Sau khi tắt đèn, Thang Tam Viên nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, khung cảnh xa lạ, đối diện là một Alpha xa lạ càng khiến cậu có chút không thoải mái, còn có cảm giác căng thẳng không tên.
"Không ngủ được?" Giọng của Cố Ngạn xuyên qua bóng đêm truyền đến.
"Ừm..." Thang Tam Viên nhỏ giọng đáp, nằm xuống cũng không nhúc nhích, cậu lo lắng xoay người sẽ làm ồn đến Cố Ngạn nghỉ ngơi.
Hình như Cố Ngạn ngồi dậy, sau đó là một hồi tiếng sột soạt, một lát sau Cố Ngạn lại mở miệng: "Để em đàn một bài cho anh."
"Hả?" Thang Tam Viên sửng sốt một chút, lật người nhìn về phía anh.
Cố Ngạn không có mở đèn, nhưng ánh trăng hôm nay rất sáng.
Xuyên qua ánh trăng, Thang Tam Viên có thể thấy hình dáng của anh.
Anh đang ngồi trên giường, trên tay cầm cây đàn ghita, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt anh, dát lên một tầng ánh trắng nhu hòa.
Khóe miệng anh dừng như có chút cong lên, ngón tay nhẹ nhàng gẩy đàn.
Giọng nói trầm thấp trong đêm của Cố Ngạn có vẻ mang đến sự lười biếng cùng gợi cảm: "Không phải em đã đồng ý gảy đàn ghita cho anh nghe sao?"
Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng gảy đàn, tiếng ghita chảy ra như nước, bờ môi mỏng của anh khẽ mở, trong miệng ngâm nga một bài hát dân gian, giọng hát trầm thấp du dương.
Thang Tam Viên chớp mắt nhìn anh, giọng của Cố Ngạn thật êm tai, trầm ấm và dịu dàng.
Nhìn anh vừa đánh đàn vừa hát những bài hát như thế này, Thang Tam Viên có thể nghe thấy thứ tình cảm không nói nên lời từ tiếng hát của anh.
Có điều không biết người mà hiện tại Cố Ngạn suy nghĩ trong lòng là ai, vậy mà Thang Tam Viên lại sinh ra một chút ghen tị, người có được sự yêu thích này của Cố Ngạn hẳn là rất hạnh phúc.
Thang Tam Viên nhìn hình dáng mịt mờ của Cố Ngạn, không hiểu sao cảm thấy an tâm, dần dần đắm chìm trong giọng ca của anh, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Cố Ngạn gảy một tiếng đàn cuối cùng, động tác ngừng lại, anh cẩn thận từng li từng tí thả ghita xuống, sau đó nhìn về hướng của Thang Tam Viên cười thầm.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong phòng, Thang Tam Viên mở to mắt, lười biếng vò tóc, khẽ chớp mi, ý thức dần dần trở lại, tối hôm qua vậy mà cậu ngủ thiếp đi khi nghe giọng hát của Cố Ngạn, thực sự xa xỉ quá mức.
Cậu ngồi dậy, nhìn về phía đối diện, vị trí của Cố Ngạn trống trơn, ghita lẳng lặng nằm bên giường anh, trong phòng vệ sinh truyền đến ào ào của nước, có vẻ như Cố Ngạn đang tắm.
Tiếng nước ngừng lại, Cố Ngạn đẩy cửa phòng vệ sinh ra ngoài, nhìn thấy Thang Tam Viên còn buồn ngủ ngồi ở trên giường, không khỏi bật cười: "Anh dậy rồi à?"
Gương mặt Cố Ngạn tràn đầy sức sống.
Thang Tam Viên gật đầu, cũng không nhịn được cong môi nở nụ cười giống anh.
Cố Ngạn không nhịn được đi tới, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt ửng đỏ của cậu, ngón tay khẽ sượt qua gò má: "Tối hôm qua anh ngủ ngon chứ?"
Thang Tam Viên gật đầu, cảm nhận được nhiệt độ trên tay anh, không khỏi nhíu mày: "Em tắm bằng nước lạnh?"
Cố Ngạn đưa ngón tay ra xa hơn: "Ừm."
"Em thấy rất nóng sao?" Thang Tam Viên chớp mắt, mặc dù bây giờ thời tiết nóng nực, nhưng sáng sớm vẫn rất mát mẻ.
Cố Ngạn tắm nước lạnh vào buổi sáng dường như sẽ lạnh lắm.
Cố Ngạn muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn hai chân trắng nõn thon dài của cậu, lại nhìn đôi mắt trong veo thuần khiết vài cái, mấp máy môi: "...Đã quen rồi."
"Vẫn là ít tắm nước lạnh thì tốt hơn." Thang Tam Viên từ trước đến nay đều sợ lạnh, trước giờ không dám tắm nước lạnh, cho nên không nhịn được khuyên một câu.
Cố Ngạn liếc mắt nhìn xương quai xanh tinh xảo của cậu, khẽ gật đầu rồi quay mặt đi: "Sẽ cố hết sức."
Thang Tam Viên không tiếp tục nhiều lời, trải qua việc ở chung ngày hôm qua, cậu cảm thấy Cố Ngạn không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, đặc biệt là tối qua hát cho cậu nghe để dỗ cậu ngủ, trong lòng bất giác sinh ra vài phần gần gũi, cảm thấy cũng nên báo đáp một chút cho Cố Ngạn, dù sao hôm qua là Cố Ngạn vẫn luôn giúp cậu.
"Anh sấy tóc cho em nha?" Thang Tam Viên nhìn mái tóc ướt đẫm của Cố Ngạn.
Bàn tay cầm khăn mặt lau tóc của Cố Ngạn khựng lại: "...Được."
Trước tiên Thang Tam Viên đi vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, sau đó lấy máy sấy tóc ra sấy tóc cho Cố Ngạn.
Động tác của cậu còn chưa bắt đầu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, là giọng nói của phó đạo diễn: "Thầy Cố, thầy Thang, xin hãy mở camera lên, buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu."
Cố Ngạn hỡ hừng lên tiếng, sau đó nhìn về phía Thang Tam Viên: "Anh đi đổi áo ngủ đi."
Thang Tam Viên kéo vạt áo, quả nhiên Cố Ngạn cũng cảm thấy áo ngủ của cậu quá ngây thơ, không thể để cho fan hâm mộ nhìn thấy.
Thang Tam Viên ngoan ngoãn khẽ gật đầu, vào phòng tắm thay bộ quần áo định mặc hôm nay.
Cố Ngạn thật là một người tốt, chẳng những sẽ phối hợp xào CP với cậu, còn sẽ lo lắng áo ngủ ngây thơ của cậu sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, nhắc nhở cậu thay quần áo.
Chờ cậu thay quần áo xong ra ngoài, Cố Ngạn xoa xoa cái đầu mềm mại của cậu một cái, rồi mới thỏa mãn đi bật camera.
Thang Tam Viên lần nữa cầm máy sấy tóc lên sấy tóc cho Cố Ngạn, tóc của Cố Ngạn hơi cứng, nhưng đặc biệt mượt mà, mang theo hương vị nhẹ nhàng khoan khoái.
Thang Tam Viên không nhịn được dùng ngón tay mình xuyên qua từng hàng tóc đen nhánh của Cố Ngạn vài lần, sau đó mới tiếp tục chuyên tâm sấy tóc cho anh.
Đạo diễn bật máy quay phát sóng trực tiếp, khán giả đã chờ sẵn trong phòng phát sóng trực tiếp từ sớm, nhìn thấy cảnh này không khỏi hét rầm lên:
[A a a! Sáng sớm đã có đường ăn, sữa bò buổi sáng hôm nay có vị ngọt!]
[Tui cũng muốn sấy tóc cho chồng Ngạn Ngạn, tui ghen tị! Buông anh ấy ra, nhường cho tui!]
[Nhà đối thủ...kia là nhà đối thủ...Aizz, mọi người vui vẻ là được rồi.]
[Tôi xem "Khả Viên" còn có thể bày ra mấy màn ngọt ngào nào nữa, Viên Viên có từng sấy tóc cho Khả Khả nhà các người chưa? Có khi một cọng tóc cũng chưa từng chạm nhỉ!]
[Đây mới là siêu ngọt, tui đã xem đây là một chương trình yêu đương, hôm nay lại xem người khác yêu đương thành yêu tinh chanh, tôi thấy thật chua.]
....
Fan CP của "Khả Viên" bắt đầu một ngày mới trong im lặng, nhưng sự chú ý của CP "Tam Cố" ngày càng lớn, fan ngày càng tích cực hơn, nhàn rỗi không chuyện gì liền vui tươi hớn hở đi gặm đường.
Lúc Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn xuống tầng, mọi người đang ngồi vào bàn ăn sáng, bọn họ rất tự giác sẽ không yêu cầu xa vời việc Cố Ngạn sẽ làm bữa sáng cho bọn họ.
Hôm qua có thể ăn cơm trưa và cơm tối Cố Ngạn làm bọn họ đã rất thỏa mãn rồi.
Thái Khả Khả đang cúi đầu gặm bánh mì, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nhìn Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên một trước một sau đi xuống, không khỏi hừ một tiếng.
Ánh mắt của Cố Ngạn và Thái Khả Khả giao nhau trên không trung, giống như tia lửa điện đấu đá nhau xẹt xẹt.
Thái Khả Khả chuyển ánh mắt đi trước, đưa ly nước ép rau củ đã sớm chuẩn bị kỹ càng đưa cho Thang Tam Viên, nở một nụ cười ngọt ngào nói: "Anh Tam Viên, đây là nước rau rủ do chị Mai Mai ép.
Nó không chỉ giúp giảm cân mà còn làm đẹp nữa, anh cũng uống đi.
"
Cố Ngạn ghét bỏ nhìn nước ép: "Anh Tiểu Tam đã đủ gầy rồi, không giống như cậu phải giảm cân, thứ màu xanh như vậy cậu tự uống đi."
Cố Ngạn nháy mắt với Thang Tam Viên: "Anh Tiểu Tam, đợi em chút, em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh."
"..." Thang Tam Viên bây giờ nghe ba chữ 'Anh Tiểu Tam' đã có chút bóng ma, bởi vì mỗi lần Cố Ngạn gọi như vậy, đều là bị bạch liên tinh nhập vào.
Thái Khả Khả quả thực muốn đem nước rau củ trong tay hắt lên mặt Cố Ngạn, cậu ta cố kìm lại cơn giận, ngửa đầu một ngụm uống nước rau xanh.
Cố Ngạn đi vào phòng bếp, rất nhanh đã bưng ra hai ly nước trái cây và hai tô mì hải sản.
Mì hải sản thơm phức, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, những người khác trơ mắt nhìn, không nhịn được nuốt nước miếng, bọn họ nhìn chiếc bánh mì khô trên tay, nháy mắt không có hứng ăn nữa.
Thang Tam Viên nhận lấy tô mì của Cố Ngạn trong ánh mắt ao ước cùng ghen tị của mọi người.
Những người khác vội vàng cầm bánh mì rời xa bàn ăn, sợ tiếp tục ở lại nơi này sẽ thèm ăn chảy nước miếng.
Trong miệng họ cắn bánh mì khô cằn, ngẩng đầu là món mì hải sản ngon lành đủ vị, trong miệng đều không có vị gì, lại không nhịn được trộm hối hận trong lòng.
Nếu vừa rồi chờ Cố Ngạn xuống tầng rồi mới ăn sáng thì tốt rồi, nói không chừng bọn họ lại cố gắng nịnh bợ, thời điểm Cố Ngạn nấu mì hải sản, cũng sẽ cho họ một phần!
Chỉ có Nhạc Lạc Phong không hề rời khỏi bàn ăn, ngồi bên cạnh Thang Tam Viên, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thang Tam Viên .
Ánh mắt quá nhiệt tình khiến Thang Tam Viên khó có thể bỏ qua, đành phải đẩy mì về phía Nhạc Lạc Phong: "Lạc Lạc, em nếm thử đi."
Nhạc Lạc Phong chật vật lắc đầu, lý trí nói cho cậu biết không thể ăn, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm mì sợi không buông.
Thang Tam Viên bị hắn chọc cười, đưa tay lên gõ một cái vào đầu hắn, cố ý giả vờ như muốn lấy mì hải sản về trước mặt mình, lại hỏi một lần: "Em thật sự không muốn nếm thử một chút? Vậy để anh ăn..."
Đồng tử của Nhạc Lạc Phong chấn động vì đấu tranh dữ dội.
Đây là món mì hải sản do chính thần tượng làm đó, sợi mì trơn mềm vô cùng, thêm vào hải sản tươi ngon, nước lèo đậm đà, mùi hương tràn ngập khắp nơi.
Thần tượng bình thường chơi đàn ghi ta xuất sắc như vậy, nay tự xuống bếp làm bát mì hải sản này, không biết sẽ là mỹ vị nhân gian như thế nào đây? Hôm nay mà bỏ lỡ thì đời này nhất định không còn cơ hội để ăn lần nữa đâu!
"Em ăn một miếng thôi..." Nhạc Lạc Phong thực tế không nhịn được sự dụ hoặc, rốt cục từ bỏ giãy dụa, nhanh chóng cầm lấy đũa gắp mì lên, nhanh chóng ăn.
"Hu hu hu...ăn ngon thật, làm sao lại ăn ngon như vậy, là bởi vì anh Ngạn được trời ban cho bàn tay vàng hay sao?"
Bàn tay vàng là những lời tán dương từ fan của Cố Ngạn dành cho Cố Ngạn, ám chỉ những gì âm nhạc mà anh làm còn trân quý hơn vàng, gảy ra tiếng nhạc quý giá hơn cả vàng.
Nhạc Lạc Phong nói mấy lời nịch bợ, tay lại không nhịn được muốn gắp một đũa nữa, ánh mắt Cố Ngạn nhẹ nhàng quét tới, động tác của hắn dừng lại, đành phải ngượng ngùng thu tay về, ánh mắt vẫn không nhịn được lưu luyến trên mắt nhìn về bát mì hải sản, nhỏ giọng thầm thì: "Tối hôm qua em còn bình chọn cho anh nữa đó..."
Cố Ngạn từ trước đến nay vẫn rất sủng fans của mình chỉ đành thở dài một hơi, đưa cho hắn nửa bát mì của mình: "Ngoan ngoãn ăn phần của mình, không cho phép lấy của anh Tiểu Tam."
Nhạc Lạc Phong lập tức reo hò một tiếng, gật gật đầu như gà mổ thóc, bưng bát mì chạy đi.
Thấy hắn đã lấy được nửa bát mì, Quý Lê liền cầm lấy đũa đi cướp, hai người cãi nhau ầm ĩ náo loạn cả lên.
Quý Mai và Thái Khả Khả sóng vai ngồi ở trên ghế sa lon, cả hai đều không nói gì, mặt không biểu tình ăn cái bánh mì trên tay.
Quý Mai khoanh hai tay trước ngực, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cố Ngạn, Thái Khả Khả thỉnh thoảng lại u oán nhìn bóng lưng Thang Tam Viên.
Thấy cảnh này, khán giả ở khu bình luận không khỏi thích thú:
[ Khách mời của 'vui vẻ ha ha ha' có thể chia thành ba loại, Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên ngọt ngọt ngào ngào giống như yêu đương, Nhạc Lạc Phong cùng Quý Lê ngốc ngốc ngọt ngọt tham ăn, mà Quý Mai cùng Thái Khả Khả giống như hai oán phụ vậy ha ha ha.]
[Cảm giác sắc mặt của Quý Mai cùng Thái Khả Khả xanh như nước rau quả sáng nay bọn họ uống vậy, vì sao lại vậy? ha ha ha ha ha.]
[Cảm giác như đang xem một vở kịch luân lý tình cảm vậy, Quý Mai cùng Thái Khả Khả giống như chúng ta là hai quả chanh tinh.]
[Không biết nhiệm vụ chương trình hôm nay là gì, nếu như Cố Ngạn còn nguyện ý nấu cơm, đoán chừng tất cả mọi người đều nguyện ý giúp cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ!]
[Cố Ngạn đúng là có tài bếp núc tuyệt vời, chỉ xem truyền hình trực tiếp là tui chảy nước miếng rồi, quả nhiên người thông minh làm cái gì đều lợi hại, tui cũng muốn nếm thử một miếng.]
[Không được, tui đi ăn cơm đây, nhìn đói bụng!!!!!]
Mì của Cố Ngạn chỉ còn lại một nửa, Thang Tam Viên sợ anh không đủ ăn nên muốn cho anh một ít mì trong bát của mình.
Cố Ngạn đưa tay đè lại tay của cậu: "Không cần, anh nhanh ăn đi."
Thang Tam Viên thấy anh kiên trì, đành phải mang mì về trước mặt mình, cúi đầu bắt đầu ăn, mới ăn miếng đầu tiêng đã không nhịn được phát ra tiếng cảm thán giống Nhạc Lạc Phong: "Ngon quá!"
Cậu không khỏi lại phải cảm thán tài nấu nướng của Cố Ngạn thật giỏi! Ngay cả mì nấu bừa cũng rất ngon.
Cố Ngạn nhìn cái cổ thon thả cúi đầu ăn mì của cậu, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt mang theo ý cười không giấu diếm được.
Quý Mai cùng Thái Khả Khả đồng thời xùy một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Hừ, cái vị chua chát đáng ghét của tình yêu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...