầu giết hại thành dân của quốc gia thua trận để bày ra uy danh của quốc gia.trên mặt giấy vẽ một con rùa đen cùng hai chữ hỗn đản tương tự như trên mặt Nguyệt Nhi.
Sở hạm khóe miệng mở rộng, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Nhi tăng lên một tia hứng thú, lắc đầu cười khẽ, bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng có cười nhẹ nhàng thoái mái như vậy.
Cúi thấp đầu, khẽ hôn lên cánh môi đỏ tươi của nàng, nàng từng chút một hóa giải thù hận trong lòng hắn.
Đang muốn đưa tay gạt đi nét mực trên mặt nàng, nghĩ lại đang là lúc cần phải cầm lòng.
Tìm người nang gương đồng tới, đứng ở trước thư án, lấy tấu chương có vẽ rùa đen đặt ở cạnh tay nàng, xuống xe giãn gân cốt.
Mấy tướng sĩ bê vò rượu bát rượu tiến lại, tìm hắn uống hai chén, nhân cơ hội bẩn báo tình hình.
Một viên tướng sĩ ngồi đối diện với xe ngựa, đang uống một hớp rượu lớn ở trong miệng, đột nhiên hai mắt trợn lên, “cạch” một tiếng, rượu từ trong mồm đều phun ra, khiến ấy quan quân khác quay mắt nhìn lại phía hắn, trên mặt nháy mắt kinh ngạc, lại nhìn Sở Hạm, cố nén cười.
Sở Hạm vừa uống xong chén rượu nhạt, thấy bọn họ thần sắc quái dị, quay đầu nhìn lại, đúng lúc Nguyệt Nhi trên tay còn cầm tấu chương vén bức màn thò đầu nhìn ra bên ngoài, cũng hơi ngạc nhiên.
Bộ dáng nàng vừa mới tỉnh ngủ, trên mặt con rùa đen còn chưa lau đi, vẫn còn không tự biết cứ ôm khuôn mặt nhỏ nhắn quay trái phải nhìn xung quanh, rùa đen trên mặt trước mắt mọi người lúc ẩn lúc hiện, nghĩ rằng chắc chắn còn chưa nhìn thấy gương đồng ở trên bàn.
Nguyệt Nhi nghi ngờ nhìn biểu hiện của bọn họ, buông bức màn, rụt trở về, thời gian không đầy một lát, trong xe truyền đến một tiếng thét chói tai: “Trời đánh, ngươi lại dám không nói cho ta, cố ý chỉnh ta có phải hay không?”
Sở Hạm cố nén cười, quay mặt trừng mắt nhìn những thuộc hạ đang bộ dáng kì quái, cố gắn giả bộ đứng đắn ho nhẹ một tiếng, giơ bát rượu không trong tay lên: “Uống rượu, uống rượu.”
Những người đó làm sao còn nén được, ngồi xổm người xuống ôm bụng cười to. Trong số đó có người cười ra nước mắt: “Sở Vương sao ngươi lại có thể vẽ lên mặt nàng…” (Ô danh tiếp rồi…=)))
Sở hạm nhún nhún vai làm bộ như chuyện này không liên quan đến ta: “Chính cô ta vẽ lên trên tấu chương yêu cầu ta tàn sát hàng loạt người dân trong thành.”
“Sở Vương, nha hoàn kiêm Vương Phi này của ngài thật sự là… Ha Ha…”. Những quan quân kia lại càng cười đến mức ngã lăn trên mặt đất.
Nguyệt Nhi ở trước gương đồng cầm khăn tay lên, dùng sức lau chùi nét mực trên mặt, ra sức bĩu môi lầm bầm: “Sở Hạm trời đánh, thù này không báo, không phải là nữ tử.” Nặng nề đem khăn tay ném mạnh xuống dưới chân.
Sau bữa cơm chiều, đã dựng tạm doanh trại quân đội ngoài trời, Sở Hạm đã đi vào trong trướng lớn thương nghị đại sự trong quân đội.
Quân đội đòn trú ở bên một dòng suối nhỏ trong suốt, cách đó không xa là rừng cây rậm rạp, mang đến giữa mùa hạ oi bức từng trận gió mát.
Nguyệt Nhi ngồi một mình bên dòng suối, tháo giày tất ra, đem đôi chân suốt ngày ngồi trên xe, đã hơi sưng lên ngân ở giữa dòng suối, cái lạnh thấu tâm lan tuyền khắp toàn thân, hít thở thật dài cảm nhận sự thoải mái, mắt híp chặt lại.
Một bóng người hiện lên: “Đi theo ta.”
Nguyệt Nhi nghe tiếng nhìn lại, quả nhiên thấy một bóng người mặc áo màu đen đang chờ đợi ở phía trước, hơi hơi trần ngâm, nhưng thấy hắn quay lại đi về hướng doanh trướng. Tại trong khu vựa của doanh trướng, thật sự không có gì sơ xuất phải sợ. Người này xuất hiện đột ngột như thế, tất nhiên là có nguyên nhân, cũng không bất ngờ, cố gắng thật nhanh xỏ tất và giày đi theo.
Đến khi Nguyệt Nhi đuổi theo thì lại không thấy bóng dáng của người nọ, cảm thấy việc này kì quặc, đi vòng quanh vùng phụ cận của quân trướng vào vòng , cuối cùng cũng không thể tìm thấy được người nọ, đành phải trở về.
Đi chưa được mấy bước, lại hiện ra một khu doanh trại khác, tuy nói cửa doanh trại có binh lính gác thật bình thường, nhưng khi quân lính đưa cơm trong nháy mặt vén màn lên, bên trong truyền ra thanh âm khiến Nguyệt Nhi ngây dại.
Vừa mới tới gần doanh trại, lính gác liền cảnh giác nhìn về phía nàng.
“Xin hỏi ai ở trong doanh trại này?”
Trong quân binh lính phần lớn đều gặp qua Nguyệt Nhi, biết là người bên cạnh Sở Vương, thấy nàng hỏi, cũng không dám máy móc quá đáng: “Đây là phòng tù binh, cô nương xin mời ra về.”
Tù binh, trong lòng Nguyệt Nhi thoáng chút hồi hộp: “Ta có thể nhìn người bên trong một chút được không?”
“Thực xin lỗi, không có sự cho phép của chủ soái, bất luận là kẻ nào cũng không thể thấy tù binh.”
“Chỉ là xem một lát.”
“Thỉnh cô nương không nên làm chúng ta khó xử.”
Nguyệt Nhi bất đắc dĩ, đành phải quay trở về.
Có lẽ có thể đi hỏi Sở Hạm, chỉ cần hắn chịu đáp ứng có thể cho nàng nhìn xem một chút… có phải hay không chính là người mình đoán.
Rời khỏi Uyển Thành ba ngày, nếu hắn chịu nói với mình, sẽ không trong ba ngày liền đều ở cũng một xe nửa chữ cũng không nhắc đến.
Nghĩ vậy, nếu như muốn được ổn thỏa, chỉ có dùng biện pháp khác.
Trên đường đang mải miết suy tư, đột nhiên thấy dưới mí mắt có một đôi chân đang đi giày mềm ngăn trở đường đi, vạt áo màu trắng bay bay trong gió.
Ngẩng đầu, là một khuôn mặt ấm áp như gió xuân đang tươi cười ôn hòa: “Đang nghĩ gì mà lại mất hồn như thế.”
“Cô Quân công tử!” Nguyệt Nhi vừa nói vừa muốn tìm đường khác mà đi, nghĩ đến hắn dâng tặng Sở Hạm vũ nữ Mỹ Thiền, trong lòng liền có chút buồn bực.
“Ngươi nói cho ta biết, biết đâu ta có khả năng giúp đỡ được ngươi.”
Nguyệt Nhi dừng bước, hắn ở trong quân đội quen thuộc, làm sao lại không thể hói hắn? Có lẽ hắn sẽ ình đáp án mình muốn, xoay người: “Ta muốn biết tù binh trong phòng kia là ai?”
Cô Quân đang cười nháy mắt biến mất, kéo nàng tới chỗ không có người, thần sắc ngưng trọng: “Việc này ngươi không thể hỏi đến.”
Hắn càng như thế, đáp án trong lòng Nguyệt Nhi càng thêm rõ ràng: “Có phải là tiểu nhi tử của nhị thúc ta là Tuyên Liêu.”
“Làm sao ngươi biết?” Trên mặt Cô Quân lộ ra vẻ kinh hãi., Vội vàng ngậm miệng dấu đi vẻ mặt kinh dị: “Đây là việc quân, ngươi không cần phải hiểu mới tốt.”
Sự biến đổi trên mặt hắn đã rơi vào trong mắt Nguyệt Nhi, quả nhiên là thế.
Một chút tín nhiệm vừa được tăng lên đối với Sở Hạm lại bô tình bẹ xé nát, hắn rốt cuộc cũng không bỏ qua cho người của Tuyên gia: “Ta muốn gặp mặt hắn, hắn là đệ đệ của ta.”
“Việc này… Không thể!” Trên mặt Cô Quân lộ vẻ khó xử.
“Ngươi không phải đã nói sẽ giúp ta sao?”
“Nhưng việc này. . . .”
“Không phải ngươi nói muốn thành dân hai nước đều an ổn? Ngươi ngay cả Sở Hạm cũng dám trái lại, chẳng lẽ chỉ có chuyện này ngươi cũng thấy sợ hắn.”
Cô Quân làm sao không nghe ra nàng đang nói kích tới cùng, nhưng lại giống như không chịu nổi khích tường của nàng, giương mày lên, vừa lúc gặp một binh lính đang bê một chén thuốc đi ra từ trong phòng tù binh: “Ta làm sao phải sợ hắn, ngươi đi theo ta.”
Đi về phía binh lính: “Hắn vẫn không chịu uống thuốc?”
“Vâng. Cô Quân công tử, vẫn vẫn một mực khóc rống lên.” Binh lính chau mày, đối với người ở bên trong thập phần không kiên nhẫn.
“Đưa thuốc cho ta đi.”
Cô Quân nhận lấy chén thuốc từ trong tay binh lính: “Ngươi đi xuống trước đi.”
Chờ binh lính rời đi, đưa chén thuốc cho Nguyệt Nhi: “Ngươi cầm.” Đưa theo Nguyệt Nhi hướng phòng tù binh.
Lính gác thấy Cô Quân, phía sau hắn là Nguyệt Nhi đang bưng chén thuốc, cũng không hỏi nhiều.
Một thiếu niên gầy yếu tầm mười một mười hai tuổi đang khóc ròng trên chiếc chăn đơn mỏng manh, thấy có người tiến vào, hoảng sợ lui về phía sau tạo nên một trận tiếng vang của xích sắt, ngước nhìn chén thuốc trong tay Nguyệt Nhi xua tay quát: “ Ta thà chết cũng sẽ không uống, các ngươi không cần giả từ bi mèo khóc chuột.”
Nguyệt Nhi nhìn thiếu niên kia đúng là Tuyên Liêu, hơn ba năm không gặp, mặc dù đã cao lớn không ít, mặt cũng có những thay đổi lớn, nhưng vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra, mắt ngấn lệ, đi lên trước.
“Đừng tới đây.” Tuyên Liêu căm tức.
“Ngươi khuyên hắn uống thuốc, ta ở bên ngoài chờ ngươi.” Cô Quân cố ý gia tăng âm lượng để binh lính bên ngoài nghe được.
Nguyệt Nhi hướng hắn ánh mắt cảm kích, nhìn hắn vén rèm đi ra ngoài.
Lại tiến lên hai bước, thấp giọng khẽ gọi: “Liêu đệ.”
Tuyên Liêu mỉm cười ngạc nhiên, căng mắt nhìn Nguyệt Nhi, cuối cùng nhận ra nàng, từng giọt nước mắt lăn xuống: “Nguyệt Nhi tỷ tỷ.” Con gái tới mười tám liền thay đổi, hiện giờ Nguyệt nhi so với ba năm về trước thay đổi không ít, hơn nữa hay luôn nhìn thấy Nguyệt Nhi bao giờ cũng quần là áo lụa, lúc nãy nhìn qua thấy nàng ăn mặc theo cách hạ nhân, cho đến khi nàng vào cửa cũng không nhận ra nàng.
Nguyệt Nhi liền buông chén thuốc xuống, đem hắn ôm vào trong ngực, lệ không ngăn được cứ rơi xuống, qua một lúc lâu mới hỏi: “Bọn họ có đánh ngươi? Bỏ đói ngươi?”
“ Đến bây giờ cũng chưa từng đánh ta, cơm mỗi ngày cũng đều đưa tới.” Tuyên Liêu không rõ vì sao Nguyệt Nhi xuất hiện ở nơi này, khóc: “Cha ta…”
“Ta biết, ta biết…” Nguyệt Nhi nhẹ vỗ về đầu hắn, cảm thấy có chút nóng hâm hấp, thay hắn lau nước mắt, một tay bưng bát thuốc: “Uống đi.”
“Ta không uống.” Tuyên Liêu cố chấp quay đầu sang một bên.
“Vì sao không uống?”
“Bọn họ sợ ta chết ở trên đường, mới đưa thuốc cho ta uống. ta nhất định không làm theo ý bọn họ.”
“Vì sao lại nghĩ như vậy? Lặn lội đường xa như vậy, ngươi lại sốt, sẽ không chịu đựng được.” Nguyệt Nhi biết rằng Tuyên Liêu từ nhỏ sợ bệnh, sợ đau, lúc này bị bệnh như vậy mà không chịu uống thuốc chắc hẳn có nguyên nhân.
“Bọn họ muốn đem ta đưa về Tuyên Quốc chém đầu thị chúng, giết gà dọa khỉ. Dù gì cũng chết, ta cần gì phải để bọn chúng thực hiện được ý đồ? Không bằng bệnh chết ở trên đường, như vậy lại sạch sẽ.” Tuyên Liêu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Những lời ngươi nói là sự thực?” Nguyệt Nhi kinh hãi ngồi đó, chén thuốc trong tay cũng đặt xuống.
“Là có người chính tai nói cho ta biết, còn có thể là giả?”
“Sở hạm chính mình nói với thủ hạ như vậy?”
“Họ Sở âm hiểm giả dối, chắc chắn sẽ không cho ta biết mục đích ác độc của hắn.”
“Vậy ngươi nghe những lời này từ người nào.”
“ Một Người áo đen.”
“Hắc y nhân?” Nguyệt Nhi nghĩ tới vừa rồi bên dòng suối gặp qua một người mặc áo đen: “Ngươi cũng không biết hắn là người phương nào?”
Tuyên Liêu lắc đầu
“Vậy hắn nói cho ngươi như thế nào?”
“Thời gian còn ở tại Uyển Thành, ta bị giam ở một căn phòng, nghe thấy tiếng người bên ngoài uống rượu cười cợt, chắc là mở Khánh Công Yến, không biết người áo đen kia làm sao lại có thể tìm thấy nơi ta bị nhốt, nói rằng ta sẽ bị áp giải về Tuyên Quốc xử trảm, còn nói sẽ nghĩ cách cứu ta ra ngoài, nhưng cho đến ngày hôm nay, vẫn không nhìn thấy bóng dáng đâu.” (đoán xem áo đen là ai nào ^^)
Nguyệt Nhi nghĩ không ra hắc y nhân kia rốt cuộc là ai, có lẽ là một tử sĩ Tuyên Quốc ngầm mai phục trong quân doanh, mặc kệ hắn là ai, hắn dẫn nàng đến gặp Tuyên Liêu, chắc hắn không phải là kẻ địch. “Ngươi trước tiên uống hết chén thuốc này đi đã, sớm khỏe lại, ta chắc chắn nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài.”
“Tỷ tỷ có thể sẽ gạt ta?” Tuyên Liêu bán tín bán nghi.
“Ta vì sao phải gạt ngươi?” Nguyệt Nhi âm thàm đau lòng, chiến tranh làm ột thiếu niên ngây thơ trong sáng trở thành một người nghi ngờ nhiều như vậy, ngay người thân của mình cũng không thể tin tưởng.
“Cha ta nói ngươi gả cho Sở Hạm làm Vương Phi, cha ta còn nói nữ nhân gả ra ngoài như bát nước đổ đi, lòng của ngươi sẽ không tiếp tục hướng về Tuyên Quốc.” Tuyên Liêu gục đầu xuống.
“Ngươi nhìn cách ăn mặc của ta xem, giống với một Vương Phi sao?” Nguyệt Nhi đau lòng không cách nào nói ra, nhị thúc sao lại có thể nói nàng như vậy, lòng của nàng luôn nghĩ đến thành dân Tuyên Quốc, nếu không bởi vì thành dân Tuyên Quốc, nàng cũng không phải chịu nhiều khuất nhục như vậy.
Tuyên Liêu nhìn nàng mặc quần áo vải thô của nha hoàn, hơn nữa trên tay còn có vài vết chai nhỏ do làm việc nặng, không phải bộ dáng của một Sở Vương phi hưởng vinh hoa phú quý nên có. “Không giống.” Lúc này mới tin lời Nguyệt Nhi nói, Đem thuốc bưng lên miệng uống hết.
Cô Quân vén rèn tiến vào: “Uống xong chưa?”
Tuyên Liêu thấy Cô Quân, Sợ hãi rụt vào trong lòng Nguyệt Nhi, ôm chặt eo Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi kéo tay hắn xuống, nhe ngàng khẽ nắm, cổ vũ gật gật đầu, trong lòng Tuyên Liêu mới ổn định lại.
Cùng Cô Quân rời khỏi phòng tù binh, đi đến bên dòng suối, tâm tình cực kì nặng nề, Sở Hạm vẫn là một bạo chúa giết người không chớp mắt, nhất định phải đem người nhà nàng chém tận giết tuyệt, đáng thương thay mình lại như bị ma xui quỷ khiến nghĩ rằng có thể tin tưởng hắn, đến nay còn bị hắn làm cho chẳng hay biết gì, thiếu chút nữa chuyện giết nhị thúc cũng quên mất, thực sự nghĩ rằng việc giết nhị thúc bởi vì bọn họ tàn sát hàng loạt dân trong thành khiến cho dân chúng phẫn nộ, không giết bọn họ, khó mà bình ổn được lòng dân.
Không khí cũng tựa như trở nên loãng ra, bức bối không thể thở.
“Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ?” Thanh âm thân thiết thổi tới bên tai. Nàng áp chế nội tâm đau đớn, sắc mặt tái nhợt muốn dọa người, ngẩng mặt lên: “Ta không sao. Cám ơn ngươi.”
Cô Quân cầm bán tay nhỏ bé của nàng: “Nếu biết ngươi cảm thấy khổ sở như vậy, ta sẽ không đưa ngươi đi gặp hắn.” Tất cả trong giọng nói đều là sự hối hận cùng đau lòng.
Nàng chua sót nhìn hắn cười: “Nếu ngươi không đưa ta đi, ta sẽ càng khổ sở hơn.”
“Đừng lo lắng, sẽ có biện pháp.” Hắn tự tay kéo một chút tóc rối bên tai nàng. Không khí có chút mập mờ làm Nguyệt Nhi có chút không được tự nhiên, đang muốn rút bàn tay đang bị hắn nắm ra, rời đi.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Phía sau truyền tiếng quát lạnh giận dữ.
Tâm Nguyệt Nhi đột nhiên nhảy dựng, vốn dĩ mặt đã tái nhợt, càng không có một chút huyết sắc, một cảm giác áp bách vô hình từ phía sau đang bao trùm lên.
Sở Hạm một thân mặc ngân giáp cao lớn xuất hiện ở phái sau, con ngươi đen chìm nhìn tới phái nàng cảm giác như lửa giận có thể đem người khác đốt thành tro. Bước dài đi tới, bắt lấy cánh tay của nàng, thô bạo kéo bàn tay trong tay Cô Quân đang nắm ra.
Nguyệt Nhi nhìn ánh mắt như muốn giết người của hắn cả kinh hít một ngụm khí lạnh, chưa kịp phản ứng, đã bị hắn khiêng trên bả vai.
Sở hạm hung hăng quay về phái Cô Quân liếc mắt một cái: “Ngươi bình thường phong lưu như thế nào, ta mặc kệ ngươi, nhưng ngươi đừng đem những ý nghĩ đó áp dụng lên nữ nhân bên cạnh ta.” Xoay người hướng lều trại của chính mình chạy đi.
Cô Quân sắc mặt khẽ biến, nhìn theo hắn mang nàng rời đi.
“Sở Hạm… ta không phải nữ nhân của ngươi, ngươi mau thả ta xuống!”
Nguyệt Nhi đầu dốc xuống, chỉ cảm thấy máu đều chảy xuống ót, hai chân đá lên lồng ngực của hắn.
“Câm miệng, ngươi vì Tuyên Quốc đến thuần phục ta, mặc kệ ngươi là vương phi hay là nha hoàn, đều là nữ nhân của ta.” Lửa giận của Sở Hạm lại càng tăng, cánh tay căng thẳng, chế trụ hai chân nàng đang không ngừng đá tới. “Ngươi muốn biết nam nhân ra sao, ta sẽ cho ngươi biết nam nhân là như thế nào.”
Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy mặt bị máu xông lên càng ngày càng nóng hâm hấp, khó chịu muốn nôn ra, dùng sức đánh phái sau lưng hắn, hô to: “Sở Hạm… Ngươi không thể như vậy, ta chỉ là một nha hoàn… chúng ta nói chuyện…”
“So với nói chuyện, ta lại thích làm việc hơn.” Hắn không chút nghĩ ngợi, lạnh cứng trả lời.
“Ngươi thả ta xuống dưới, ta tự mình đi.” Nàng bị hắn khiêng không có một chút hi vọng chạy trốn.
“Không được.” Hắn vô tình từ chối.
“Sở Hạm, ngươi dừng lại. . . Sở Hạm!”
“Ngươi thích kêu tên của ta như vậy, đợi lát nữa ở dưới người của ta, ngươi có thể kêu nhiệt tình.” Thanh âm cười lạnh của hắn ngoại trừ phẫn nộ còn mang theo ý khinh bỉ.
Thân thể nhất thời cứng đờ, tay nắm lại thật chặt.
Đang lúc sợ hãi bị hắn trầm trọng ném lên trên đệm trong doanh phòng của hắn, xoay người ngồi dậy thì thấy hắn đang dỡ ngân giáp xuống, ném lên giá gỗ. Hai tay qua loa cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra bộ ngực to lớn rắn chắc, cao cao tại thượng nhìn xuống nàng, trên mặt không có chút dịu dàng.
Tình cảnh thực tế như vậy, mang đến không khí nguy hiểm, khiến nàng bất chấp tất cả, đứng lên nhằm phía cửa chạy tới.
Trên lưng chợt lạnh, đã bị hắn kéo lấy cổ áo một nhát xé rách, quần áo mỏng manh ở trong tay hắn rách làm hai mảnh, rơi xuống.
Lúc nàng hơi hơi dừng lại thì bả vai đã bị nắm chặt, kéo tới trước mặt hắn.
Vội đưa hai tay lên bảo vệ vạt áo đang chảy xuống trước ngực: “Sở Hạm, ngươi điên rồi sao?”
“Ngươi không phải muốn có nam nhân sao? Ta hiện tại đang cho ngươi.” Hắn đúng lúc gặp nàng bị Cô Quân nắm tay, còn ngửa đầu nhìn hắn cười, liền điên cuồng ghen tị, nàng cho tới bây giờ với chính mình cũng không như vậy.
“Ta không có.” Nàng nỗ lực bảo toàn một chút tôn nghiêm của chính mình.
Sở Hạm trong mắt nóng đỏ dừng ở trên bờ vai trắng nõn của nàng, khóe môi gợi lên, mày rậm thon dài hơi giơ lên, trong con ngươi lãnh liệt mang theo ý muốn dọa người, là giận, là dục! Khiến tâm Nguyệt Nhi gắt gao co rút lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...