Nha Hoàn Hảo Khó Chơi


Hai ngày không thấy Sở Hạm trở lại, mà trong cung không khí cũng trở nên khẩn trương, Nguyệt Nhi không để ý đến chuyện bên ngoài cũng đã nhận ra phàn nào không khí mang theo khí tức dị thường.
Tuy rằng vẫn cần cù chăm chỉ xử lý công việc trong Dược Khôn Điện, nhưng tâm lại bay ra ngoài Dực Khôn Điện, muốn biết không khí dị thường này là có truyện gì xảy ra, muốn biết hắn vì sao không trở lại. Đáng tiếc mệnh lệnh của Sở Hạm, nàng không thể rời khỏi Dực Khôn Điện.
Cũng hoài nghi là hắn đã đã ngủ lại chỗ nữ nhân khác, nghĩ đến đây, trong lòng liền tựa như bị mèo cào rất khó chịu, đứng ngồi không yên, còn có vị chua xót mà nàng không hay biết.
Nhưng lại có cảm giác rằng hắn không phải là loại mê luyến nữ sắc mà không về.
Nắm cái chổi quét trên mặt đất bụi bậm, ánh mắt lại luôn luôn nhìn về phía cửa trống rỗng.

Một trận nhẹ vô cùng tiếng bước chân hướng Dực Khôn Điện đi tới, ngay cả Nguyệt Nhi chính mình cũng không biết vui mừng đã hiện ra ở khóe miệng. Mong ngóng trông người đang rảo bước tiền đến trên sân.Trong nháy mắt đang nhìn người tiến vào Dực Khôn Điện, kích động đến mức cơ hồ muốn nghênh đón, nhưng khi thấy rõ người thì ý cười ở khóe miệng biến thành thất vọng chậm rãi thu lại.Cúi chặt đầu, nhìn vào cái chổi huy động.
“Ngươi đang ở đây chờ người?” Tiếng bước chân ở bên người nàng dừng lại.
Nguyệt Nhi hướng hắn hơi hơi nhăn trán, hành lễ, liền kéo cái chổi rời khỏi.
“Nguyệt Nhi, ngươi thực không nhớ ta sao?”
Nguyệt Nhi dừng lại, quay đầu, liếc mắt thấy trong mắt hiện lên sự chờ đợi của Cô Quân, thản nhiên gật đầu, “Nô tì nhớ rõ là Cô Quân công tử.”
“Ý ta không phải như thế này.Người nhìn ta thật kĩ xem. Thực sự không nhớ nổi sao?”

Nguyệt Nhi lại ngẩng đầu. Cẩn thận đánh giá Cô Quân. Trên vầng trán mơ hồ có chút quen biết. Nhưng nhớ không mổi gặp qua tại nơi nào.
Cô Quân nhìn thấy sự nghi hoặc ở trong mắt nàng. Cẩn thận nêu lên.”Ngươi lúc trước đây. Có một lần leo cây hái trái cây. Phát hiện ra ta đang ẩn nấp trên tàng cây…”
Nguyệt Nhi suy nghĩ chậm rãi bay xa. Qua thật lâu sau. Cuối cùng đem trí nhớ cố định lại ở năm ấy khi nàng mười tuổi.
Nhớ rõ năm ấy trong cung xuất hiện một việc đại sự. Phụ thân đánh trận thắng lớn. Chiếm lĩnh một thành trì Sở quốc. Bắt được tướng lãnh quân địch. Nghe nói tướng lĩnh này năm đó là đệ đệ của Sở Vương.
Càng bất ngờ tại trong quân doanh năm đó còn cứu được trở về một người em gái cùng cha khác mẹ là Uyển Linh công chúa mất tích mười bốn năm về trước. Cùng trở về với Uyển Linh công chúa còn có nhi tử của nàng mười bốn tuổi.
Nhưng đồng thời ngay lúc tướng lãnh của quân địch bị chặt đầu thị chúng, Uyển Linh công chúa lại có thể tự sát, lưu lại một trang huyết thư, nói không muốn một mình phu quân trên đường xuống hoàng tuyền cô đơn tịch mịch, cầu Tuyên Vương đối xử tốt với con trai của nàng.
Tuyên vương thấy Uyển Linh đã gả cho tướng địch, lại còn tự sát tuẫn táng theo hắn mà cảm thấy xấu hổ, hạ lệnh truy nã nhi tử của Uyển Linh.
Tiểu nam hài mười bốn tuổi kia liền trốn ở trên cây trong viện của Nguyệt Nhi, bị Nguyệt Nhi lên cây hái quả đúng lúc đụng phải. (chuyện tình của chị toàn bắt đầu từ cái cây ăn quả >””


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận