Nha Hoàn Hảo Khó Chơi


Ngoài cửa có người hỏi dò xem Sở Vương có trở về hay không, một hồi nói nhỏ giọng, tiếng bước chân tiến đến đứng cạnh cửa.
“Sở Vương, Lý ma ma phụ trách tuyển tú cầu kiến!” Ngoài thư phòng truyền đến tiếng chuyển lời.
Trong lòng Nguyệt Nhi đột nhiên đau xót, bút Tiểu Khải trong tay dừng ở trên giấy Tuyên Thành.
Sở Hạm đang bộn bề công chuyện, nghe thấy hai chữ tú nữ, có chút không kiên nhẫn, đang muốn đưa tay bảo lui, bỗng nhiên thấy Nguyệt Nhi rũ mắt xuống, rõ ràng đang có tâm sự, nhạy bén khẽ nghĩ: “Kêu nàng tiến vào.” (đấy lại ngược tâm nhau rồi đấy, lại hành hạ ta rồi đấy >”:P)
Như cây gỗ chờ bọn họ ngồi xuống, đứng ở phía bên phải hắn.
Mỹ Thiền thấy Sở Hạm không giống ngày xưa mắt lạnh mặt hàn, càng đong đưa, lời nói mê hoặc liên miên.
Nguyệt Nhi quay mặt sang một bên, không nhìn hai người phía trước. Nhưng nàng lại không cách nào che lỗ tai lại, ngăn cản tiếng cười của bọn họ truyền đến, như đứng trên thảm đinh.

Mỹ Thiền rót rượu ngon, đưa đến bên môi hắn, hắn cũng không từ chối, đưa tay đón lấy. Mỹ Thiền không chấp nhận, nhẹ nhàng né qua, mĩ nhãn đưa lên: “Lập tức uống trên tay Mỹ Thiền, lại càng không tăng thêm hương vị?”
Sở Hạm cười ha ha: “Ngươi quả thật là người biết được tính tình người khác.”
Mỹ Thiền hé miệng cười khẽ, lại đưa chén ngọc đến bên môi hắn. Hắn ngoái đầu nhìn lại, thấy Nguyệt Nhi đờ đẫn nhìn lên xà nhà khắc hoa, toàn bộ không để ý tới hắn, trong lòng ngầm bực, cũng liền nhìn lên chén trong tay Mỹ Thiền lạnh nhạt hớp một cái. Mỹ Thiền mừng đến ngã lăn vào trong lồng ngực hắn: “Sở Vương, rượu này có ngon miệng không?”
Sở Hạm nâng cằm nàng lên: “Nói vậy người trong lòng ngon miệng hơn.” Làm cho Mỹ Thiền một hồi cười lớn.
Mặc dù Nguyệt Nhi nhìn không chớp mắt lên xà nhà, trong mắt cũng ngoan cường không mang theo sắc thái gì, nhưng trong tâm lại nhỏ máu tươi.
“Đêm đẹp như thế. Mà lại không có ca múa trợ hứng?” Sở Hạm thấy tay nàng không an phận, không lộ dấu vết chuyển sang hướng khác.
Mỹ Thiền vội đứng dậy: “Sở Vương chưa từng nghe ta gảy đàn, không bằng ta đàn tặng Sở Vương một khóc, cũng tăng thêm nhã hứng.”
“Rất tốt!”
Mỹ Thiền khoan thai đi đến bên cạnh một cây thất huyền cầm ngồi xuống, nàng có ý khoe khoang, tất nhiên là thi triển hết tài nghệ gia truyền, “Phượng nhãn lưu phán gian” (Mắt phượng đảo qua nhân gian) quả nhiên là một khúc nhạc tuyệt đẹp, coi như cũng ít thấy.
Khúc dừng, Sở Hạm khẽ vỗ tay, cười khẽ: “Hảo khúc, nhưng mà so với một người, còn kém rất nhiều.”
Mỹ Thiền sửng sốt, nàng tự nhận mình kỹ thuật đánh đàn tuyệt hảo, không ngờ Sở vương nói so với người khác kém rất nhiều, cảm thấy không phục, trên mặt lại nũng nịu cười nói: “Sở Vương đang nói đến người nào?”
“Nha hoàn này của ta — Nguyệt Nhi!” Một khúc nhạc của Nguyệt Nhi bắt lấy hồn phách của hắn mang đi, lưu luyến không thôi.
Mỹ Thiền dung nhan cứng đờ, rất nhanh lại tiếp tục cười duyên, ngồi vào bên người Sở Hạm làm nũng: “Ta không tin.”
Sở Hạm uống rượu không nói.

“Nếu không, ngài bảo nàng đàn cho chúng ta nghe qua một khúc, để Mỹ Thiền được mở rộng lỗ tai, thua cũng tâm phục khẩu phục. Nếu đúng như theo lời nói của Sở Vương, ta cũng cố học tốt một ít, say này mới có thể hầu hạ Sở Vương thật tốt.”
Sở Hạm hơi chần chừ.
“Chắc chắn Sở Vương nói lung tung để trêu đùa ta, ta không tin trong thiên hạ này có người kỹ thuật gảy đàn cao như vậy.” Mỹ Thiền không tin một nha hoàn có thể bắn ra một khúc nhạc ra hồn.
Sở Hạm cười xé gió: “Còn có thể không tin ta.” Quay đầu nhìn Nguyệt Nhi nói: “Ngươi liền đàn một khúc, làm cho nàng tâm phục khẩu phục.”
Nguyệt Nhi đem tầm mắt từ trên xà nhà rơi xuống trên người Sở Hạm, trong mắt tràn đầy lãnh đạm cùng vẻ khinh thường: “Ta là một nô tì làm sao dám ở trước mặt mỹ nhân phô ra cái vẻ kém cỏi vụng về.”
Lửa giận trong lòng Sở Hạm nháy mắt bị vẻ lãnh đạm cùng khinh thưởng của nàng châm lên, trong lòng nàng mức độ nặng nhẹ của hắn không đáng như vậy: “Ngươi không cần khiêm tốn. cứ việc đàn đi.”
“Ta không có thói quen dùng đàn của người khác.” Thanh âm của Nguyệt Nhi lạnh tới cực điểm.
Sở Hạm cũng tức giận tới cực điểm, rồi đột nhiên giận tái mặt: “Chuyện nào có đáng gì, gọi người mang đàn đến cho ngươi là được chứ gì. Người đâu!”
“Sở Vương thật sự muốn ta đàn?” Tâm Nguyệt Nhi cũng lạnh tới cực điểm.
Sở Hạm trừng nhanh qua nàng, không thể thả lỏng, nữ nhân này bao giờ mới đem tôn nghiêm của hắn để vào trong mắt.

“Một khi đã như vậy, chính mình đi lấy, không dám làm phiền người khác.” Nguyệt Nhi kiên quyết rời khỏi Trữ Tĩnh Cung.
Sở Hạm nắm chặt nắm tay, căm tức nhìn bóng dáng nhỏ xinh của nàng đi ra ngoài.
Mỹ Thiền thấy không khí bất thường, vội rót rượu, đưa lên: “Sở Vương, không cần vì một nha hoàn mà tức giận.”
Sở Hạm tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, Nguyệt Nhi vừa rời khỏi, hắn tự nhiên cũng không có tâm tình cùng Mỹ Thiền trêu đùa.
Nguyệt Nhi tay ôm trường cầm, đi tới trước chiếc bàn con, ngồi thẳng đối diện với Sở Hạm, lạnh lẽo cùng phẫn nộ giao chiến giữa không trung, nàng lạnh lùng cười, hay tay cầm lấy một mặt trường cầm, giơ lên cao quá mức, giữa tiếng kinh hô của mọi người, đem trường cầm từ nhỏ đã đi theo nàng, hung hăng đánh tới mấy chiếc bàn nhỏ bên cạnh, một tiếng, trường cầm gãy làm đôi.
Con ngươi lãnh liệt của Sở Hạm không ngừng biến ảo, chứa đầy thần sắc phức tạp.
Mỹ Thiền bị biến đổi đột nhiên tới sợ ngây người, sau đó lấy lại tinh thần, lại càng tức giận Nguyệt Nhi miệt thị đối với nàng, nàng là một nô tì dựa vào cái gì dám khinh bỉ nàng, lúc này đồng thời cũng âm thầm vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui