Thang Nhất Viên vừa bước vào nhà thì bị Lục Thành ép vào tường, ôm chặt eo cậu.
Nụ hôn ở quán cà phê vừa rồi khiến Lục Thành cảm thấy ngứa ngáy, anh còn muốn hôn Omega của mình nữa, môi vừa định hạ xuống, giọng nói của Lục Thang Thang và quản gia đồng thời vang lên.
"Ba lớn, cục cưng đang ở đây."
"Thiếu gia, quản gia cũng đang ở đây."
...
Lục Thành quay đầu lại nhìn hai người một lớn một nhỏ phía sau, hai bóng đèn thật lớn, sáng rực lại lấp lánh.
Anh không còn cách nào khác là buông bàn tay đang ôm chặt lấy eo Thang Nhất Viên ra.
Thang Nhất Viên trừng mắt nhìn anh, đỏ mặt xoa đầu Lục Thang Thang, chạy một mạch lên tầng.
Lục Thành trong lòng mềm mại, bộ dạng bảo bối nhỏ trừng mắt cũng rất đẹp.
Anh vừa ngẩng đầu thì thấy quản gia cùng Lục Thang Thang đều đang nhìn mình, bất giác nở nụ cười đắc ý, thẳng thắn giải thích: "Vợ thích tôi quá nên xấu hổ."
Quản gia: ".
.
.
.
.
."
Lục Thang Thang: ".
.
.
.
.
."
Thấy quản gia và Lục Thang Thang không có phản ứng, Lục Thành không hài lòng nhíu mày, lặp lại: "Vợ tôi thích tôi."
Quản gia vẫn ngẩn người, trong mắt ông, tình cảm của phu nhân đối với thiếu gia cũng không có gì đang ngạc nhiên.
Lục Thang Thang ngây thơ chớp chớp đôi mắt đen láy, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh, bài tập hôm nay ở nhà trẻ là vẽ người nhà của mình, bé đang vẽ ba lớn, bé nghĩ đến việc sẽ thay đổi bộ tây trang ban đầu thành một cái quần yếm, dù sao ba lớn rất ngây thơ.
Lục Thành không cảm nhận được thành quả từ việc khoe khoang, không vui chép chép miệng.
Anh nghĩ một lúc, không cam lòng cầm điện thoại lên, nhắn cho nhóm bạn thân.
Lục Thành: Vợ tôi yêu tôi.
Bạn thân số 1: ...Đã biết, đừng thể hiện tình cảm nữa.
Bạn thân số 2: Lục ca, hãy nghĩ đến cảm xúc của chó độc thân.
Bạn thân số 3: Tôi cũng sẽ có vợ!
Bạn thân số 4: Mọi người phối hợp với Lục ca một chút đi.
Bạn thân số 5: Được thôi...Lục ca, bởi vì cậu và chị dâu nên tôi lại tin tưởng vào tình yêu.
Bạn thân số 6: Như trên
Bạn thân số 7: Tương tự như trên.
Bạn thân số 8: Không tình nguyện giống như trên.
....
Mục tiêu khoe khoang đã hoàn thành, Lục Thành vừa lòng cất điện thoại, hừ một tiếng lên lầu xem vợ mình.
Quản gia nói: "Thiếu gia, lão gia nhờ người gửi quả đào mới hái từ trang viên đến đây."
Lần trước ba Lục thấy Thang Nhất Viên thích ăn quả đào, ông cũng không muốn ăn nhiều nên cho quản gia chọn một ít quả đào to và hồng tặng cho Thang Nhất Viên ăn từ từ.
Lục Thành dừng bước, quay người cười hớn hở đi vào phòng bếp rửa đào cho vợ.
Lục Thành mang đào lên tầng, Thang Nhất Viên nằm trên sô pha đọc sách, đôi chân trắng nõn đung đưa, Lục Thành rất muốn bắt lấy cắn một miếng.
Nghe thấy anh đi vào, Thang Nhất Viên mất tự nhiên cúi đầu lật một trang, khóe miệng cong lên, Lục Thành đã biết hết tâm ý của cậu, cậu cũng xấu hổ không muốn nhìn Lục Thành.
Lục Thành nhìn thấy vành tai cậu đỏ bừng, bất giác nở nụ cười, đưa quả đào tới lấy lòng.
Thang Nhất Viên đỏ mặt tiếp nhận quả đào, cúi đầu một miếng lại một miếng ăn đào, sau đó lấy khăn ra lau tay.
Ánh mắt Lục Thành không khỏi nhìn chằm chằm vào cậu, cậu vừa ăn đào, trên đôi môi hồng hào nổi lên một tầng nước mỏng, trông rất hấp dẫn.
Hôn lên nhất định có hương vị của đào!
Lục Thành không nhịn được cúi người nhanh chóng hôn lên miệng cậu, quả nhiên vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
Lục Thành hôn thêm vài cái, lại không nhịn được đè cậu lên sô pha.
Thang Nhất Viên đỏ mặt ôm cổ anh.
Ánh mắt Lục Thành sáng lên, vội vàng ôm cậu vào trong lồng ngực, cúi người hôn lên môi cậu, nhìn cậu nói nhỏ: "Anh muốn làm em."
Cả môi lẫn tai Thang Nhất Viên dần dần biến hồng.
Ánh mắt Lục Thành tối lại, trầm giọng: "Cũng muốn làm em đau."
Anh khẽ cắn nhẹ môi Thang Nhất Viên, ý tứ hàm xúc, không cần nói cũng biết anh muốn làm đau Thang Nhất Viên theo cách nào.
Cả người Thang Nhất Viên lại mềm nhũn, ngượng ngùng từ chối: "Bây giờ đang là ban ngày, không thể..."
Hô hấp anh trở nên nặng nè, đôi môi luyến tiếc rời khỏi làn da Thang Nhất Viên, lại hôn thêm hai cái mới nói: "Không ai nhìn thấy đâu..."
Lời nói thân mật của anh dọc theo cái cổ trắng nõn của Thang Nhất Viên đi xuống, tay chạm vào lưng của cậu, nụ hôn dần dần xuống dưới, răng nanh khẽ cắn vào tuyến thể Thang Nhất Viên, nghiền nát.
Thang Nhất Viên nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung, tin tức tố của Lục Thành ùn ùn tỏa ra, cả người cậu run lên vì hưng phấn.
Động tác Lục Thành càng ngày càng mạnh mẽ, tiểu Thành Thành kích động đè lên chân Thang Nhất Viên.
Lúc anh rời môi mình qua đôi môi Thang Nhất Viên lần nữa, cổ họng cậu cảm thấy có chút buồn nôn, không khỏi biến sắc, vội vàng đẩy anh ra đi thẳng vào nhà tắm hôn khan kiên tục.
Lục Thành bị đẩy ra, sững sờ tại chỗ, vẻ mặt dần dần trắng bệch, trắng bệch...Cuối cùng trắng như tờ giấy.
Anh, Anh gần gũi với Thang Nhất Viên, Thang Nhất Viên ghê tởm đến buồn nôn?
Có điều gì tồi tệ hơn thế này không.
Omega của anh ghét bỏ anh, ghét đến buồn nôn...Lục Thành cảm thấy cuộc đời mình vừa nhận được một đòn trí mạng, cả người đều run lên.
Thành Thành không còn là chàng trai sáng sủa nhất nữa rồi, Thành Thành nhỏ bé, đáng thương, lại yếu đuối...còn muốn khóc nữa.
Thang Nhất Viên nôn khan vài lần liền dừng lại, cầm cốc nước súc miệng, sờ lên bụng lộ vẻ nghi hoặc.
Đợi một lúc Thang Nhất Viên mới đi ra liền nhìn thấy Lục Thành sắc mặt tái nhợt, run rẩy đứng đó...!cả người như bị một thứ gì đó đả kích mạnh mẽ.
Cậu ngạc nhiên một chút, vội vàng hỏi: "Anh sao thế? Có chuyện gì xảy ra, hay có chỗ nào không thoải mái ?"
Lục Thành chớp chớp đôi mắt đỏ bừng, cả mặt vẫn trắng bệch, giọng nói run rẩy yếu ớt lên án: "Em ghét anh..."
"..." Thang Nhất Viên im lặng một lát, cho anh một cái nhìn xem thường đã lâu không cho, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cậu đã từng sinh Lục Thang Thang, đối với phản ứng khi mang thai đã có chút kinh nghiệm, cậu cảm thấy gần đây bản thân dễ nổi nóng, nôn khan, bụng không khỏe không rõ bệnh gì thì chỉ có thể là do mang thai, dù sao trước khi Lục Thành mất trí nhớ có một lần vì quá kích động nên không có dùng biện pháp bảo vệ...
Thang Nhất Viên nghĩ đến đây thì đỏ bừng hai má, cậu cầm lấy điện thoại trốn vào trong một góc gọi điện thoại cho Trầm Thanh.
Điện thoại được kết nối, cậu nói một lần những triệu chứng gần đây gặp phải.
Trầm Thanh im lặng một lát, cười nói: "Rất có thể là mang thai."
Thang Nhất Viên rất vui, mặc dù khi mang thai Lục Thang Thang, Lục Thành thấy cậu vất vả nên nói không muốn có con nữa, nhưng hiện tại bé con này xuất hiện, Thang Nhất Viên đương nhiên rất vui sướng, bé con này giống như Lục Thang Thang lúc trước vậy, đều làm cho người ta không kịp trở tay, nhưng đều là bảo bối quý giá của cậu.
Thang Nhất Viên đột nhiên nhớ tới lần trước bị sốt, lo lắng hỏi: "Lúc trước khi bị sốt, tôi đã uống thuốc hạ sốt, nếu tôi thật sự mang thai, liệu có ảnh hưởng đến bé con không?"
Trầm Thanh cười: "Không đâu, cậu yên tâm, lúc đấy cậu uống loại thuốc mới được nghiên cứu ra, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến cơ thể cậu và bé con.
"
Thang Nhất Viên lúc này mới yên lòng, hẹn thời gian đi kiểm tra với Trầm Thanh rồi mới tắt điện thoại.
Điện thoại vừa kết thúc, lại tiếp tục vang lên, là điện thoại trợ lý của Lục Thành.
Điện thoại được kết nối, trợ lý hỏi: "Phu nhân, trước khi vụ tai nạn xảy ra, chủ tịch đã đặt bàn tại nhà hàng Đỉnh Tinh(*), hiện tại nên làm gì bây giờ?"
(*) Đỉnh nhất tinh tế =))
Nhà hàng Đỉnh Tinh là nhà hàng tốt nhất thủ đô, ngồi ở trên tầng cao nhất của Đỉnh Tinh có thể nhìn thấy cả dải ngân hà, là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi.
"Hủy đi." Thang Nhất Viên nghĩ một chút rồi nói, Lục Thành có thể còn không nhớ mình muốn ăn cùng ai khi đặt nhà hàng, giữ lại cũng vô dụng."
Trợ lý nhắc nhở uyển chuyển: "Lịch hẹn của chủ tịch là ngày mai, ngài ấy nói muốn cho cậu một chút bất ngờ, cho nên tôi nghĩ, người ngài ấy hẹn hẳn là cậu."
Hóa ra là muốn cho cậu một bất ngờ, Thang Nhất Viên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, muốn xem Lục Thành chuẩn bị cho cậu bất ngờ gì.
"Vậy thì cứ giữ đi ..." Thang Nhất Viên cắn môi, cúp điện thoại xong vẫn không áp chế được nụ cười trên môi.
Tuy nhiên ngày mai không phải kỷ niệm ngày kết hôn, cũng không phải sinh nhật cậu, Lục Thành muốn cho cậu bất ngờ gì?
Thang Nhất Viên cúi đầu suy nghĩ, ngón tay vô thức xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.
Nhẫn...Cậu nghĩ ra, ngày mai là ngày lúc trước Lục Thành cầu hôn cậu.
Thang Nhất Viên nghĩ đến náo loạn ngày cầu hôn lúc đó, trong lòng vừa thấy ngọt ngào lại vừa chờ mong.
Khi trở lại phòng, Lục Thành vẫn ngây ngốc đứng ở nơi đó, thậm chí không nhúc nhích tí nào.
Mặt Thang Nhất Viên có chút đỏ, khụ một tiếng: "Ừm...ngày mai theo em đến Đỉnh Tinh ăn cơm."
Lục Thành hoàn hồn, nhưng vẫn còn đắm chìm trong đả kích vừa rồi, vô thức gật đầu, ánh mắt lên án nhìn về phía Thang Nhất Viên, trong đáy mắt lộ ra từng đợt từng đợt uất ức.
Thang Nhất Viên nhớ tới lời nói lúc trước của Lục Thành, không khỏi cười thầm, nhưng vẫn không chắc mình có thật sự mang thai hay không, cậu không muốn nói cho Lục Thành biết chuyện buồn nôn vừa rồi có thể là vì có bé con, miễn cho Lục Thành mừng hụt.
Nhưng mà bộ dáng Lục Thành chịu đả kích thực sự rất đáng thương.
Cậu đành phải đi qua, ôm lấy hai má Lục Thành, hôn lên môi anh một cái thật mạnh, đỏ mặt nói: "Em không có ghét bỏ anh, cả đời em cũng sẽ không thấy ghét bỏ anh."
Lục Thành là người cậu thích, sao cậu lại ghét bỏ Lục Thành được? Thích còn không hết.
Lục Thành được Omega nhẹ giọng dỗ dành, trong phút chốc cảm thấy mình sống lại, thế giới vừa mới mờ mịt lại trở nên tươi sáng.
Omega không ghét bỏ anh! Thành Thành lại có thể vui mừng nhảy nhót rồi!
Lục Thành cúi đầu nhìn cậu: "Vì sao?"
Nhanh nói bởi vì thích anh.
Trái tim mong đợi của Lục Thành đang đập dữ dội, mặc dù anh biết từ trong miệng Nguyễn Phi rằng Thang Nhất Viên thích anh, nhưng anh muốn nghe Thang Nhất Viên đích thân nói rằng cậu thích anh.
Thang Nhất Viên mím môi, hai má ửng đỏ, những năm này mỗi lần nghĩ đến lời tỏ tình lúc đó, cậu lại xấu hổ vô cùng, cho nên lần này cậu không muốn thổ lộ lần nữa đâu.
Lục Thành thấy Thang Nhất Viên không nói lời nào, thấp vọng trùng khóe miệng, nếu Omega ngượng ngùng, anh đành phải lấy lùi làm tiến, anh ôm Thang Nhất Viên vào trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tiếp tục chuyện vừa rồi...được không?"
Tiểu Thành Thành mọi thời khắc đều chuẩn bị chiến đấu thật tốt.
Thang Nhất Viên chớp mắt, trong bụng cậu có đứa nhỏ, đương nhiên không thể làm mấy chuyện xấu hổ với Lục Thành, vì vậy cậu vội vàng đẩy Lục Thành ra, bảo trì một khoảng cách an toàn: "Cho đến khi anh khôi phục trí nhớ, không được động vào em."
Thang Nhất Viên xoay người vào phòng để quần áo, chọn lựa quần áo để đêm mai đi nhà hàng Đỉnh Tinh.
Đối với bất ngờ Lục Thành chuẩn bị, cậu rất mong chờ.
Lục Thành ngây ngốc nhìn bóng dáng của cậu.
Omega nhỏ sắp nuốt vào bụng lại rời khỏi vòng tay của anh, Lục Thành khóc không ra nước mắt.
Tiểu Thành Thành, là anh đây không biết cố gắng, uất ức cho mi rồi!
-----------------------------------------------------------------------------------------
Mọi người đoán thử bất ngờ của Lục Thành là gì nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...