Mặt Thái Khả Khả đen thui, ngậm miệng không nói gì, CP "Khả Viên" là cậu ta tự mình xào, trong đó có vô số tâm huyết.
Cố Ngạn để cậu ta nói như vậy, chẳng khác nào để chính miệng cậu ta xé CP của mình, quả thật là quá ác!
Cố Ngạn nhìn cậu ta thật lâu mà không mở miệng, nhíu mày, không nhẹ không nặng nhìn cậu ta: "Nếu như cậu không muốn nói cũng được, tôi đổi một câu khác..."
Anh nói xong cúi đầu, làm ra dáng vẻ đang suy nghĩ, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một tia tà mị, tựa hồ đang nghĩ ra một ý xấu.
"...Tôi nói!" Thái Khả Khả khẽ cắn môi đáp ứng, chỉ cần nhìn biểu hiện như thế này của Cố Ngạn cậu ta đã thấy sợ mất mật, vội vàng mở miệng đáp ứng, dù sao hiện tại nhiệm vụ Cố Ngạn đưa ra vẫn chỉ là nói một câu mà thôi, chờ một lát nữa, ai biết Cố Ngạn lại sẽ nghĩ tới phương pháp gì chỉnh cậu ta, cậu ta ăn đủ quả đắng của Cố Ngạn rồi, không còn dám tuỳ tiện trêu chọc anh nữa.
Cố Ngạn ngẩng đầu, mỉm cười hài lòng, đưa tay ra làm một kí hiệu mời.
Mắt Thang Tam Viên tràn đầy mong đợi nhìn về phía Thái Khả Khả, trong lòng kích động không thôi, ràng buộc giữa cậu cùng Thái Khả Khả có phải là cuối cùng cũng được cởi trói rồi không! Giờ khắc này cậu đã chờ lâu rồi, chỉ cần cậu nghĩ tới việc về sau có thể thoát ly cái bể khổ Thái Khả Khả này, vui vẻ đến muốn nhảy lên hò reo, cũng muốn bổ nhào qua ôm Cố Ngạn, nói một tiếng cảm ơn với anh.
Thái Khả Khả hít sâu một hơi, do dự hồi lâu, ấp a ấp úng mở miệng: "Tình Bất...Khả Viên, Tam Cố...Nhất Sinh..."
Khóe miệng Cố Ngạn cong lên, ánh mắt lại sắc bén rõ ràng: "Lớn tiếng một chút."
Thái Khả Khả khẽ cắn môi, nói nhỏ còn nhanh: "Tình Bất Khả Viên, Tam Cố Nhất Sinh."
Cố Ngạn ngẩng đầu nhìn cậu ta, giọng nói lạnh nhạt lại tràn ngập trọng lượng hỏi: "Cần tôi dạy cậu nói thế nào không?"
Thái Khả Khả bị ánh mắt của anh uy hiếp, tức giận, lần nữa hít sâu một hơi, giống như không thèm đếm xỉa tới nữa, lớn tiếng nói một hơi: "Tình Bất Khả Viên, Tam Cố Nhất Sinh! Tình Bất Khả Viên, Tam Cố Nhất Sinh! Tình Bất Khả Viên, Tam Cố Nhất Sinh!"
Cố Ngạn cong khóe miệng, hài lòng vỗ tay: "Rất tốt."
Thái Khả Khả hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng quay đầu sang một bên, hiện tại cậu ta chỉ có một cái ý nghĩ, đó là, Cố Ngạn chính là cái ổ trâu trong cuộc đời bằng phẳng của cậu ta!
Khán giả theo dõi trực tiếp nghe khẩu hiệu của Thái Khả Khả xong, khu bình luận lại đầy náo nhiệt:
[Các fan đáng yêu của Tam Cố ơi, vừa rồi các bạn đã ghi hình lại trực tiếp chưa?]
[Ha ha ha ha ha tất cả đã quay lại, chờ chút tôi lại ghi thêm phụ đề là hoàn mỹ, tôi chẳng những muốn làm video, còn muốn biếи ŧɦái Khả Khả thành một gói biểu tượng cảm xúc.]
[Các chị em lầu trên thật là thật là độc ác ...!Tôi thích.]
[Thái Khả Khả tự mình hô khẩu hiệu, tôi xem cậu ta về sau còn mặt mũi nào xào CP, đợi chút nữa tôi liền phát video trong siêu thoại CP "Khả Viên", để fan hâm mộ tỉnh táo một chút.]
(*) Siêu thoại: hầu như mỗi minh tinh, couple đều có một siêu thoại riêng, cách hoạt động như mấy group facebook bên mình.
[Tôi tuyên bố CP Khả Viên giải tán tại chỗ!]
[Fan hâm mộ Tam Cố xông lênnn! Hiện tại không một lần tiêu diệt hết đám fan hâm mộ Khả Viên, còn chờ đến khi nào]
...
Trong khu bình luận tưng bừng, Lâm Đại Thiên cũng thấy nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được đập một cái vào vai Điền Đại Địa, "Cố Ngạn thật sự là quá lợi hại! Về sau có gì cần, hai người cứ việc nói, tôi và Tam Viên có khả năng giúp liền giúp!"
Điền Đại Địa: "..." Thực ra Cố Ngạn cần một nàng dâu...!mà tôi cũng cần một nàng dâu.
Trợ lý ngồi trên ghế cách đó không xa, cúi đầu nhìn Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên trong trực tiếp, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Đại Thiên cùng Điền Đại Địa đang dựa vào nhau cách đó không xa, trong chốc lát đã thật sự hối hận mình không có sớm đi theo buổi ghi hình chương trình.
Hắn nghi ngờ chương trình này thật ra là một chương trình mai mối, nếu như hắn tới sớm một chút, hiện tại có phải là cũng có người yêu rồi phải không?
Thời gian cơm trưa, trong biệt thự truyền tới tiếng kêu rên của nhóm khánh mời, bởi vì tổ chương trình cực kỳ độc ác, vậy mà lại để bọn họ ăn sườn xào chua ngọt vừa rồi họ tự mình làm ra! Thực tế là quá mất trí, cả fan hâm mộ trong trực tiếp đều không nhìn nổi, không nhịn được mắng thành một màn mưa bình luận(*).
(*) ảnh minh họaimg
Nhạc Lạc Phong cầm điện thoại nhìn khu bình luận, cảm động nói: "Fan hâm mộ đều đang bênh vực chúng ta."
Quý Mai hỏi: "Bọn họ nói cái gì?"
Nhạc Lạc Phong: "Bọn họ nói, đây là thứ cho người ăn sao?"
Mọi người: "..."
Đạo diễn ngồi trước máy giám sát, quay đầu liếc mắt nhìn khu bình luận, lại nhìn nhóm khách mời, mặt người nào người nấy cũng đều khó coi, hắn làm bộ cái gì cũng không thấy.
Dù khách mời có kêu rên như thế nào thì sáu đĩa sườn xào chua ngọt vẫn được đặt trên bàn, sau khi so sánh hết một lượt, mọi người đều mang ánh mắt nóng rực chuyển về đĩa sườn xào chua ngọt của Cố Ngạn.
Cố Ngạn ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn bọn họ, sau đó dưới ánh mắt của bọn họ, anh tàn nhẫn cầm đĩa sườn xào chua ngọt tới trước mặt Thang Tam Viên: "Anh Tiểu Tam, đĩa này em làm cho anh ăn."
Mọi người lập tức chuyển ánh mắt qua Thang Tam Viên, mong ngóng nhìn cậu.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thang Tam Viên cười với Cố Ngạn: "Nhiều như vậy anh ăn không hết..."
Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên, vẫn là Thang Tam Viên còn có lương tâm! Cậu là thiên thần nhỏ tốt bụng nhất nhất nhất!
Xin hãy nhanh nói muốn chia cho chúng tôi ăn! Chúng tôi đã chuẩn bị đũa kỹ càng.
Thang Tam Viên nhìn Cố Ngạn, mỉm cười: "Em ăn cùng anh đi."
"..." Bọn họ muốn rút lại suy nghĩ vừa rồi.
"..." Năm nay chính phủ tinh tế phát người yêu sao? Nếu phát bọn họ muốn đi lãnh một người.
Bữa cơm này, trừ Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn, những người khác đều khó khăn nuốt cơm, cơm nước xong xuôi, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng được ăn đồ ăn đầy đủ hương vị, để quên mất mấy món ăn có hương vị hắc ám kia...Cả đời này bọn họ không còn muốn ăn sườn xào chua ngọt nữa!
Ăn cơm xong, bởi vì thời tiết hiện tại nóng bức quá mức, cho nên tổ chương trình cuối cùng cũng bộc phát lòng tốt, để mọi người nghỉ ngơi, đánh một giấc thoải mái, đợi mặt trời không còn oi bức chói mắt mới tuyên bố trò chơi tiếp theo.
Đầu tiên đạo diễn nói cho mọi người, kết quả lần tranh tài này quyết định bữa tối đêm nay, thứ nhất, bàn hải sản, thứ hai, cơm hộp bình thường, thứ ba, một cái bánh mỳ.
Nhóm khánh mời đang ỉu xìu buồn bã nháy mắt tỉnh táo tinh thần, tất cả đều sục sôi ý chí chiến đấu, mặc dù bọn họ nếm qua vô số đồ tốt, thế nhưng buổi trưa nếm qua món sườn xào chua ngọt kinh khủng kia, hiện tại nhìn một bàn hải sản, tỏ ra quý báu vô cùng, quả là món ngon nhất thế giới! Bọn họ đều xắn tay áo lên, không thể chờ đợi muốn thể hiện bản lĩnh, coi như bọn họ không có được bàn hải sản, có thể nhận được một bữa cơm hộp cũng tốt!
Đám fan hâm mộ nhìn những vị minh tinh lớn bình thường ưu nhã xinh đẹp, lại bởi vì một bàn hải sản lộ ra ánh mắt khát khao kích động, tất cả đều cười vui vẻ.
[Cái chương trình này không bằng đổi thành đi, hoàn toàn là một nhóm khách quý vì đồ ăn ngon mà cố gắng.]
[Tôi cảm thấy nhiệt huyết quá đi, lăn lộn đi! Mỹ thực!]
[Ha ha ha ha ha tổ chương trình quả thật quá tàn nhẫn, vậy mà dùng sườn xào chua ngọt kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý chí chiến đấu của mọi người, nhưng làm sao bây giờ, tôi rất muốn cười.]
[Cái này không phải là bộ dạng của tôi khi nhìn thấy đồ ăn ngon sao? Xem ra minh tinh cũng là con người, ngay lập tức cảm thấy rằng khoảng cách không có xa như vậy.]
[Hu hu hu...Tôi cũng muốn ăn hải sản!]
[Lầu trên à tôi cũng vậy, tôi đã không ăn một ngày để giảm cân, vừa rồi nhìn đĩa sườn xào chua ngọt của Nhạc Nhạc vậy mà khiến tôi thèm ăn.]
[Lầu trên cũng thật là ác liệt]
[Tôi là fan hâm mộ của Nhạc Nhạc mà đối với món cậu ấy làm không dám nhìn thẳng, mấy người có vừa chú ý hay không, trong lúc mọi người không chú ý Nhạc Nhạc lén cầm đĩa đổ hết xuống dưới, nhưng vì sườn dính chặt ở trên đĩa nên rơi được xuống]
....
Trò chơi lần này tên là: Khảo nghiệm độ ăn ý!
Khảo nghiệm độ ăn ý thật ra là trò truyền thống , khách mời dựa theo yêu cầu trên bảng gợi ý, một người nói một người đoán, người nói không thể nói ra những chữ trên bảng, nhưng có thể thêm động tác ra dấu hiệu, người đoán sẽ nói đáp án, kiểm tra tốc độ ăn ý, thời gian kiểm tra giống nhau, đội nào trả lời được câu hỏi nhiều nhất thì đội đó thắng, mỗi lượt có ba lần bỏ qua từ vựng trên bảng gợi ý.
Với sự hợp tác tích cực của các khách mời, trò chơi bắt đầu ngay lập tức.
Nhóm thứ nhất tiến hành thi đấu là chị em Quý Mai Quý Lê, hai người là chị em, đương nhiên cực kỳ ăn ý, họ dễ dàng đoán ra mười hai câu trong vòng hai phút, nghe thấy kết quả thi đấu, Quý Mai lúc này kiêu hãnh hất tóc, giống như tiệc hải sản đã nằm chắc trong tay cô.
Nhóm thứ hai thi đấu là Thái Khả Khả cùng Nhạc Lạc Phong, Nhạc Lạc Phong nói, Thái Khả Khả đoán, ăn ý giữa hai người bọn họ có thể nói là một chút cũng không có.
Từ khi bắt đầu đã liên tục dùng ba cơ hội bỏ qua, cho đến khi không thể bỏ qua được nữa, mới không thể không tốn sức nói, Nhạc Lạc Phong liên tục khoa tay múa chân, Thái Khả Khả cũng không đoán được câu trả lời chính xác, cuối cùng Thái Khả Khả oán trách Nhạc Lạc Phong miêu tả không tốt, Nhạc Lạc Phong cảm thấy năng lực phân tích của Thái Khả Khả không tốt, hai người suýt nữa thì cãi nhau.
Cuối cùng bởi vì lãng phí thời gian vào việc cãi nhau, chỉ đoán được năm câu.
Đến phiên nhóm Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn ra sân, fan CP "Khả Viên" cùng fan hâm mộ Thái Khả Khả reo hò kịch liệt trên khu bình luận, tất cả đều đang chờ Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên xấu mặt, dù sao mặc kệ quan hệ bọn họ có thân mật như thế nào, cũng mới nhận biết không quá một tháng mà thôi, loại gọi là ăn ý này căn bản là không có, đoán chừng thành tích của bọn họ cũng không cách biệt lắm với nhóm Thái Khả Khả, Nhạc Lạc Phong.
Thang Tam Viên không khỏi có chút lo lắng, cậu cũng chưa chơi trò này bao giờ, lo lắng sẽ liên lụy Cố Ngạn phải gặm bánh mì.
Cố Ngạn không để tâm mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu nói: "Anh Tiểu Tam đừng lo lắng, đợi một chút nữa em nói, anh đoán."
Thang Tam Viên gật đầu, đi đến đứng ở vị trí cho người đoán.
Bắt đầu tính thời gian, bảng gợi ý mà Thang Tam Viên không thể nhìn thấy được hiện lên 3 chữ: Lò bánh mì.
Mọi người thấy ba chữ này không khỏi ngây người, bên nhóm fan hâm mộ cũng có một ít người không biết lò bánh mì (*) là gì, vội vàng lên mạng tìm kiếm, sau đó không nhịn được kinh ngạc, này là một loại phương pháp nướng bánh mì, cái này vừa không phải là thành ngữ, vừa không phải là từ thường dùng, đoán kiểu gì hả trời? Cai tổ tiết mục này ra mấy cái đề đúng là xảo trá!
(*) Cái này cũng là một loại lò để nướng bánh mì nhưng các nhà nông thôn ngày xưa hay dùng, thường có hình tròn, làm bằng đất hoặc gạch, có cả những chiếc lò hình con vật trông rất đáng yêu.
Từ này cũng không được dùng phổ biến hiện nay nữa.
*ảnh minh họaimg
Các antifan đang âm thầm đợi Cố Ngạn và Thang Tam Viên bẽ mặt cũng đang rung đùi cười trên nỗi đau của người khác, câu thứ nhất của bọn họ đã khó như vậy, không biết chừng đến lúc kết thúc hai phút đồng hồ cũng chưa đoán được cái gì đâu.
Cố Ngạn nhìn thấy từ này lại mỉm cười nhẹ nhõm, anh lập tức nói không chút nghĩ ngợi: "Anh Tiểu Tam, ba chữ, cảnh cuối cùng trong bộ phim đầu tiên mà anh đóng, anh có nhớ rõ mình làm gì không?"
Thang Tam Viên nghĩ, bộ phim đầu tiên mà cậu đóng là một bộ phim nghệ thuật, nam chính là một thiếu gia nhà giàu mười tám năm, không nghĩ tới đó chỉ là giấc mộng hoàng lương (*), hóa ra hắn là một đứa trẻ của một ngôi làng nhỏ trên núi.
Năm đó bị y tá không cẩn thận ôm nhầm, cùng vị thiếu gia nhà giàu ban đầu trao đổi cuộc đời, sau khi bí mật thân thế bị lộ ra ánh sáng, hắn bị cha mẹ nuôi đưa về bên cha mẹ ruột, nơi đó là một thôn nghèo khó lạc hậu lại núi xanh nước biếc, hắn cùng nơi đó không hợp nhau, giãy dụa, thống khổ, mâu thuẫn...Sinh hoạt quen thuộc trong quá khứ cùng cuộc sống bây giờ phát sinh những va chạm kịch liệt.
(*) Hoàng lương nhất mộng (Giấc mộng hoàng lương)
Trong cuốn "Chẩm trung kí" có ghi lại câu chuyện về Lư Sinh.
Lư Sinh gặp đạo sĩ Lữ Ông tại nhà trọ Hàm Đan, và than nghèo kể khổ với đạo sĩ.
Lữ Ông lấy một chiếc gối men ngọc cho Lư Sinh nằm ngủ, lúc này chủ tiệm bắt đầu nhóm lửa nấu cơm kê vàng.
Trong giấc mơ, Lữ Sinh được tận hưởng tất cả vinh hoa phú quý, nhung gấm sang giàu, lúc tỉnh lại, cơm của chủ tiệm vẫn còn chưa chín.
Người đời sau đúc kết thành câu thành ngữ "Hoàng lương nhất mộng" (hoàng lương là hạt kê vàng), để hình dung sự vỡ mộng, những giấc mộng hão huyền.
Cảnh cuối cùng...!Thang Tam Viên cẩn thận suy nghĩ, sau đó ánh mắt sáng lên, "Nướng bánh mì!"
Nam chính trong phim thời điểm bên ngoài núi luôn thích ăn bánh mì, thế nhưng đi một chuyến từ trong ngọn núi nhỏ đi ra ngoài cũng không dễ dàng, mua bánh mì càng không dễ dàng.
Thế nhưng hắn có cơ hội ngẫu nhiên biết được, hóa ra cha mẹ ruột một mực len lén tích tiền muốn mua cho hắn một cái máy nướng bánh, sau khi nam chính biết chuyện này bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, những dao động không yên trong đáy lòng đều tan biến, hắn bắt đầu đi thích nghi sinh hoạt của thôn trong ngọn núi nhỏ này, lúc này hắn mới phát hiện thôn trong ngọn núi nhỏ này yên tĩnh mà xinh đẹp, hắn cuối cùng có được sự cứu rỗi, cũng nhận rõ hiện thực, bắt đầu cuộc sống thuộc về mình.
Nhưng cho đến cuối phim, anh chàng vẫn không từ bỏ món bánh mì mình thích, thay vì để bố mẹ mua cho mình một chiếc máy làm bánh mì, anh chàng lại chọn lò bánh mì, bánh mì nướng trong lò có vẻ ngoài giòn rụm, bên trong mềm mại, có một phong vị khác.
Cảnh cuối phim là cảnh anh ta thỏa mãn ăn chiếc bánh mì nóng hổi, bên cạnh là lò bánh mì hình con rùa, chú rùa trông khôi hài đáng yêu ấy lại tượng trưng cho chính sự thay đổi tâm tính và sự bền bỉ trong cuộc sống của anh ta.
Cố Ngạn hơi cười, tiếp tục chỉ dẫn Thang Tam Viên: "Hai chữ cuối cùng chính xác, có một chữ không đúng."
Thang Tam Viên lập tức phản ứng: "Lò bánh mỳ?"
"Đúng."
Mẹ nó, cái này cũng có thể đoán được? Các vị khách mời ở đây cũng không nhịn được kinh ngạc.
Thang Tam Viên nghe thấy câu trả lời chính xác, trong lòng hơi kinh ngạc, bộ phim này bởi vì là tác phẩm đầu của cậu, cho nên không nổi lắm, ngay cả fan hâm mộ cũng có rất ít người xem qua, cậu không nghĩ tới Cố Ngạn chẳng những xem qua, hơn nữa còn có thể nhớ rõ một cảnh kia như vậy.
Nhóm antifan trợn tròn mắt, mà sự ăn ý tiếp theo của hai người càng làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Cố Ngạn: "Sinh nhật anh năm ngoái, Weibo chính thức đăng một tấm ảnh khi anh còn bé, trong tấm hình kia đồ anh mặc bên dưới là..."
Thang Tam Viên: "Quần yếm."
Cố Ngạn: "Anh từng nói trong kỳ nghỉ anh đã nhìn thấy một đóa hoa rất xinh đẹp, là hoa gì?"
Thang Tam Viên: "Hoa lan tử la."(*)
(*) Lan tử la (紫罗兰) Matthiola incana, hoa violet
Cố Ngạn: "Dùng một cụm từ hình dung Thái Khả Khả?"
Thang Tam Viên: "Diễn viên."
Thái Khả Khả: ".." Hai người cứ đoán của mấy người, xin quên tôi đi, cảm tạ!
Cố Ngạn: " Bác trai vì sao đặt tên này cho anh?"
Thang Tam Viên: "Bởi vì ba lớn họ Thang, ba ba họ Nguyên, mà anh xếp thứ ba."
(*) Nguyên đồng âm với Viên
Cố Ngạn: "Cảm nhận của anh đối với chuyện này là?"
Thang Tam Viên: "...Không nói nên lời."
....
Tốc độ trả lời câu hỏi của cả hai thật đáng kinh ngạc, trước khi mọi người kịp phản ứng với những gì Cố Ngạn hỏi, Thang Tam Viên đã nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Chỉ với một câu hỏi, Thang Tam Viên hơi dừng lại một chút.
Cố Ngạn: "Động vật anh thích nhất là gì?"
Thang Tam Viên xoắn quýt một giây, giữa thừa nhận việc thích con thỏ cùng thua trận, phân vân đấu tranh một lát, thành thật trả lời: "...Con thỏ."
Mọi người nhìn khuôn mặt đáng yêu của Thang Tam Viên nhăn lại, khu bình luận đã cười bò với nhau:
"Viên Viên, đừng lộ ra vẻ lo lắng như vậy, chúng tui đã sớm biết cậu thích thỏ rồi, cái loại như tình yêu này là không thể giấu được đâu, hãy thỏa thích thể hiện tình yêu của cậu đối với thỏ đi.]
[ha ha ha ha ha Thang Tam Viên đã làm sai điều gì, sinh ra là con thứ ba trong gia đình, không hiểu sao có chút đau lòng mà.]
[Vừa mới nãy ai cười nhạo Tam Cố không có ăn ý, nhanh mở to mắt ra nhìn đi, đây mới gọi là ăn ý chân chính! Mời đi ra tiếp nhận hiện thực vả mặt!]
[Mọi người mau nhìn bộ mặt đen như mực của Thái Khả Khả kìa, chúng ta cùng nhau chứng kiến ngày đầu tiên cp Khả Viên giải tán nào, tung hoa chúc mừng một chút.]
[Tung hoa 1]
[Tung hoa 2]
...
Thời gian trả lời kết thúc, họ đã trả lời đúng hết hai mươi câu, ngay cả tổ chương trình cũng ngạc nhiên đến không ngậm được mồm, nếu như bọn họ đáp nhanh chút nữa, đằng sau bảng sẽ không còn từ nào nữa, bởi vì căn bản bọn họ không có ngờ tới sẽ có khánh mời trả lời được nhiều câu thế, cho nên cũng không có chuẩn bị nhiều câu như vậy.
Tất cả mọi người đều cảm thán trước sự ăn ý ngầm giữa họ, Thang Tam Viên lại có thể cảm giác ra loại ăn ý này bắt nguồn từ việc Cố Ngạn hiểu rõ cậu, thế nhưng mà sao Cố Ngạn lại biết nhiều chuyện của cậu như vậy? Nếu như chỉ là vì xào cp, thì cũng không cần phải bỏ nhiều tâm tư như vậy.
Cậu không khỏi nhìn Cố Ngạn với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, vẻ mặt Cố Ngạn bình tĩnh, còn nháy mắt với cậu.
Một vòng thi đấu này kết thúc, hải sản cho bữa tối tối nay đã được tổ chương trình dọn ra đặt vào mặt bàn trên bãi cỏ, nhóm khánh mời ngửi được hương thơm, tất cả đều không nhịn được lộ ra ánh mắt khát vọng, ghen tị về phía Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên
Lẽ ra cuộc tranh tài phải kết thúc ở đây, tổ chương trình nên bắt đầu công bố kết quả, nhưng vừa rồi đạo diễn lại bị tốc độ của hai người bọn họ đả kích, nghi ngờ chủ đề mình đặt ra quá đơn giản nên quyết định tăng độ khó, để Cố Ngạn và Thang Tam Viên nghĩ ra một con số trong đầu, sau đó đồng thời nói ra, nếu giống nhau thì có thể đi ăn hải sản, nếu không sẽ lấy tôm hùm trong bàn hải sản đi.
Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên ăn ý liếc nhau, trong mắt đều là ý cười nồng đậm, gần như đồng thời mở miệng: "12."
Đây là thời gian đếm ngược đến ngày hẹn hò của họ, hai người đều một mực ghi ở trong lòng.
Đạo diễn: "..." Được rồi, mấy người thắng
Mọi người: "..." Từ chối tiếp nhận cẩu lương của mấy người, đồng thời ném phẫn nộ của mấy cẩu độc thân vào mấy người.
Những người hâm mộ xem chương trình phát sóng trực tiếp và các khách mời có mặt tại hiện trường gần như có chung tâm trạng:
[Được rồi, ngay cả khi hai người không nhắc lại, chúng tui đã biết rằng hai người sau mười hai ngày nữa sẽ bắt đầu hẹn hò.
Cảm ơn hai người đã cho chúng tui mười hai ngày chuẩn bị tinh thần.]
[Vừa hiểu được ý của lầu trên thì đột nhiên cảm thấy thần tượng của chúng ta thật là tốt, còn báo sớm mười hai ngày cho chúng ta, còn cho chúng ta thời gian thích ứng.]
[....Đợi lát nữa tôi sẽ mở cho bọn họ một cái đếm ngược ngày yêu, xem liệu bọn họ có thực sự hẹn hò sau mười hai ngày hay không, hoan nghênh các fan cp đến đó chơi]
[Tui cảm thấy hẳn là không phải là giả chứ, dù sao bọn họ đã nói điều đó rất nghiêm túc hai lần]
[Minh tinh thật thật giả giả ai mà biết, huống chi là nói trong chương trình tạp kỹ hài hước, tôi mặc kệ, chỉ cần còn một khắc bọn họ chưa tuyên bố yêu đương thì tôi vẫn không tin]
[Tam Cố rất ngọt, mấy người tiếp tục nghiên cứu thật giả việc đếm ngược, tôi sẽ vui vẻ ăn cẩu lương một mình.]
[Muốn ăn cẩu lương thì tất nhiên phải cho tôi một cái, có thật hay không không quan trọng, quan trọng là cẩu lương ngon quá, tôi còn nghĩ muốn ăn hết.]
[Kể từ khi ghi hình cho chương trình tạp kỹ này, Tam Cố của chúng ta liên tục chiến thắng.
Quả nhiên, Tam Cố ở cùng một chỗ chính là vô địch.
Mời hai người nhanh chóng kết hôn!]
----------------
Mọi người ơi, bọn tui phân vân nên đổi xưng hô khi hai bạn đang thân mật hay không
1 là vẫn xưng theo tuổi
2 là đổi xưng hô (anh-em thành em-anh)
mọi người cho bọn tui ý kiến chứ tui với beta sắp đánh nhau gòi ;.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...