Nhà Họ Thang Có 7 O


Vương Nãi Thanh rất nhanh đã mang trợ lý sinh hoạt tới, dưới sự hướng dẫn của trợ lý, hắn tự mình cầm túi chườm đá để chườm cho Lí Tâm Nhiên, động tác cẩn thận từng li từng tí, giống như Lí Tâm Nhiên là một con búp bê mỏng manh.
Thang Nhị Viên bên cạnh yên lặng nhìn Vương Nãi Thanh bận trước bận sau, trong mắt lướt qua một tia thú vị, cậu cảm thấy mình đã phát hiện ra cái gì đó.
Mãi cho đến khi sưng đỏ trên mặt Lí Tâm Nhiên đã tiêu bớt, Vương Nãi Thanh mới miễn cưỡng đi chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, bị thợ trang điểm mang đi.
Vương Nãi Thanh ân cần với Lí Tâm Nhiên như vậy, không giống như thái độ diễn viên bình thường nên có với đạo diễn, Thang Nhị Viên giật mình, tính hóng chuyện nhất thời nổi lên, cậu thừa dịp Vương Nãi Thanh rời đi, xích lại gần bên tai Lí Tâm Nhiên: "Cậu quy tắc ngầm với cậu ta rồi?"
Lí Tâm Nhiên bị dọa đến liên tục xua tay, mặt cũng tái đi: " Không có, đương nhiên không có.

.

."
Thang Nhị Viên không nhịn được cười hai tiếng, đùa xong mới trêu ghẹo nói: "Cậu ta đang theo đuổi cậu à?"
"Cậu ta....Cậu ta..." Lí Tâm Nhiên từ từ bỏ tay xuống, hai má dần đỏ lên, y không được tự nhiên cúi đầu nghịch máy quay phim trong tay, nói "cậu ta" nửa ngày cũng không nói ra một câu.
Thang Nhị Viên nhìn nét hồng hào trên khuôn mặt y, nụ cười dần dần biến lớn, cậu nghiêng sang bên ghế hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Dù sao ở lại cũng nhàm chán, nói một chút cho tôi đi."
Lí Tâm Nhiên lúng túng nửa ngày, ngẩng đầu thấy hứng thú trong mắt Thang Nhị Viên không có giảm một chút nào, mới đỏ mặt mở miệng, đứt quãng mà nói: "Mấy ngày trước cậu ta tới tìm tôi, nói kỹ thuật diễn của cậu ta không tốt, muốn để tôi chỉ đạo cậu ta một chút, tôi nhìn thấy thái độ học tập của cậu ta rất nghiêm túc, thì chỉ dạy một chút...Từ ngày đó về sau...Cậu ta liền bắt đầu như thế này..."
"Cậu ta tìm cậu chỉ dạy cái gì?"
Lí Tâm Nhiên cầm lấy chén nước, nhấp một miếng nước, ánh mắt lơ đãng: "Giường, cảnh giường chiếu..."
"..."
Thang Nhị Viên không chút do dự cầm điện thoại di động lên, lạnh lùng vô tình mật báo cho Lê Xán: "Cậu có tình địch."
Lê Xán không có hỏi chuyện tình địch, chỉ trả lời một câu: Tôi sẽ đến ngay lập tức đây.
Thang Nhị Viên để điện thoại di động xuống, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, cậu tiến đến ngửi mùi vị tin tức tố trên người Lí Tâm Nhiên.
Tin tức tố Lí Tâm Nhiên rất tinh khiết, từ mùi hương, hẳn là y chưa bị đánh dấu qua.
Thang Nhị Viên hơi kinh ngạc hỏi: "Cậu cùng Chu Trạch ra nước ngoài nhiều năm như vậy, vì sao cậu ta không đánh dấu cậu? Hay là nói...Trước đó mấy cậu về nước, cậu làm giải phẫu loại bỏ đánh dấu?"
Cậu cùng Lê Xán không đánh dấu còn có thể lý giải, dù sao bọn họ cũng chỉ là quan hệ bạn tình, thế nhưng Lí Tâm Nhiên và Chu Trạch là người yêu, hơn nữa còn định ra nước ngoài định cư cả đời, làm sao nhiều năm như vậy cũng không có đánh dấu? Với lại bọn họ ở nước ngoài cũng không có kết hôn.
Nếu như đã đánh dấu lại xóa đi, Thang Nhị Viên nhịn không được nhíu mày, cậu nghe nói giải phẫu loại bỏ đánh dấu sẽ rất là đau đớn, còn sẽ lưu lại một chút di chứng, rất nguy hiểm, cho nên Omega nếu không phải không còn cách nào khác thì sẽ không có người đi làm cái giải phẫu kia.
Vẻ mặt Lí Tâm Nhiên trở nên buồn bã, khẽ cười khổ một tiếng, nói: "Tôi chưa có bị đánh dấu qua, Chu Trạch nói cậu ta không muốn bị thiên tính của Alpha trói buộc, cũng không muốn tôi bị thiên tính trói buộc.


Cậu ta nói chúng tôi ra nước ngoài là để truy tìm tự do, cho nên không nên bị tin tức tố của nhau chói chặt lại, nên trải nghiệm và tận hưởng sự tự do thực sự, bất kể cả về mặt tinh thần hay thể xác."
Thang Nhị Viên kinh ngạc chớp mắt, mặc dù là hoa hồng đỏ của cậu, nhưng cậu cũng không nhịn được cảm thấy Chu Trạch có chút cặn bã, giống như một số người đàn ông cứ nói về việc theo đuổi tình yêu đích thực, nhưng chỉ muốn viện cớ không kết hôn mà thôi.
Lí Tâm Nhiên cúi đầu cười khổ, có chút thất vọng mất mát nói: "Thiên tính sở dĩ gọi là thiên tính, cũng là bởi vì thời điểm khi một Alpha thích một Omega, sẽ muốn đánh dấu người đó, chiếm hữu người đó.

Đến bây giờ tôi mới hiểu ra được, cậu ấy không chịu đánh dấu tôi, có lẽ chỉ bởi vì không đủ yêu, hoặc là nói, cậu ấy không yêu tôi đến mất lý trí."
Thang Nhị Viên im lặng một lúc, nghĩ muốn khuyên Lí Tâm Nhiên "Lúc ai còn trẻ còn chưa gặp qua hai ba tên cặn bã?".

Thế nhưng cậu lại nghĩ, cảm thấy cậu không nên chửi bới hoa hồng đỏ trong lòng mình nhiều năm như vậy, mà lấy tư cách của cậu nói lời như vậy cũng không quá phù hợp.

Cậu xoắn xuýt nửa ngày cũng không nói ra một chữ.
Thang Nhị Viên không nói lời nào, trong mắt Lí Tâm Nhiên đều là mong đợi nhìn chằm chằm Thang Nhị Viên, y vừa chứng kiến sự dũng cảm của Thang Nhị Viên, chuyện này khiến y có nhận thức mới về Omega.

Thang Nhị Viên chính là thần tượng mới trong mắt của y, cho nên y đều muốn nghe ý kiến của Thang Nhị Viên về mọi thứ, không khỏi chờ mong Thang Nhị Viên có thể nói ra một đôi lời để y có thể hiểu ra những lời lẽ chí lý.
Thang Nhị Viên: "..."
Đây là ánh mắt gì vậy? Thang Nhị Viên bị cậu nhìn đến nghi ngờ cuộc đời, đang muốn chạy trốn thì vừa lúc Lê Xán đến.
Lê Xán vội vã từ trong hội nghị chạy tới, lo lắng một đường, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, anh thấy Thang Nhị Viên không có việc gì, đang thong dong ngồi đó cười cười nói nói, không khỏi dừng bước, tâm tình lộn xộn cũng bình tĩnh lại, anh thở gấp, đợi hô hấp đều đặn trở lại mới đi qua.
"Không bị sao chứ?"
Thang Nhị Viên ngẩng đầu nhìn anh, chỉ vào Lí Tâm Nhiên: "Tâm Nhiên bị đánh một cái vào mặt"
"Còn cậu?"
Thang Nhị Viên lắc đầu: "Không sao."
Lê Xán nhìn gương mặt Lí Tâm Nhiên một chút: "Vất vả rồi."
Lí Tâm Nhiên lắc đầu mỉm cười: "Không có việc gì, nhờ có Nhị Viên ở đây."
Y nói xong lại cúi đầu tập trung nghịch máy quay.
Lê Xán nhìn từ trên xuống dưới Thang Nhị Viên, nắm lấy tay cậu, nhìn mu bàn tay bị thương của cậu, hỏi: "Vậy bàn tay này là thế nào đây."

Thang Nhị Viên co tay lại, con mắt Lê Xán sao lại lợi hại như vậy, ai cũng không thấy cậu bị thương, Lê Xán lại phát hiện ra.
Hoa tường vi của anh đang ở đây, sao anh lại ở trước mặt hoa tường vi động tay động chân với mình?
Cậu vội vàng nháy mắt với Lê Xán, ra hiệu hoa tường vi đang ở ngay bên cạnh, không nên quên phân rõ giới hạn.
Lê Xán lại làm như không thấy đối với thiện ý nhắc nhở của cậu, nắm lấy tay của cậu không thả, nhẹ nhàng dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa da mu bàn tay của cậu: "Tôi hỏi cậu đó? Ai làm cậu bị thương?"
"...Đánh người." Thang Nhị Viên thở dài, Lê Xán, anh còn có mắt như mù như vậy, con đường tình duyên của anh sẽ gập ghềnh lắm đấy.
Nghe Thang Nhị Viên trả lời, Lê Xán không khỏi bật cười : "Viên Viên cũng thật là lợi hại."
Thang Nhị Viên kiêu ngạo hất cằm.
Lê Xán rất muốn bắt lấy cằm cậu mà hôn, nhưng đáng tiếc ở đây có quá nhiều người, chỉ có thể tạm thời bỏ đi ý nghĩ này.
Lê Xán đưa hộp y tế qua, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thang Nhị Viên, nắm lấy tay cậu, từng chút từng chút thoa thuốc cho cậu, vừa thoa thuốc, anh cũng không nhịn được trầm giọng căn dặn: "Lần sau không nên bốc đồng như vậy, chờ tôi tới."
"Giọng điệu của cậu cứ như là ba tôi vậy."
Lần nào Thang Bá Đặc cũng nói như vậy.
Lê Xán: "..."
Lê Xán: "Gọi ba ba đi."
Thang Nhị Viên: "..."Anh nghĩ nhiều rồi.
Lê Xán khẽ cười một tiếng, tiếp tục cầm tăm bông nhúng lọ thuốc, tập trung xử lý vết thương cho Thang Nhị Viên, vết thương trên tay Thang Nhị Viên tuy nhìn nhỏ, nhưng khi chạm vào nước thuốc lại đau đến mức khiến cậu rụt ngón tay, hít một ngụm khí lạnh.
Lê Xán cau mày, cúi đầu nhẹ nhàng thổi lên vết thương của Thang Nhị Viên, sau đó mới tiếp tục bôi thuốc, chờ xử lý vết thương trên tay Thang Nhị Viên thật tốt, Lê Xán buông tay cậu, đứng lên, mang theo người không nói một lời đi tổ phim bên cạnh.
Thang Nhị Viên không biết Lê Xán giải quyết như thế nào, chỉ chốc lát sau đạo diễn đoàn phim bên cạnh mang theo phó đạo diễn đến, sau lưng còn đi theo một đám nhân viên công tác vừa rồi gây chuyện.

Lúc đến bọn họ liền khom người không ngừng xin lỗi, tư thế như chỉ hận mình không thể quỳ xuống tại chỗ.
Đạo diễn tổ bên cạnh là có nỗi khổ khó nỗi, phó đạo diễn là em trai của ông, từ nhỏ đã không học hành, sau khi lớn lên cũng không có vóc dáng đẹp, nên ông đưa hắn đến làm phó đạo diễn trong đoàn làm phim, để ngày thường phó đạo diễn có chút việc làm.

Trải qua mấy ngày nay, phó đạo diễn làm mưa làm gió trong đoàn làm phim, bắt nạt diễn viên mới, ông cũng đều nhắm mắt bỏ qua, dù sao ông cũng chỉ có một đứa em trai này, ông cảm thấy buông thả hắn cũng được.


Thế nhưng không nghĩ tới bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, ông hối hận cũng muộn .
Đạo diễn cũng không nhiều lời xin lỗi, trên mặt phó đạo diễn cũng không thấy hung hăng càn quấy như vừa rồi, kiểu người như hắn chính là kiểu mềm nắn rắn buông.
Vương Nãi Thanh trang điểm xong đi tới, vừa hay nhìn thấy một màn này, nhịn không được xùy một tiếng: "Trở mặt cũng thật là nhanh."
Nghe thấy Vương Nãi Thanh châm chọc khiêu khích, mặt phó đạo diễn đen lại, mím môi, không dám phản bác nửa câu.
Lúc trước hắn coi Lí Tâm Nhiên là một đạo diễn mới không có danh tiếng gì, tính tình lại dễ gây khó dễ nên không có sợ hãi bắt nạt y, sao có thể nghĩ đến lần này toàn chọc vào người không nên chọc, đến cả cái tên Omega giơ tay đánh người kia cũng là con trai của đại tướng quân lừng lẫy.
Lê Xán nắm lấy tay Thang Nhị Viên, nhìn vết thương trên tay cậu, sau đó ngẩng đầu nhìn phó đạo diễn, trong ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo: "Năm cái."
Vết thương nhỏ trên tay Thang Nhị Viên có tổng cộng năm cái
Phó đạo diễn nhìn thấy vết thương trên tay của Thang Nhị Viên đã cảm thấy mặt đau rát, những vết thương đó là do Thang Nhị Viên đấm vào mặt hắn! Hắn thậm chí không chạm vào Thang Nhị Viên một ngón tay.
Đáng thương cho hắn hiện tại mặt đã sưng thành cái đâu heo, nhưng đối mặt với ánh mắt Lê Xán lại không khỏi run lên, trong lòng phát run từng đợt.
Anh của hắn nói, những người trước mặt này, ai cũng không trêu vào được! Đặc biệt là vị Lê tổng này, nắm giữ ngành giải trí, hơn phân nửa tài nguyên của giới thời trang! Đắc tội anh chẳng khác nào như bị phong sát trong giới này, huống chi những vệ sĩ mà anh ta mang theo bắp tay một tên so với một tên còn to hơn, còn có gì dọa người hơn thế này sao?
Hắn đúng thật là mắt mù mới có thể nghĩ đi bắt nạt mấy người này.
Hắn bối rối một lát, nghĩ tới rồi quyết định tàn nhẫn, giơ tay tát cho mình liên tiếp năm cái tát, mỗi cái đều vang lên một tiếng giòn vang, dùng toàn lực.

"Là tôi không đúng, là tôi không tốt, quả thật rất xin lỗi, nếu như mọi người còn tức giận thì cứ đấm tôi để trút giận, tôi tuyệt đối không đánh lại..."
Thang Nhị Viên nhìn phó đạo diễn đang nơm nớp lo sợ đối diện, tiến đến Lê Xán bên tai nhỏ giọng nói: "Cậu sao lại giống mấy tên đầu đường xó chợ chuyên đi bắt nạt kẻ yếu thế hả?
"Hắn nhỏ yếu?" Lê Xán nhíu mày, quay đầu khẽ cắn vành tai Thang Nhị Viên: "Nếu như tôi là đại ca, vậy cậu chẳng phải là tay chân đầu tiên của tôi sao?"
Thang Nhị Viên không chút do dự cho anh một cái cùi chỏ, để anh cảm nhận một chút năng lực của tay chân đầu tiên.
Lê Xán ôm bụng kêu một tiếng đau đớn, nhìn Thang Nhị Viên, không dám tiếp tục trêu cậu nữa, ngẩng đầu không kiên nhẫn khoát tay, ánh mắt thâm thúy: "Đi thôi, đừng có lần tiếp theo."
Giọng nói của anh không lớn, lưng phó đạo diễn lại lạnh toát, vội vàng cúi đầu xuống, lúng ta lúng túng đáp lại.
"Vâng vâng vâng, không dám nữa , không dám nữa.

.

.

"Đạo diễn không ngừng đáp lại, lùi lại mang phó đạo diễn đi.
Phó đạo diễn kinh hồn bạt vía đi sau lưng đạo diễn, ngay cả đầu cũng không dám nhấc một chút, lần này hắn bị dạy dỗ, những người trước kia bị hắn bắt nạt trong đoàn làm phim đều xem trò hề của hắn, không biết ở sau lưng cười nhạo hắn như thế nào, nhất thời hắn không còn mặt mũi ngẩng đầu, cũng không dám tiếp tục tùy tiện bắt nạt người khác.
Thang Tam Viên đúng lúc trở về, chỉ có một mình cậu, Cố Ngạn đã đi rồi, tâm trạng cậu rất vui vẻ, trong miệng còn ngâm nga ca khúc mới trong album.

Cậu nhìn thấy tổ đạo diễn bên cạnh dẫn dẫn một đám người ủ rũ trở về, bước chân không khỏi dừng một chút, trong số những người đó cậu rất chú ý tới phó đạo diễn, cái mặt nhiều màu sắc cực kì phong phú kia, Thang Tam Viên không đành lòng nhìn thẳng, vừa nhìn đã biết là kiệt tác Thang gia.
Gia huấn của Thang gia, đánh người chuyên đánh vào mặt.
Nơi này trừ cậu chỉ có anh hai, không cần nghĩ cũng biết là anh cậu đánh.
Cậu đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thang Nhị Viên.
Lê Xán còn đang nắm chặt tay Thang Nhị Viên, cẩn thận từng li từng tí thổi vết thương cho cậu.
Thang Tam Viên nhìn vết thương nhỏ bé trên tay Thang Nhị Viên: "Đây là làm sao vậy."
Thang Nhị Viên quay đầu nhìn cậu, chậm rãi nói: "Em gọi anh tới đây mà lại chạy theo Cố Ngạn?"
Thang Tam Viên mấp máy môi: "Em không biết cậu ấy sẽ đột nhiên tới..."
"Tiểu Tam, không phải em nói hai người chỉ xào CP thôi sao? Vậy hai người lén lút có quan hệ thân thiết như vậy để làm gì? Anh đã đụng phải cậu ta hai lần rồi."
Thang Tam Viên đảo mắt, còn chưa kịp phản bác lại cả xưng hô của Thang Nhị Viên đã chột dạ quay đầu bỏ đi, giả vờ như sốt sắng hỏi trợ lý: "Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì? Có phải có người nhân lúc tôi không có ở đây bắt nạt anh tôi hay không? Cậu mau nói cho tôi biết, tôi liền thay anh tôi báo thù."
Thang Nhị Viên: "Haha."
Thang Tam Viên làm bộ không có nghe được tiếng cười lạnh của Thang Nhị Viên, con mắt nhìn chằm chằm vào trợ lý, đầu cũng không quay lại một chút.
Trợ lý vội vàng thêm mắm thêm muối nói ra chuyện vừa xảy ra, cuối cùng cũng không quên tổng kết: "May có anh hai cậu cùng Lê tổng ở đây, cậu không thấy được tên đạo diễn trở mặt nhanh chóng..."
Lúc tên phó đạo diễn đến nói xin lỗi vừa rồi, lúc đó Lí Tâm Nhiên đang bận chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo mà không đến, lúc này nghe Vương Nãi Thanh nói tay Thang Nhị Viên bị thương thì vội vàng chạy tới.
Y nhìn vết thương trên tay Thang Nhị Viên, lập tức tự trách bản thân vô cùng, vội vàng áy náy nói: "Nhị Viên, tôi thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi không phát hiện cậu bị thương."
Thang Nhị Viên chẳng hề để ý lắc đầu, vung tay, cười nhạt: "Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ mà thôi, không cần phải lo lắng"
Lê Xán lại giữ lại tay của cậu, không để cậu vung lung tung, ảnh hưởng đến vết thương.
"Nhị Viên, cậu thật sự rất lợi hại!" Lí Tâm Nhiên sùng bái từ tận đáy lòng nói ra, trong mắt tỏa ra ánh sáng đầy ngưỡng mộ.
Thang Nhị Viên không sợ hãi khi đối mặt với kẻ địch mạnh, không yếu đuối khi đối mặt với nỗi đau, cậu đã trở thành đại diện của Omega trong trái tim y! Về sau y cũng muốn học tập Thang Nhị Viên, không thể tiếp tục yếu đuối như vậy nữa!
Thời đại mới, Omega mới.
Mặt Thang Tam Viên ở bên cạnh mờ mịt, trên thực tế cậu không thể lý giải, cậu rời đi một lúc mà thôi, quan hệ của ba người này như lại phát sinh biến hóa?
Lê Xán, không phải cậu theo đuổi Lí Tâm Nhiên sao? Cầm tay anh tôi không thả làm cái gì?
Lí Tâm Nhiên, cậu nhìn Lê Xán một chút, đừng có một mực nhìn chằm chằm anh tôi với vẻ sùng bái được không?
Thang Nhị Viên, anh bị hai người họ nhìn chăm chú, không thấy mất tự nhiên sao?
Thang Tam Viên vì bản thân mời bỏ lỡ một màn kịch tuyệt vời mà cảm thấy thật sự đau lòng.
------------------------------------------------------------
Mọi người thấy bìa truyện mới đẹp hông =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui