Sau bức rèm màu vàng kim, màu xanh trên đỉnh màn, bên tai là tiếng bánh xe đơn điệu áp vào mặt đất, bên trong chăn mỏng là khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần dần có huyết sắc, hàng mi cong dài nhẹ nhàng run rẩy, đây đang là chỗ nào?
Nguyệt Nhi mơ hồ nhìn qua cảnh tượng này so với cảnh tối hôm qua ngủ cách biệt một trời một vực.
“Tỉnh?” Bên cạnh tuyền đến thanh âm trầm thấp.
Nhìn lên theo tiếng nói, phía sau chiếc bàn con, Sở hạm đang viết đến số cuối cùng, cầm Lanh Hào bút (Bút lông sói) đặt ở trên giá bút, đem rời tầm mắt từ giấy Tuyên Thành nhìn trên mặt nàng.
Nàng theo bản năng cuốn nhanh chăn mỏng lại.
Sở Hạm thích thú nhìn thấy động tác của nàng, mỉm cười: “Ngươi cho rằng như vậy sẽ có tác dụng sao?”
Nguyệt Nhi cũng biết ở trước mặt hắn như vậy chính là không có cách nào tránh né, ngồi dậy, nhìn bốn phía, giống như một chiếc xe ngựa rộng lớn: “Bây giờ đi đâu?”
“Quay về kinh.” Con ngươi dừng trên người nàng đột nhiên chìm xuống: “Ngươi tối hôm qua vì sao không giết ta?”
Toàn thân nàng chấn động, chẳng lẽ tối qua hắn giả say? Lập tức lắc đầu phủ nhận. lạnh lùng nhìn về phía hắn: “Làm sao ngươi biết ta muốn giết ngươi?”
Sở Hạm lấy ra ngọc trâm rơi trên mặt đất, đưa trả cho nàng: “Lần sau trước khi muốn giết người, nghĩ kĩ xem sẽ dùng trâm như thế nào.”
Nguyệt Nhi trên trán mồ hôi túa ra, nhìn trên tay hắn, không biết nên nhận chiếc trầm này hay không nhận. Chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vươn tay, chiếc ngọc trâm kia là vật mà mẫu thân nàng trước khi chết lưu lại cho nàng, sau khi tới Sở Quốc, đã thay đổi toàn bộ quần áo, nhưng vẫn cài chiếc trâm này.
Đầu ngón tay vừa mới chạm đến ngọc trâm, Sở Hạm quay cổ tay lại: “Chiếc trâm này đã bị tổn hại, hay ta cũng ngươi đổi qua một chiếc khác.” Không để ý tới Nguyệt Nhi đang trợn tròn mắt nhìn, nhanh tay đem ngọc trâm thu vào trong tay áo, lấy ra một chiếc trâm khác, cũng là ngọc trâm nhưng chất ngọc khéo léo và tinh xảo hơn.
Nguyệt Nhi không nhận: “Ta chỉ muốn chiếc trâm kia của ta.”
Sở Hạm không nói gì, cầm ngọc trâm, ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái, trên ngọc châm bật ra một tiểu kiếm sắc bén, tiếp tục nhấn một cái, tiểu kiếm lại thu về, thì ra bên trong chiếc trâm kia có giấu ám khí.
Sắc mặt hắn bình thản, nhìn không ra trong mắt hắn làm như vậy là có ý gì. Đứng dậy, chậm rãi đi đến phía sau nàng, cúi thấp xuống, hơi thở ấm áp phun lên tai nàng: “Dùng vật này để giết người, so với chiếc trâm kia của ngươi có ích hơn nhiều lắm.”
Nguyệt Nhi thân mình cứng ngắc, không dám nhúc nhích, nghĩ không ra hắn muốn dùng biện pháp gì để tra tấn mình.
Ngón tay thô to của hắn xẹt nhanh qua cổ nàng, làm cho lòng nàng run rẩy một trận, chăm chú búi lại mái tóc dài của nàng, cài ngọc trâm vào, rất cẩn thận chu đáo. Trê mặt hiện lên rất nhiều biểu tình. Ngón tay tinh tế lướt qua phần thịt phía sau tai nàng, nhìn thấy trên người nàng nổi lên một tầng da gà nhỏ, hé miệng cười, lại quay về ngồi bên cạnh bàn: “Nữ nhân trong thời chiến loạn, nên có một vật phòng thân.”
Nàng sững sờ cả người, một người nam nhân búi tóc ột nữ nhân, ý nghĩa là… Hắn biết rõ chính mình có địch ý đối với hắn, còn tặng mình vật phòng thân… Nam nhân này thật sự khiến nàng khó hiểu.
Lại nhìn thấy hắn đang cầm đọc một quyển binh thư, không hề nhìn nàng.
Trên giấy Tuyên Thành viết: “Lạc hoa hữu ý, phong hỏa vô tình.” (cho ta xin kiếu mấy đoạn thơ này). Nét chữ cứng cáp như vạch, giống như xuyên qua giấy mà ra.
Nàng không khỏi lầm nhẩm mấy lần, hoa rơi, hoa rơi, hàng mi trầm tư rũ xuống, nhớ tới đêm đó hương vị chua sót của cánh hoa bị vò nát.
Trong lòng như dậy sóng, một nam tử giữa khói lửa chiến tranh, lại có nhu tình như thế, chẳng biết tại sao rồi lại cảm nhận được sâu trong nội tâm của hắn ẩn chứa sự cô đơn cùng bất đắc dĩ.
“Ngươi không sợ ta dùng chiếc trâm này đối phó với ngươi sao?” Áp chế lại nội tâm đang dao động, hờ hững hỏi.
Mi mắt hắn cũng chưa từng nâng lên, khóe miệng co rút tạo nên một nét thoáng hiện ra vẻ khinh thường: “Nếu ngươi xuống tay được, đêm qua sẽ không làm gãy đôi chiếc trâm kia.” Dừng một chút: “Ta không để ý tới việc ngươi ám sát ta, nhưng ta có một điều kiện. Nếu ngươi vi phạm điều kiện này, ta nhất định sẽ không tha.”
“Điều kiện gì?” Nhìn hắn kiêu căng làm cho Nguyệt Nhi thật hối hận, ngày hôm qua sao không dùng chiếc trâm một nhát đâm xuống.
“Không được trốn chạy.” Ngẩng đầu lên nhìn nàng, nghĩ đên việc nàng đưa mình một phong hưu thư rồi chạy trốn suốt đêm, mày nhíu chặt lại, trong mắt lóe lửa giận (thù dai vậy trời ). Nàng nhất định sẽ phải trả giá cho phong hưu thư đó thật nhiều.
“Sở Vương, Mỹ Thiền cầu kiến!” Ngoài xe truyền tới thanh âm nũng nịu của nữ tử, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nguyệt Nhi vừa nghe thấy thanh âm này, tâm liền không tự chủ được mà khẩn trương.
Sở Hạm thanh âm hơi trầm: “Tiến vào.”
Nguyệt Nhi vội đứng dậy chuẩn bị xuống xe tránh đi.
“Ngươi ngồi ở đằng kia.” Động tác đứng dậy bị mệnh lệnh của Sở Hạm ngăn cấm.
Xe ngựa hơi ngừng, màn xe kéo lên, Mỹ Thiền thân mặc diễm phục phong tình vạn chúng (very lẳng lơ) lên xe. Tiếp nhận rượu ngon dưới xe truyền lên, hường Sở Hạm khom gối hành lễ.
Mỹ Thiền nhìn thấy Nguyệt Nhi đang cuốn vào trong chăn hơi sững sờ, Vương ngồi ở một bên, mà nô tì không ở bên cạnh hầu hạ, lại rúc vào trong chăn, thật sự có chút làm người ta khó hiểu, mặc dù vừa mới “Vui vẻ” qua, nhưng cũng không nên như thế, mà trên xe này cũng không có dấu hiệu của cuộc “Vui vẻ”.
Lại nhìn Sở Vương bộ dáng cũng không có cần nô tì đang tránh né kia, chỉ đem khay đặt ở bên cạnh bàn: “Đường xá buồn chán, Mỹ Thiền đến hầu Sở Vương uống vài chén để giải sầu..”
Sở hạm quét mắt nhìn bầu rượu cùng chén rượu tinh xảo nàng mang đến, buông xuống binh thư trong tay, dựa vào vách xe: “Chỉ tiếc mỹ nhân đưa tới đạm rượu (Rượu nhạt), không hợp khẩu vị của ta.”
Mỹ Thiền sau một lát kinh ngạc, tức thời hiểu được, Sở Vương sẽ không uống rượu không rõ lai lịch, nàng mang đến bất kể là đạm rượu hay liệt tửu, hắn cũng sẽ không chạm môi, mị nhãn hơi liếc: “Sở Vương quả nhiên là rồng trong loài người, ngay cả thứ yêu thích cũng cực kì có khí phách, Mỹ Thiền bội phục trong lòng.”
Nguyệt Nhi nhìn thấy nàng kia bộ dáng toát ra vẻ a dua, lấy làm khinh thường, bĩu môi thấp giọng nói thầm: “Nịnh hót.”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại rơi vào trong tai Sở Hạm, mày rậm giương lên, khóe miệng lộ ra hình như đang có ý cười.
Mỹ Thiền mặc dù không nghe được nàng nói gì, nhưng cũng đoán được chắc không phải là lời hay, e ngại là người của Sở Vương, cũng không dám có biểu lộ gì, nói với Sở Hạm: “Hay là sai nha hoàn này đi một chuyến, giúp chúng ta đổi liệt tửu đến? Giúp Mỹ Thiền hảo hảo bồi Sở Vương uống thật thỏa thích.”
Sở Hạm giương mắt nhìn Nguyệt Nhi, đúng lúc thấy nàng ở phía sau Mỹ Thiền đang làm bộ dáng nhắn nhó, thấy hắn nhìn tới, lập tức thu hồi vẻ nhăn nhó lại, trở về vẻ nghiêm túc lúc trước. Không phải hắn cố gắng chịu đứng, chỉ sợ đã cười ra tiếng: “Mỹ nhân có điều không biết, nha hoàn của ta đây không giống những nha hoàn khác, trừ bỏ hầu hạ ta ra, làm chuyện gì cũng không tốt, sai nàng đi lấy rượu, chỉ sợ đánh đổ đến phân nửa. Những người dưới của ta đều mệt nhọc làm việc, ta đây là quân vương lại một mình uống rượu mua vui, rượu này tốt nhất nên miễn đi.” Hắn nói bình thường chầm chậm, nhưng làm cho người nghe thấy liên tục mơ hồ, hai chữ hầu hạ này làm cho người nghe nghĩ đến những thứ khác.
Nguyệt Nhi hung hăng lườm hắn một cái, nhưng cũng không dám lên tiếng phản bác.
Mỹ Thiền nghe xong trên mặt quả có chút không được tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn là người giỏi giao tiếp, lại tiếp tục cười quyến rũ: “Một khi đã như vậy, Mỹ Thiền xin xin múa tặng Sở Vương một khúc, từ từ tiêu tan mệt mỏi.”
Nguyệt Nhi nhìn không gian một chút, không gian chật như vậy, nàng muốn nhảy múa? Nhảy múa chỉ là mồi, câu cá mới là thực, khóe miệng không tự giác liền kéo kéo ra (kiểu bĩu môi ấy), theo như hiểu biết của nàng mấy ngày nay về Sở Hạm, lãnh huyết vô tình, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có tình huống khác thường. Những nữ nhân này có dùng mọi cách làm ấm lên khuôn mặt lạnh của hắn, đúng là không biết nếm mùi vị gì.
Sở Hạm vốn có chút không kiên nhẫn, chính là muốn nàng lui ra, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Nguyệt Nhi chẳng thèm ngó tới mình, liền thấy tức giận: “Tốt, để ta thưởng thức kĩ thuật nhảy của Mỹ Thiền một chút.”
Mỹ Thiền tức thì vui mừng nhướng mày, nhìn về phía bên chân Nguyệt Nhi, hận không thể một cước đem nàng đá xuống xe.
Nguyệt Nhi nhìn về phía Sở Hạm giương đuôi lông mày lên, không đợi hắn hạ lệnh liền leo ra khỏi ổ chăn, ôm mền, chuẩn bị xuống xe.
“Không được xuống xe, ngươi vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn chuyện chưa làm xong đâu.” Thanh âm lạnh băng của hắn khiến nàng rét lạnh cả người vội đứng lại.
“Chuyện gì?” Nguyệt Nhi nghĩ không ra mình ở chỗ người này còn có chuyện gì để làm, không cần quét tước, lại không có quần áo để giặt.
“Rào rào” một tiếng, Sở Hạm đã ném tới một chồng tấu chương cao ngất đến bên cạnh bàn: “Đem những thứ này sắp xếp lại cho ta.”
“Ngươi trước kia không muốn ta làm việc này.” Nguyệt Nhi liếc mắt nhìn chỗ tấu chương kia ở đúng góc của xe, nếu nàng chen vào ngồi một góc bên chiếc bàn kia, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh hắn. Nàng chẳng muốn ngồi gần hắn như vậy, sắc lang này, nàng đã hiểu biết qua, tuy rằng hiện tại trong xe vẫn còn một người là Mỹ Thiền. (Ôi sắc lang =), ô danh thiên cổ rồi anh ơi)
“Ta muốn người làm cái gì, ngươi phải làm cái đó.” Trên mặt Sở Hạm đã hiện vẻ giận dữ, thân thể hơi nghiêng nghiêng tới phía trước, giống như nếu nàng tiếp tục nói lại, liền lập tức nhảy lên bắt người.
Nguyệt Nhi nhìn thấy đống tấu chương kia chất cao như núi, lắc đầu một cái, lén thở dài, liền chen vào trong góc bàn, cố gắng không chạm tới góc áo của hắn. Nàng thật sự không muốn làm trò trước mặt người khác, bị hắn coi như là hàng hóa giống lúc trước đây. Tuy rằng hiện tại đã là một nha hoàn, nhưng mặt mũi vẫn còn biết xấu hổ.
Sở Hạm trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt tức giận, đợi đến khi nàng thật sự ngồi xuống, cầm lấy tấu chương, nhấc Lang Hào bút lên, sắc mặt mới dịu đi đôi chút, nữ nhân này chung quy có thể nháy mắt châm lên lửa giận trong lòng hắn.
Quay đầu lại, nhìn về phía Mỹ Thiền đang sững sờ cười nhạt: “Ngươi có thể bắt đầu rồi.”
Mỹ Thiền vội dấu vẻ kinh ngạc vì hành vi khó hiểu của đấng quân vương này, chậm rãi cởi ngoại bào diễm lệ, thuận tay vứt, động tác tuyệt đẹp mê người, lộ ra bên trong vũ y khêu gợi bó sát người, quả nhiên đến có chuẩn bị trước.
Cánh tay mềm mại không xương chạm vào vách xe, thân thể uốn éo, hoàn toàn giống như xương cốt loài rắn, mỗi một động tác trên vẻ mặt đều hết sức hấp dẫn.
Nguyệt Nhi chưa bao giờ gặp qua loại múa diễm lệ như thế, quai hàm nháy mắt rớt xuống, lang hào bút vừa chấm mực trong tay dừng lại trên tờ giấy trắng, tạo thành một vệt loang đen.
Trên đỉnh đầu một tiếng ho lạnh lùng, ngẩng đầu, đối diện với con ngươi đen đang bất mãn, vội thu quai hàm lại, nhặt lang hào bút lên, lật tới lật lui tấu chương, ánh mắt lại không tự giác cứ liếc về cái con rắn không xương kia.
Cánh tay trắng nõn chống lên bàn, ngón tay trắng nõn ở trước mắt bay loạn, làm hại nàng thỉnh thoảng lại phải lui đầu tránh bàn chân trắng kia quét tới.
Trên đỉnh đầu nàng khí lạnh dày đặc, hơi nghiêng mặt là có thể chứng kiến người bên cạnh đang trừng mắt nhìn nàng, rầu rĩ gục đầu xuống, có múa không nhìn, quay ra nhìn chằm chằm nàng làm cái gì, không phải chỉ là một ít tấu chương cần sửa sang lại hay sao? Làm chậm một chút cũng sẽ không chết người.
Sở Hạm nhìn thần tình uốn lượn của nàng tức giận đến đành nở một nụ cười, hắn giữ Mỹ Thiền lại vì muốn làm cho nữ nhân này khó chịu không nổi, kết quả nàng càng nhìn người nhảy múa, thấy có tư có vị, tựa như yêu mến điệu nhảy của Mỹ Thiền là vì nàng mà bắt đầu. Mà biết rõ Mỹ Thiền đến để nịnh hót hắn, nhưng lại hoàn toàn xem thường. Chẳng lẽ trong lòng nàng thật sự một chút cũng không có hắn? Nghĩ vậy, trong tâm co rút từng trận đau đớn.
Trên mặt âm tình bất định (mặt khó đoán), lan tỏa trên mặt càng ngày càng lạnh, đối với Mỹ Thiền đang không ngừng bay tới lắc lư đôi chân hoàn mỹ nhìn mà không thấy. Lửa giận nhanh chóng lan đến trên đỉnh đẩu Nguyệt Nhi, tiểu nữ nhân này vẫn vô cùng hứng thú nhìn lén Mỹ Thiền vặn vẹo thân mình.
Mỹ Thiền nhìn thấy tầm mắt Sở Hạm không dừng lại ở trên người mình, ngược lại nhìn chằm chằm nha hoàn của mình trong lòng âm thầm sinh hận ý, vẫn vừa cười quyến rũ khi hoàn thành mỗi một động tác, thẳng đến khi xoay hoàn động tác cuối cùng, ngã lăn vào trong lòng Sở Hạm. (mặt dày… ta đấm đá)
Nguyệt Nhi lúc ấy mới hoàn hồn lại, mình thấy người này thật sự chướng mắt. Cuống quýt hạ mí mắt xuống, trong tâm lại nháy mắt đau đớn.
Sở Hạm bị nàng làm cho cơ hồ muốn tức điên, lại bắt gặp nàng đang hạ lông mi xuống để che giấu nội tâm đau đớn, trong nháy mắt bình thường trở lại, vỗ tay: “Múa rất tốt.” Chỉ có trong lòng hắn mới hiểu, chữ “Tốt” này đều không phải vì Mỹ Thiền múa đẹp, mà là có thể làm cho Nguyệt Nhi lộ cảm xúc mới phải.
Mỹ Thiền ôm lấy cổ hắn, nũng nịu sẵng giọng: “Nếu Mỹ Thiền múa tốt, Sở Vương sẽ thưởng cho Mỹ Thiền cái gì đây?” Phía sau lưng nàng đụng vào hai đầu vai của Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi vội lui về phía sau, cố gắng hết sức có thể rời xa con người giống như con rắn đang quấn lên thân thể Sở Hạm.
“Ngươi nghĩ xem muốn thưởng cho cái gì?” Nguyệt Nhi lúng túng làm cho tâm tình hắn thật tốt. Khơi mào sự ngầm trông mong của Mỹ Thiền, xác thực là một mỹ nhân hiếm thấy. Xem ra Cô Quân vì phần lễ vật tặng hắn này mà tốn không ít tâm tư.
“Ta chỉ muốn hầu hạ Sở Vương.” Tay nhỏ bé cũng mang theo ý giận- thanh âm không thành thật. Tuy rằng nàng bị đưa lên làm lễ vật cho hắn, nhưng chủ nhân này nhìn bề ngoài cũng là rồng trong loài người, cũng là một món ăn ngon.
Sở Hạm cười haha: “Ngươi thật đúng biết nói những lời khiến cho nam nhân vui lòng,” Khóe mắt quét về phía Nguyệt Nhi. Chỉ có nữ nhân kia đối với hắn là hờ hững coi thường,
Mỹ Thiền thừa cơ làm nũng, hướng về phía dưới chỗ Nguyệt Nhi không nhìn thẳng.
Thanh âm của hắn giống như một cái trục lăn trầm trọng, nặng nề đè nghiến lên lòng của nàng, rốt cuộc ngồi không yên, hắn muốn nhục nhã chính mình rốt cuộc đến khi nào, thầm nghĩ muốn rời khỏi cái thùng xe chứa đầy sự ướt át này.
Vừa mới đứng dậy, đã bị hắn hung hăng trừng mắt nhìn lại, đành phải cúi người ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống mặt lạnh lùng quay về trừng mắt với hắn, chỉ thấy hắn đang ở trước mặt nàng cũng nữ nhân này… Trái tim của nàng đối với hắn từ nay về sau đã chết, đối với hắn sau này cũng chỉ có hận, không hề có tình, có lẽ điều này trái lại là một sự giải thoát.
Hắn cũng không một chút tránh né đối diện cùng nàng, trong mắt không có một tia ấm áp, trong trẻo lạnh lẽo, cũng như nàng lần đầu tiên đến tẩm cung của hắn chứng kiến hắn cũng Nhã phu nhân so với tình hình bây giờ quả thực giống nhau. Yên lặng lạnh lẽo như vậy với một người nam nhân, chỉ là một địch nhân đáng sợ.
Khi hắn bắt gặp nàng giấu kín sự đau đớn cùng hậm ý trong con ngươi đen xuống, nữ nhân này vì sao không thể nhu hòa một chút? Lại muốn khăng khăng như thế.
Mỹ Thiền không cảm thấy hắn có nửa điểm đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn thu chặt mày cùng nha hoàn kia vẻ mặt lạnh nhạt đối diện, đáy lòng dâng lên một trận khí lạnh, biết mình hôm nay tới không đúng lúc. “Sở Vương.”
Sở Hạm quay sang, cười nhạt: “Hôm nay bổn vương có chút không khỏe, ngươi đi về trước.”
Mỹ Thiền cố gắng tạo biểu hiện của mình thật thoải mái, thản nhiên cười: “Ta cáo từ trước.” Khoác qua ngoại bào xuống xe, tuy rằng cố gắng chú ý, vẫn có một chút chật vật, vừa mới xuống xe, màn xe vừa kéo, mơ hồ chứng kiến là tay của nữ nhân, một cái đồ vật bên trong xe bay ra, “bá” một tiếng nổ tung trên mặt đất, cũng chính là cái khay nàng đặt rượu mang đến, cùng ở bên trên là chén rượu và bầu rượu vỡ tan.
Trên xe truyền đến tiếng Sở Hạm hét lên phẫn nộ: “Ngươi càng ngày càng làm càn.”
“Ngươi là nam nhân sẽ giết ta.” Nô tì kia sắc bén chống trả,
Nàng nhìn xe ngựa kia đang đi xa, đôi mi thanh tú nhíu lại, Sở Vương này xem ra so với trong tưởng tượng còn khó đối phó hơn, mà cái nô tì kia sẽ trở thành chướng ngại vật của nàng.
Nguyệt Nhi nhìn thấy con ngươi ở đối diện lóe lửa giận chuyển sang cười tà thì run sợ cả người, rõ ràng cảm giác bất an trong nháy mắt bao phủ toàn thân, kéo màn xe lên đã nghĩ muốn nhảy xuống.
Đầu ngón chân còn chưa rời mặt đất, đã bị đối phương bắt lấy đầy về phía góc chất đầy tấu chương, hai bàn tay ma quỷ giữ chặt trên vai nàng, làm nàng không thể động đậy.
Sở hạm đang muốn đem mặt tiếp cận lên phía trước, trong lòng căng thẳng, ngăn trở hành động của hắn, cúi đầu.
Nguyệt Nhi hai cẳng chân gắt gao bó chặt chống đỡ phần bụng của hắn, lại càng tăng thêm ba phần tức giận, gầm nhẹ nói: “Đem chân lấy ra.”
Nàng làm sao chịu nghe, chỉ hận không thế đem hắn đá xuống xe luôn, nhất định không đồng ý, ngược lại tăng thêm lực đạo.
Con ngươi Sở Hạm mang theo tà khí, lại dấy lên lửa giận, hai tay cực nhanh thu xuống, cầm eo nhỏ của nàng, đột nhiên xoay tròn thân, đem nàng đặt lên trên bàn, hai tay vẫn giữ chặt bên hông nàng, đem nàng cố định vững vàng,
Nguyệt Nhi ổn định thân mình, hiện đang ngồi ở trên bàn, đúng lúc nhìn thấy hắn cũng đang nửa quỳ ở trước bàn, lớn miệng: “Người là Vương, sao lại có thể quỳ xuống trước một nha hoàn như ta.”
Sở Hạm làm như đối với tư thế này hoàn toàn không thèm để ý, tà ác cười, thuận thế ngã ngồi xuống, vựa vào vách xe ở sau người, nàng cũng bị hắn kéo xuống cùng lúc, dạng chân ở trên người hắn.
“Xem ra ngươi thích tư thế như vậy.” Nhìn thấy biểu tình từ từ cứng nhắc của nàng, trong mắt dâng lên một tia đắc ý. Khuôn mặt đóng băng cũng dần dần hòa tan. Lúc thân thể của hắn cũng bắt đầu cứng ngắc thì tiến đến bên tai nàng, nhẹ nhàng khẽ thổi, khiến cho nàng một trận run rẩy: “Ngươi có biết nam nhân là cái gì không?”
Tư thế mập mờ như vậy, Nguyệt Nhi tuy chưa từng trải qua việc này nhưng cũng biết là đang ở hiểm cảnh. Đưa tay xoa cái lỗ tai bị hắn thở thổi trúng ngứa ngày khó chịu: “Ta đi sắp xếp lại tấu chương cho ngươi.” Nói xong chân đã động muốn rời ra khỏi thân người hắn.
Sở Hạm đem nàng chặt chẽ giữ chặt, cắn sào sau vành tai nhỏ của nàng: “Ta hiện tại không muốn ngươi sắp xếp lại tấu chương.”
Nguyệt Nhi toàn thân run lên, tâm động đậy nhảy loạn,vội che cái lỗ tai, che lại cái lỗ tai không muốn bị hắn tra tấn, tức giận vừa rồi nháy mắt hóa thành hư ảo, thầm nghĩ mau tìm cách rời đi.
Hắn hơi quay đầu, dừng lại trên khuôn mặt khẩn trương giống như muốn ngạt thở của nàng: “Sao lại thở vội vã như vậy, suy nghĩ cái gì, ân?”
Nàng tránh né hơi thở ấm áp của hắn: “Nghĩ tới đồ bại hoại nhà ngươi chỉ biết khi dễ nữ nhân, mau tránh ra.”
Nàng làm cho tầm mắt của hắn trực tiếp di chuyển. “Nữ nhân?” Tầm mắt chạy trên thân của nàng.
Nguyệt Nhi lông tơ nháy mắt dựng thẳng, tầm mắt của hắn giống như thông thường đem nàng lột sạch.
“Ngươi nói là nam nhân sẽ giết ngươi…” Hắn chậm rãi từ từ từng chữ từng chữ một nói ra, mỗi một chữ hắn nói ra, tâm Nguyệt Nhi liền mãnh liệt nhảy loạn.
“Ta đây hiện tại nói cho ngươi biết, giết ngươi, đấy không phải là nam nhân, làm cho ngươi trở thành nữ nhân, mới gọi là nam nhân.” Nói xong đem thân thể nàng chuyển đến một vị trí, áp sát trên sự hưng phấn.
Nơi mềm mại của Nguyệt Nhi còn cách quần áo cảm giác được hắn đang căng cứng, chỉ cả kinh hoa dung thất sắc, giãy giụa thân mình, đẩy hắn lên, liều mạng chỉ muốn thoái khỏi tư thế mập mờ này.
Nàng càng lộn xộn, càng gia tăng kích thích đối với hắn, con ngươi sâu thẳm tụ lên nồng đậm tình ái: “Nguyệt Nhi…”
Nguyệt Nhi càng thêm bất an, cái này ban nãy hắn cùng Mỹ Thiền ra sức đùa giỡn, cũng không có vẻ mặt này: “Ngươi… Ta… Ta đi giúp ngươi gọi Mỹ Thiền về.”
Sở Hạm đem mặt nàng thu hẹp khoảng cách với hắn: “Ngươi đang thật sự nghĩ như vậy?” Ngữ khí lại tiếp tục chuyển lạnh.
“Ta…” Nguyệt Nhi cúi thấp đầu xuống, mới vừa nhìn thấy Mỹ Thiền thân cận với hắn rõ ràng khó chịu muốn chết, tại sao lại nói như vậy…
Hắn nhằm mắt lại thở dài xả giận, mang theo bất đắc dĩ không có che giấu, lại trợn mắt, nâng người của nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào hắn: “Nguyệt Nhi, ngươi thật sự không biết, ta chỉ muốn ngươi sao?”
Nàng sững sờ nhìn hắn, mơ hồ không rõ những lời vừa mới nghe được, là sự thật hay là đang trong mộng: “Không… chúng ta không…” Chữ không vừa mới thốt ra, đã bị môi của hắn cực nhanh chặn lại.
Cảm giác thực xa lạ và quen thuộc quay cuồng trong lồng ngực của nàng, mâu thuẫn từ từ biến mất, hòa tan trong nụ hôn bá đạo chiến giữ của hắn.Thân thể theo nàng cũng dần mềm mại thả lỏng, nụ hôn của hắn càng ngày càng ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cho nàng không thể tin được ác ma kia cũng là một nam nhân.
Hôn một lúc sau, lại cũng không có động tác khác, buông nàng ra, liếc góc tấu chương một cái: “Đi sắp xếp lại đi.”
Phản ứng của hắn ngược lại khiến cho Nguyệt Nhi có chút khó hiểu, trộm xem hắn, không thấy có bất kì hờn giận, tràn đầy trong mắt còn có một vẻ vui mừng, mới yên lòng, từ trên người hắn bò xuống, thành thật trở lại góc, sắp xếp lại đống tấu chương kia.
Sở Hạm lại tựa vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần, hắn cần yên tĩnh đè xuống rung động đang bắt đầu dâng lên trong hạ thể. Hắn là một người từ liễm, tuyệt không tán thành trong chiến tranh quân lính chìm đắm trong tình yêu nam nữ, mặc dù đang thắng lợi trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...