Thang Tứ Viên phản ứng được bản thân vừa nói cái gì, tim đập như trống, tiếng đập dữ dội tràn vào màng nhĩ, dỏng hai tai, căng thẳng nhìn về phía Yến Tần Dã.
"Bao nuôi tôi..." Yến Tần Dã hứng thú quay đầu lại, nghiền ngẫm mấy chữ này, "Ồ" một tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn Thang Tứ Viên, khóe môi cong lên một nụ cười không có chút ấm áp nào: "Cậu muốn dùng cái gì bao nuôi tôi?"
"Em..." Thang Tứ Viên vất vả phát ra một âm tiết, cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, rốt cuộc không phát ra được âm tiết nào khác, lãnh lẽo trong mắt Yến Tần Dã thoáng chốc khiến cậu có chút sợ hãi.
Yến Tần Dã nhìn cậu, không kiên nhẫn xoay người muốn rời đi.
"...Em có thể cho anh tiền!" Thang Tứ Viên lấy hết dũng khí hô một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng bổ sung, "Tiền tiêu vặt của em cộng thêm tiền mừng tuổi, chắc cũng đủ cho hai chúng ta dùng, em rất tiết kiệm, mà các anh em còn có thể chia tiền tiêu vặt của họ cho em, bình thường bọn họ đều không xài hết được tiền tiêu vặt, em có tổng cộng sáu anh em, gộp lại chắc cũng không ít tiền, nếu như còn chưa đủ, em còn có thể nghĩ thêm biện pháp, làm công hoặc là..."
Cậu bẻ ngón tay vắt óc nghĩ biện pháp, tựa như đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ muốn bao nuôi Yến Tần Dã như nào.
Yến Tần Dã nhếch miệng châm biếm, không biết là đang cười Thang Tứ Viên ngây thơ, hay là đang cười khốn cảnh hiện tại của mình, vậy mà cần "tiền tiêu vặt" của Thang Tứ Viên để nuôi mình.
Khi anh nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Thang Tứ Viên, nụ cười kia dần dần trộn lẫn một chút bất đắc dĩ, ánh mắt anh phức tạp nhìn chằm chằm Thang Tứ Viên, hồi lâu không lên tiếng.
Thang Tứ Viên bị anh nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng đỏ mặt, cuối cùng cũng ngừng nói, còn chưa kịp mở miệng nói gì đó, trên khóe môi Yến Tần Dã chợt nở một nụ cười, nhưng nụ cười lại làm cho cả người Thang Tứ Viên có chút rét run.
Yến Tần Dã nói: "Nếu như cậu có thể giúp tôi làm một chuyện, tôi đồng ý bị cậu bao dưỡng."
Đôi mắt Thang Tứ Viên trợn to, căng thẳng siết chặt ngón tay, liên tục hỏi: "Làm chuyện gì?"
"Tôi muốn gặp ba, nếu như cậu có thể làm được, tôi sẽ đồng ý bị cậu bao dưỡng." Yến Tần Dã nhìn cậu thật sâu, buông những lời này rồi xoay người rời đi.
Ba của Yến Tần Da hiện giờ là trọng phạm bị giam giữ, đương nhiên không phải muốn gặp liền có thể gặp, Thang Tứ Viên nghĩ nửa ngày, lại gọi điện thoại cho Lí Phi nghe ngóng tình huống của ba Yến Tần Dã, Lí Phi nói bệnh tình ba Yến Tần Dã nghiêm trọng, tình huống thay đổi đột ngột, đến nay còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Thang Tứ Viên nhíu mày nghe vậy, lòng càng nặng trĩu, loại tình huống này, nhất định Yến Tần Dã rất muốn gặp được ba mình, coi như không phải vì bao dưỡng, Thang Tứ Viên cũng muốn giúp Yến Tần Dã một tay.
Cậu do dự một chút, hỏi Lí Phi có biết biện pháp nào có thể để Yến Tần Dã gặp được ba hay không, trong nhà Lí Phi có nhiều mối quan hệ hơn trong lĩnh vực này, nếu không tin tức cũng không nhanh nhẹn như vậy.
Lí Phi đối với việc này rất kinh ngạc, hắn biết Thang Tứ Viên và Yến Tần Dã có quen biết, nhưng không nghĩ tới quan hệ của hai người tốt như vậy, Thang Tứ Viên vì Yến Tần Dã mà bằng lòng chịu lội vào vũng bùn này, hắn khuyên Thang Tứ Viên một hồi, khuyên bảo Thang Tứ Viên tốt nhất đừng liên luỵ việc này, miễn cho rước họa vào thân.
Thang Tứ Viên đối với chuyện này lại rất kiên trì, hoặc là nói đặc biệt ngoan cố, Lí Phi khuyên cậu hồi lâu cũng vô dụng, chỉ nói Lí Phi nếu như không có biện pháp, cậu sẽ nghĩ biện pháp khác.
Thang Tứ Viên thở dài trong lòng, đáng tiếc ba lớn hiện đang ở nước ngoài, không ở trong nước, nếu không cậu có thể hỏi ba lớn một chút, có lẽ ba lớn của cậu sẽ có biện pháp.
Sau khi cúp điện thoại, Lí Phí thấy không thuyết phục được Thang Tứ Viên, không còn cách nào khác đành phải nói cho Thang Tứ Viên, hắn có một người anh họ hàng xa, vị trí của hắn là phụ trách trông giữ ba của Yến Tần Dã, nếu như vị anh họ kia chịu hỗ trợ, hẳn là có thể để Yến Tần Dã gặp ba mình một lần.
Thang Tứ Viên lập tức xin hắn giúp hẹn người anh họ kia, càng nhanh càng tốt, Lí Phi cùng cậu là bạn bè nhiều năm, đương nhiên đồng ý, đồng thời nhanh chóng hẹn gặp, hẹn vào đêm hôm sau.
Ngày hôm sau tan học, Lí Phi mang theo Thang Tứ Viên đi gặp người anh họ kia, hai người chờ trong nhà hàng một lát rồi gọi món, anh họ của Lí Phi mới thong dong đến chậm, sau khi bước vào ngay cả mắt cũng không có nhìn Thang Tứ Viên, cúi đầu uống trà.
Lúc ấy Lí Phi cùng Thang Tứ Viên đều còn trẻ, cũng không có nhiều quy tắc như vậy, đương nhiên không hiểu bộ quan phục mà người anh họ kia mặc trên người, cũng không phát hiện người anh kia đang làm kiêu.
Lí Phi cười ha hả giới thiệu cho Thang Tứ Viên: "Đây là anh họ của tôi Lí Đông Cường." Lại giới thiệu với Lí Đông Cường: "Đây là bạn thân em Thang Tứ Viên."
Lí Đông Cường thờ ơ khẽ gật đầu, dù trong nhà Lí Phi có lợi hại, nhưng bạn học của Lí Phi trong lòng hắn cùng lắm cũng chỉ là một thằng nhóc mà thôi, hắn vì giữ thể diện cho Lí Phi mà đến, cũng không thèm quan tâm đến thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia.
Thang Tứ Viên đứng lên, mỉm cười vươn tay với Lí Đông Cường: "Lí tiên sinh, chào anh."
Lí Đông Cường nghe thấy giọng cậu, hơi ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Thang Tứ Viên, không khỏi híp mắt, "Omega?"
Omega ở tinh tế hiện tại rất thưa thớt, có dáng vẻ xinh đẹp như Thang Tứ Viên lại càng ít hơn.
Lần đầu tiên gặp mặt mà trực tiếp hỏi thuộc tính như vậy, là hành vi bất lịch sự, Thang Tứ Viên không khỏi nhíu mày, có chút không vui nhìn hắn.
"...Rất xin lỗi, tôi không cố ý." Lí Đông Cường lấy lại tinh thần, nói một tiếng xin lỗi, thái độ trở nên thân thiện hơn rất nhiều, nắm chặt tay của Thang Tứ Viên, mỉm cười, nhìn qua ân cần nhã nhặn nói: "Gọi tôi anh Lí là được."
"Được, anh Lí." Thang Tứ Viên khách khí hơi cong môi, muốn thu lại tay, thế nhưng cậu lại không rút ra được, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lí Đông Cường.
Lí Đông Cường mỉm cười nhìn cậu, rồi tự nhiên buông tay ra.
Thang Tứ Viên cảm thấy Lí Đông Cường nhìn mình có chút không thoải mái, nhưng hành vi tiếp theo của Lý Đông Cường rất có quy củ, cũng không có nhìn đến Thang Tứ Viên nữa, cho nên Thang Tứ Viên cũng không nghĩ nhiều.
Lí Phi cùng Thang Tứ Viên nói rõ ý đồ, Lí Đông Cường suy tư hồi lâu, không nói giúp cũng không nói không giúp, chỉ bảo ăn cơm trước, cũng không nói rõ thái độ.
Là một người trưởng thành đi làm đã nhiều năm, thái độ của anh ta tốt đến mức coi hai người họ như em ruột của mình, Lí Phi cùng Thang Tứ Viên cũng bất giác buông xuống phòng bị, dần dần buông lỏng.
Lí Phi chưa kịp ăn mấy miếng, trong nhà bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói mẹ hắn đột nhiên té xỉu, sau khi hắn cúp điện thoại thì vội vàng đi tới bệnh viện.
Trong phòng ăn chỉ còn lại Thang Tứ Viên cùng Lí Đông Cường, hai người ăn uống yên bình một lúc, trong bữa ăn Lí Đông Cường kể mấy chuyện cười, Thang Tứ Viên phối hợp cười vài tiếng, nhưng ít nhiều có chút không được tự nhiên, thế nhưng Lí Đông Cường còn chưa đồng ý chuyện của ba Yến Tần Dã, đương nhiên cậu không thể rời đi trước.
Lí Đông Cường đứng thẳng người, từ trong ba lô lấy ra một viên trầm thơm bỏ vào bên trong lư đốt trầm, cười nói: "Hương trầm này rất thơm, mùi trầm trong nhà hàng quá tục, mỗi lần tôi đều tự dùng trầm của mình."
Thang Tứ Viên không có suy nghĩ nhiều khẽ gật đầu, rất nhiều Omega cùng Alpha bởi vì trời sinh có khứu giác nhạy cảm, trong tiệm cơm nhiều người, hương vị lẫn lộn, cho nên lúc bọn họ ra ngoài dùng cơm đều có thói quen mang theo trầm hương, đây cũng là lí do một số nơi công cộng có để lò đốt trầm.
Lí Đông Cường là một Beta, cái mũi hẳn là cũng không nhạy cảm đến mức đó, nhưng có lẽ hắn chú trọng cuộc sống tinh tế.
Thời điểm Lí Đông Cường ngồi trở lại, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Thang Tứ Viên, vẻ mặt hắn dịu dàng nói: "Trong phòng này chỉ có hai người chúng ta, ngồi gần một chút, lúc nói chuyện âm lượng không cần quá to."
Thang Tứ Viên mặc dù cảm thấy có chút khó chịu, nhưng mím môi không nói gì, chỉ là trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái.
Lí Đông Cường cầm chén rượu lên, rót một chén rượu đưa cho Thang Tứ Viên, cười nói: "Cùng uống với anh Lí một chén."
Dù sao cũng là có việc nhờ người ta,Thang Tứ Viên nặn ra một nụ cười, bưng chén rượu lên nói: "Em mời anh Lí."
Lí Đông Cường mỉm cười nâng chén rượu đưa tới bên miệng, nhìn cái yết hầu nhấp nhô của Thang Tứ Viên lúc ngửa đầu uống rượu, nuốt nước miếng, ý cười bên miệng càng sâu hơn.
Uống hết một chén rượu, gương mặt Thang Tứ Viên hơi nóng, lúc đặt chén rượu xuống đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thuộc về Alpha, Lí Đông Cường là Beta, đương nhiên không có loại mùi hương này, chỉ có thể là đồ vật vừa rồi Lí Đông Cường để vào bên trong lư đốt trầm có vấn đề.
Loại này Beta thường dùng để tăng thêm hứng thú, thỉnh thoảng Alpha cùng Omega cũng mua để trợ hứng, về phần khi nào đốt thì đương nhiên không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Thang Tứ Viên cứng lại, kịp phản ứng mùi hương trong phòng là cái gì, vẻ mặt nháy mắt trở nên lạnh giá, đứng lên muốn đi ra ngoài, thế nhưng khi cậu đứng lên thì chân mềm nhũn, tin tức tố Alpha bắt đầu có tác dụng, trên người cậu phát nhiệt, đã có chút dấu hiệu phát tình.
Lí Đông Cường thuận thế ôm cậu vào trong lòng, cười càn rỡ: "Cậu ngoan ngoãn nghe theo anh, anh liền giúp bạn của cậu." Hắn cảm thấy cưỡng chế một học sinh cấp ba cũng không khó, nói rất là bình thản.
Thang Tứ Viên hận không thể cắn chết hắn ngay lập tức, đầu óc quay cuồng, nghĩ cách tự cứu mình, trong lòng không khỏi khó chịu, không ngờ anh họ của Lí Phi lại là người như vậy, vừa rồi cậu không nên mất cảnh giác.
Lí Đông Cường càng đến gần, ánh mắt nhìn Thang Tứ Viên dần trở nên si mê, ngay lúc Thang Tứ Viên há mồm muốn ói, cửa phòng ăn bị đẩy ra, Yến Tần Dã xuất hiện tại cửa phòng.
Thang Tứ Viên nhìn thấy Yến Tần Dã kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó thì thở phào nhẹ nhõm, dường như Yến Tần Dã luôn xuất hiện đúng lúc như vậy, cứ như mỗi khi cậu cần, Yến Tần Dã sẽ đột nhiên xuất hiện, giống như một vị cứu tinh của cậu vậy.
Yến Tần Dã nhìn thấy tình hình trong phòng, sắc mặt lập tức tối sầm, lông mày nhíu chặt.
Chuyện tốt đột nhiên bị quấy rầy, Lí Đông Cường không vui nhìn Yến Tần Dã một chút, "Cậu đi nhầm phòng rồi, nhanh lên đóng cửa lại."
Ánh mắt Yến Tần Dã nhìn hắn thâm trầm, sải bước đi tới, một tay túm Thang Tứ Viên từ trong lòng hắn ra, kéo vào lòng mình rồi đi ra bên ngoài.
Biến cố phát sinh quá nhanh, Lí Đông Cường sau một khắc mới phản ứng lại, đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng bị Yến Tần Dã kéo lấy cổ áp đẩy hắn vào tường, giọng nói lạnh như băng gầm lên: "Cút! Cách xa cậu ấy ra! "
Lưng của Lí Đông Cường đập vào tường, khiến cho sắc mặt hắn nhất thời vặn vẹo vì đau.
Yến Tần Dã mặc dù còn trẻ, nhưng trong mắt là hàn quang lạnh lẽo, sức lực càng không thể khinh thường, Lí Đông Cường sửng sốt bị anh hù sợ, đứng đó hồi lâu không động đậy, cho đến khi Yến Tần Dã và Thang Tứ Viên rời đi, hắn mới phản ứng được, không khỏi chửi bới.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...