Nha Hoàn Hảo Khó Chơi


“Nguyệt Nhi, ta biết ngươi đã tỉnh. . . . Ngươi thật sự không chịu tha thứ cho ta sao? Cả hai chúng ta cừu hận lẫn nhau tới khi nào?”
Một câu nói của hắn làm tung lên gợn sóng ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của nàng, chạm đến đáy lòng chua xót của nàng, yêu hận tình thù rối rắm chung một chỗ, hô hấp theo đó cũng khó khăn cấp bách. Dứt bỏ nợ nước thù nhà, từ khi hắn cho nàng cái hôn lễ vớ vẩn kia tới nay, nàng đều không hề nghĩ muốn cùng hắn ở chung rốt cuộc như thế nào, ngay sau khi đại hôn chấm dứt, ba năm hoàn toàn không có liên lạc biến thành môi lưỡi (ta k hiểu lắm, ghi theo đúng QT dịch) không ngừng, sớm chiều chung đụng giày vò lẫn nhau.
Tất cả những chuyện này, mà lại có thể chỉ dùng một câu tha thứ để an ủi…
Thật có thể chỉ dùng một câu tha thứ đớn giản mà thay tâm đổi mặt, thản nhiên ở chung sao?
Tới trước lúc chết kia, hai người có thể hoàn toàn không giữ lại mà yêu nhau gắn bó, nhưng tất cả đã là quá khứ, rồi lại tiếp tục trở về điểm khởi đầu.

Sở Hạm lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nhi càng ngày càng tái nhợt, thật lâu sau, thở dài thật sâu, nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ bé của nàng, đi về phía cửa xe.
Nguyệt Nhi mở mắt nhìn vào bóng lưng đìu hiu tổn thương của hắn, đây là một người quyết tuyệt bá đạo cỡ nào, hắn có thể vì lòng quân mà đưa nàng lên đoạn đầu đài, lúc này hắn cũng không tha thứ cho nàng tức giận. (đoạn này TG viết khó hiểu quá ta chịu luôn… QT cũng pó tay>””)
Ngón tay Sở Hạm gõ nhẹ trên mặt bàn, một thành trì rộng lớn, đại địch đóng quân nhiều phía trước, tróc nã gian tế vốn là không dễ, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ là chuyện đơn giản, nhưng nữ gia quyến đông đảo, nhất thời trong lúc này cũng không dễ dàng điều tra.
Nguyệt Nhi một bên đứng châm trà, đang cầm siêu tiến lên: “Để ta vào thành điều tra nữ gia quyến.”
“Ngươi?” Trong mắt Sở Hạm hiện lên một tia lạ lùng, lập tức lắc đầu: “Lần này vào thành vô cùng nguy hiểm, ngươi ở lại ngoài thành.”
“Nữ gia quyến này không giống như là nam tử, có thể tùy ý tra tấn thẩm vấn, nếu làm bị thương sai người, ngay tại trước mặt đại địch khó có thể yên ổn lòng quân, không bằng nữ nhân ở chung tới sẽ dễ dàng hơn đó.” Nàng sớn đoàn được hắn sẽ không đồng ý. “Huống hồ ta ở lại bên ngoài thành, làm sao có thể an toàn như ở bên cạnh ngươi.”
“Ta chém giết, sao có thể chú ý tới ngươi?” Trong mắt hắn chứa ngàn vạn nhu tình.
“Ta có thể ở cùng nữ gia quyến, trừ phi thành bị phá, ta làm sao lại có thể gặp nguy hiểm.” Nếu hắn xảy ra chuyện không hay, nàng làm sao có thể sống một mình.
Hắn trần ngâm một chút: “Được, ta mang ngươi vào thành, nhưng mà tất cả ngươi đều phải nghe ta.”
Nguyệt Nhi mặt lộ vẻ vui mừng, “Việc này là đương nhiên.”
Sở hạm chỉ dẫn theo một tiểu đội nhân mã nhanh chóng vào thành, cố ý bày ra, làm cho quân địch biết việc bọn họ vào thành.

Còn đại quân từ từ yên lặng không một tiếng động áp gần, ở lại ẩn núp trong rừng cách thành năm mươi dặm.
Đi vào bên trong thành, đem toàn bộ quan chức tướng lãnh tham gia việc quân cơ triệu tập lại một chỗ, đám người đến đông đủ, cũng không bàn bạc việc chiến sự, mà lại để bọn họ ngồi không, mọi người nghi hoặc khó hiểu, không biết hắn muốn làm cái gì.
Đồng thời Nguyệt Nhi cùng những nữ gia quyến của các tướng lãnh này tụ lại ở gian ngoài chỉ cách đám quan viên kia một bức rèm, trong ngoài đều nghe thấy được rõ ràng, trên danh nghĩ là bảo hộ các nàng an toàn, trên thực tế cũng là giam lỏng.
Những người này không biết rằng khi bọn họ uống trà nói chuyện phiếm, thủ hạ của Sở Hạm bên trong thành đang bận việc bố trí chiến sự.
Vừa qua bình mình, một đường sấm sét xẹt nang qua bầu trời xám xịt, mưa to như trút nước, trời trong xanh lập tức xám lại rất nhiều.
Sở Hạm khóe miệng nhếch lên, mưa này tới thật tốt, đúng thời điểm. Ánh mắt sắc bén, liên tục quét mắt trên thần sắc của mọi người.
Đúng lúc này, tiếng kèn ngoài thành vang lên, có trinh thám báo lại: “Địch nhân đã đến trước ngọn núi dưới thành.”

Mọi người đang ngồi mặt kinh hãi, vội đứng dậy chuẩn bị tham chiến.
Sắc mặt Sở Hạm không đổi, nâng chung trà lên, khẽ hớp một cái: “Không vội.”
Mọi người bất an ngồi xuống không yên, nhưng nghĩ Sở Vương bách chiến bách thắng, hắn tự có đạo lý.
Một gã tướng sĩ chiến bào đẫm máu, một thân ướt đẫm chạy vội tới báo lại: “Bẩm Sở Vương. Quân địch đã áp lại gần, khí thế dũng mãnh.”
Sở hạm vẫn bình tĩnh không sợ hãi, lạnh lùng hỏi: “Quân địch ước chừng có bao nhiêu nhân mã?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận