Lê Xán ngồi ở trong xe, gạt tàn bên cạnh đã góp nhặt ba bốn cái đầu mẩu thuốc lá, thế nhưng anh vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó tiếp tục hút thuốc, anh không biết mình đang chờ cái gì, muốn nhìn Thang Nhị Viên trở về, hay là muốn nhìn Thang Nhị Viên và Chu Trạch cùng nhau rời đi.
Khói thuốc quẩn quanh, vị trí kế bên bỗng nhiên có một vệt ánh sáng chiếu đến, cùng lúc đó, tiếng nhạc du dương đồng thời vang lên, anh không kiên nhẫn quay đầu nhìn, trên ghế lái phụ là điện thoại Thang Nhị Viên, không biết rơi ở xe lúc nào.
Chuông điện thoại không ngừng vang lên, người gọi đến là Thang Tam Viên.
Lê Xán cầm điện thoại di động lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt, màn hình điện thoại di động liền mở ra , từ trước đến nay Thang Nhị Viên ngại phiền phức, cho nên không có cài đặt mật mã, Lê Xán cầm lên trực tiếp ấn nghe, không đợi Thang Tam Viên nói chuyện liền mở miệng nói: "Là tôi."
Thang Tam Viên nghe thấy giọng của Lê Xán, đầu tiên là sững sờ: "Điện thoại anh tôi sao lại ở trong tay cậu?"
Cậu không đợi Lê Xán trả lời, thanh âm liền dừng lại, giống như phát hiện ra cái bí mật gì lớn, hít mạnh một hơi rồi thở ra: "Đêm khuya thanh vắng, cô A quả O...Tôi hiểu tôi hiểu...vừa nãy cái gì tôi cũng chưa có hỏi, hai người tiếp tục.
.
.
tiếp tục..."
(*) Câu gốc: cô nam quả nữ.
Thang Tam Viên tự nói với chính mình rồi cúp điện thoại, cũng không có cho Lê Xán cơ hội trả lời.
Lê Xán: "...." Cậu não bổ cũng nhiều quá.
Anh để điện thoại di động xuống, nghĩ đi nghĩ lại, lại cầm lên, nhìn chằm chằm một hồi rồi cầm điện thoại lên, đóng cửa xe, nhanh chân đi về phía ngợp trong vàng son.
Động tác của anh càng ngày càng nhanh, tựa hồ đã đợi rất lâu, rốt cục đợi được lý do đi vào ngợp trong vàng son, có chút không thể chờ nổi đi vào.
Đầu tiên anh hỏi quản đốc số phòng của Thang Nhị Viên, trước kia anh cùng Thang Nhị Viên ở đây vài lần, quản đốc cũng biết thân phận của anh, cũng biết anh quen biết Thang Nhị Viên, cho nên không chút do dự nói số phòng Thang Nhị Viên cho anh.
Lê Xán cám ơn quản đốc, trực tiếp tìm tới căn phòng
Anh dừng một chút ở cửa ra vào, mới giơ tay lên muốn gõ cửa, tay còn không có đụng phải cửa, cửa mở ra từ bên trong, một người lao ra khỏi phòng, trực tiếp chạy về hướng phòng vệ sinh, xem ra muốn nôn ra lập tức.
Lê Xán có chút chán ghét nhíu mày, thu hồi ánh mắt, cánh cửa vừa mở, từ khe cửa khép hờ nhìn vào, trong phòng có một đám người ngồi, nhưng trong những người kia cũng không có Thang Nhị Viên, chỉ có Chu Trạch say khướt đang uống rượu với những người kia, anh chỉ liếc mắt nhìn Chu Trạch một cái quay mặt đi chỗ khác.
Anh xoay người muốn đi một vòng xung quanh, xem có thể tìm thấy Thang Nhị Viên hay không, vừa nhấc chân, cuộc trò chuyện trong phòng đã ngăn bước chân anh lại.
Trong phòng, một người lè nhè lớn tiếng hỏi Chu Trạch: "Sao cậu lại muốn kết hôn cùng Thang nhị thiếu gia? Không phải cậu muốn ra nước ngoài theo đuổi tình yêu đích thực sao?"
"Tiền đều không còn, tình yêu đích thực có làm được cái gì?" Chu Trạch khi say không cố kỵ gì, nói ra những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng: "Không có tiền thì tình yêu không đáng một đồng, tiền quan trọng hơn, đáng tiếc là tôi hiểu ra quá muộn."
Người kia lại say khướt hỏi: "Vậy cậu...vì sao sau khi về nước...lại nhanh như vậy muốn kết hôn với Thang nhị thiếu gia? Đã nói tiền càng quan trọng, cậu không đi kiếm tiền, lại nói chuyện tình cảm?"
"Đương nhiên là vì tiền." Chu Trạch cười ha ha hai tiếng, giọng nói khàn khàn, cười đến là khó nghe, hắn ôm chai rượu, mồm miệng không rõ nói: "Mấy năm này Lê gia có thể phát triển cấp tốc như thế, còn không phải bởi vì bối cảnh nhà bọn họ lợi hại? Chu gia chúng tôi hiện tại cần nhất là có một chỗ dựa trên thương trường, đến lúc đó tôi nhất định có thể để Chu thị phát triển nhanh chóng hơn...Mà ba tôi lại hứa hẹn với tôi, nếu như tôi có thể cưới được Thang Nhị Viên, thành công lôi kéo được Thang tướng quân, ông ta sẽ để cho tôi kế thừa Chu thị, đem quyền sở hữu cho tôi."
Người kia bị cồn ăn mòn đầu, trong chốc lát mới phản ứng, hỏi: "Vậy không phải cậu đây lợi dụng tình cảm của Thang nhị thiếu gia hay sao?"
"Lợi dụng?" Chu Trạch cười nhạo một tiếng, giọng điệu khinh thường: "Thang Nhị Viên thích tôi nhiều năm như vậy, một mực theo đuổi tôi không tha, mấy người không phải không biết, ngay cả mấy năm này tôi ra nước ngoài, cậu ta cũng không có thay đổi, tôi để cậu ta đạt được ước muốn mà thôi, tôi có thể đi cùng với cậu ta, cậu ta còn vui vẻ không kịp, làm sao lại xem như tôi lợi dụng được? Tôi đây là ban phát lòng tốt, làm việc tốt."
Người chung quanh đều uống say, căn bản không thế nào nghe hắn nói gì, chỉ phụ họa kêu khóc.
"Cậu vì Chu gia mà trả giá nhiều quá! Thật thảm!"
"Quá thảm! Huhuhu..."
"Cậu đây là bán nhan sắc cùng thân thể!!! Uất ức cho cậu rồi!"
....
Một đám công tử say kêu khóc om sòm, đã sớm uống đến mất lí trí, giống như Chu Trạch thật sự vì Chu gia chịu bao nhiêu là uất ức vậy.
Chu Trạch ngồi lê trên đất cạnh ghế sofa, không còn bộ dáng cao quý thường ngày, ôm chai rượu từng ngụm từng ngụm uống cạn, rượu chảy trên quần áo cũng không quan tâm.
Trong phòng ồn ào, Lê Xán lại nghe đến là rõ ràng những gì Chu Trạch nói vừa rồi, hai tay nắm chặt, sắc mặt tối sầm, lửa giận cuồn cuộn dâng lên trong lòng, một cước đá văng cửa phòng.
Trong phòng một đám mơ mơ màng màng giật nảy mình, Chu Trạch còn chưa kịp tỉnh táo một chút, cũng chưa kịp nhìn rõ ai đang đạp cửa thì đã mất cảnh giác bị một cú đấm vào mặt.
Lê Xán níu cổ áo của hắn, thần sắc lạnh như hồ băng, mặt không biểu tình liên tiếp đánh mấy quyền, sau đó xách cổ áo của hắn đè lên tường, giọng nói chưa bao giờ lạnh lẽo đến vậy: "Tao đã cảnh báo mày, không được phép bắt nạt Viên Viên."
Chu Trạch bị đập lưng vào tường, mặt mày nhăn lại đau đớn, cả người run lên, trợn to hai mắt, hoàn toàn tỉnh táo, nghe lời Lê Xán, chậm rãi nhớ lại chính mình vừa rồi nói cái gì, không khỏi tái mặt, hối hận không thôi, hắn há hốc mồm, yếu ớt vô lực phản bác: "Tôi không phải, tôi..."
Rất nhiều người ở đây đều đã nghe được lời hắn vừa nói, làm sao có thể thay đổi? Đã quá muộn để rút lại những gì đã nói.
Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên khó coi, hắn quay người muốn tránh thoát ràng buộc, nhưng lại bị Lê Xán đấm vào bụng.
Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng ròng, đau đến không nói được lời nào, thân thể co rút lại.
Lê Xán lại không buông tha hắn, tức giận một đấm lại một đấm, một đấm so với một đấm còn hung ác hơn, trong mắt tất cả đều là lửa giận.
.
Chu Trạch dùng sức giãy dụa, làm thế nào cũng không thoát được, khí lực của hắn vốn không bằng Lê Xán, hiện tại lại uống nhiều rượu như vậy, tay chân bủn rủn, căn bản cũng không có sức lực phản kháng.
Mọi người xung quanh chợt bừng tỉnh, đứng chôn chân tại chỗ không dám bước tới ngăn cản, con trai duy nhất của Lê gia khác biệt với bọn hắn, là người thực sự có bản lĩnh, bọn hắn không thể trêu vào, lúc này hai mắt Lê Xán đều hiện lên hung ác, mọi người đều bị hù sợ, không dám tùy tiện tiến lên cản anh, sợ bị Lê Xán giận chó đánh mèo, ngộ thương đến mình.
Lí Ích vừa mới không cẩn thận ngủ, giật mình tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nói một tiếng không ổn, không quan tâm đến việc xem kịch, vội vàng đi ra ngoài tìm Thang Nhị Viên.
Hắn biết Thang Nhị Viên cùng Lê Xán quan hệ thân mật, mặc dù không biết quan hệ chân chính của bọn họ, lại có thể đoán được Lê Xán đột nhiên đánh Chu Trạch như vậy, nhất định Thang Nhị Viên không thoát khỏi liên quan.
Thang Nhị Viên ở trên ban công hóng gió một hồi, trong lòng đã có quyết định, đang trở lại, cậu muốn trở về nói rõ ràng với Chu Trạch, cậu không thể cùng Chu Trạch kết hôn.
Sau khi cậu hạ quyết tâm, trong lòng cảm thấy thoải mái, đi đường cũng nhẹ nhàng hơn, cậu thậm chí đang nghĩ, có lẽ chút nữa có thể hẹn Lê Xán ra ngoài uống một chén.
Cậu vừa đi qua chỗ ngoặt, liền chạm mắt với Lí Ích, bước chân hắn vội vàng, trên mặt đều là vẻ lo lắng.
Thang Nhị Viên tiến lên hai bước: "Làm sao vậy?"
Lí Ích thở hổn hển, vội vàng nói: "Cậu mau trở về với tôi, không ổn rồi!"
Lê Xán nắm lấy Chu Trạch không buông, dùng sức đấm, muốn đánh thêm vài đấm để trút giận thay cho Thang Nhị Viên, kết quả không cẩn thận, chân giẫm vào bình rượu trên mặt đất, cả người không vững, trực tiếp ngã về phía trước, trượt chân ngã xuống mặt đất, Chu Trạch thừa cơ xoay người áp chế anh, hai mắt đỏ bừng, giơ tay lên muốn đánh.
Thang Nhị Viên nghe Lí Ích nói vội vã chạy vào trong phòng, vừa đẩy cửa ra thì thấy Chu Trạch áp trên người Lê Xán, tóc tai lộn xộn, đôi mắt đỏ như khát máu, vung nắm đấm về phía Lê Xán, một đấm kia vừa nhìn là biết dùng hết sức mạnh toàn thân.
Con ngươi của Thang Nhị Viên mở to, tiến lên cầm bình rượu trên bàn lên, không chút do dự đập vào đầu Chu Trạch.
Bịch một tiếng, trong nháy mắt, trong phòng yên tĩnh trở lại, yên lặng không một tiếng động.
Đám người hít sâu một hơi, tất cả đều bị cảnh tượng đột ngột này làm cho giật mình.
Thang Nhị Viên phản ứng lại, bản thân cũng bị kinh ngạc một chút, mọi người xung quanh càng thêm kinh ngạc đến ngây người, trong đó một người không nhịn được giọng điệu run rẩy nói: "Anh trai à, có phải anh giúp nhầm người rồi không?"
Cậu không phải vị hôn phu của Chu Trạch sao?
Thang Nhị Viên: "..." Tôi không biết, mấy người đừng hỏi tôi.
Cậu trừng mắt, thả lỏng năm ngón tay, ném chai rượu trong tay xuống mặt đất, vẫn không quên phủi tro bụi dính trên tay.
Chu Trạch nghe thấy âm thanh vỡ vụn của bình rượu, dường như hắn đã có phản ứng, ôm đầu gào thét.
Lê Xán đẩy đầu Chu Trạch đang dần nhỏ máu xuống đất ra, đứng lên cho Thang Nhị Viên một ánh mắt tán thưởng, cầm điện thoại di động lên gọi xe cứu thương.
Khoảnh khắc chai rượu trong tay Thang Nhị Viên đập vào đầu Chu Trạch, cơn tức giận của anh đã hoàn toàn biến mất, ngược lại, lúc này tâm tình của anh có chút vui vẻ.
Chu Trạch ôm đầu ngã sang một bên, đau đến không nói nên lời, đám công tử kia tỉnh táo lại nhìn nhau, không ai kịp phản ứng, rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?
Xe cứu thương rất nhanh đã tới chở Chu Trạch đi, Lê Xán kiểm tra qua, tuy Chu Trạch đổ rất nhiều máu, nhưng vết thương không lớn, cho nên hẳn là không có việc gì.
Mọi người vội vàng rời đi, không ai muốn dính líu đến xích mích giữa Lê gia, Thang gia cùng Chu gia, cũng không ai muốn nhìn xem Chu Trạch bị thương như thế nào, chai rượu vừa nãy của Thang Nhị Viên đã nói rõ ràng, Thang Nhị Viên sẽ cùng hắn kết hôn? Căn bản là không có khả năng.
Tên Chu Trạch này thật là biết dát vàng trên mặt, rõ ràng hắn chỉ là một tên cặn bã lợi dùng tình cảm, lại nói như là bố thí cho Thang nhị thiếu vậy, Thang nhị thiếu dùng một chai rượu để cho hắn thanh tỉnh một chút, người ta căn bản là không đồng ý kết hôn với hắn, khoác lác gì đâu?
Sau khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lê Xán và Thang Nhị Viên, Thang Nhị Viên ngu ngơ đứng tại chỗ, còn có chút chưa phản ứng kịp.
Lê Xán đi tới, vươn tay nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói: "Đi thôi."
Thang Nhị Viên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen vô tội chớp chớp.
Lê Xán không khỏi cong môi, cúi đầu hôn lên trán cậu, khẽ cười: "Viên Viên ngoan, làm tốt lắm."
-----------------------------------------------------------------------
Chương sau có...chương sau có...có....=))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...