Tống Kiêu Bạch nhìn thấy hai chiếc giường rất gần nhau trong phòng bệnh thì cũng hơi cứng đờ người, nhưng anh không nói gì thêm, chỉ là khẽ nhíu mày rồi bình tĩnh lại.
Tầng dưới bệnh viện có một khu vườn hoa nhỏ để bệnh nhân nghỉ ngơi, cây cối xanh tươi đã đâm chồi nảy lộc mới, những khóm hoa nhỏ rực rỡ màu sắc ở trong bồn hoa đón gió, mang theo sức sống tràn trề khiến người ta quên đi muộn phiền.
Thang Ngũ Viên đẩy cửa sổ ra, gió nhẹ thổi vào, mang theo hương hoa nhẹ nhàng, cậu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Sau đó cậu đưa tay ra khỏi cửa sổ, giang rộng hai tay, cảm nhận được làn gió nhẹ xen qua các kẽ tay, mang theo hơi mát sảng khoái, khóe miệng cậu vô thức cong lên.
Tống Kiêu Bạch đến bên cạnh cậu, hai tay đút túi quần, bình tĩnh nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, đây là lầu hai, có thể nhìn thấy rõ ràng khu vườn hoa dưới lầu.
Thang Ngũ Viên nhớ tới chuyện lần trước anh ngửi được mùi hương kia, không khỏi sờ vào miếng ngăn sau gáy, sau đó hơi lùi về sau, bình tĩnh cách anh xa một chút.
Thang Ngũ Viên do dự một lát, hỏi: "Cậu có thể ngửi thấy hương hoa không?"
Tống Kiêu Bạch lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, khi nhắc đến việc anh bị mất khứu giác, anh cũng không biểu lộ ra chút cảm xúc khác nào.
"Thật đáng tiếc ..." Thang Ngũ Viên nhỏ giọng lầm bầm.
Cậu nhìn bông hoa lộng lẫy nở rộ dưới lầu, lần này cậu thật lòng cảm thấy đáng tiếc thay cho Tống Kiêu Bạch, đối với đồ ăn, Tống Kiêu Bạch có thể dùng miệng để phân biệt mùi vị, nhưng đối với hương hoa, Tống Kiêu Bạch chỉ có thể dùng mũi ngửi, khi làm ra trà hoa và bánh hoa thì đã làm mất đi mùi vị ban đầu của hoa, cho nên Tống Kiêu Bạch có thể sẽ không bao giờ biết được mùi hoa thật là gì.
Đặc biệt là cảnh đẹp trước mặt, phối thêm thêm hương hoa, mới cảm nhận được rõ nơi đây đẹp đẽ biết bao.
Thang Ngũ Viên mấp máy khóe môi, nhìn Tống Kiêu Bạch, thử hỏi: "Vậy tin tức tố thì sao? Cậu có thể ngửi thấy mùi tin tức tố không?"
Tống Kiêu Bạch lắc đầu lần nữa, "Không."
Thang Ngũ Viên thu lại ánh mắt, thân thể cứng ngắc thả lỏng một chút, lại chuyển động, dựa vào vị trí bên cửa sổ.
Tống Kiêu Bạch là một Alpha lại không thể nào ngửi được tin tức tố của bạn đời, ngẫm lại đúng là rất thảm, Thang Ngũ Viên bất giác sinh ra một chút thương cảm, nhưng cậu nhanh chóng bị cảnh vật dưới lầu thu hút, có một con chim màu vàng nhạt đang đứng trên cành, nó đang kêu ríu rít, nhảy nhót trên cành, rất dễ thương.
"Thật đáng yêu..." Thang Ngũ Viên không khỏi cảm thán.
Tống Kiêu Bạch nghe vậy thì quay đầu nhìn cậu, cúi đầu, ánh nắng đúng lúc chiếu vào cái đỉnh đầu mềm mại, bắn ra vầng sáng màu vàng nhạt, cậu hạ mắt nhìn bồn hoa dưới tầng, ánh mắt chuyển động, đôi mắt tràn ngập vẻ mới lạ cùng sinh động, lông mi khẽ rung, có chút giống chú bướm nhỏ bay tung tăng dưới vườn hoa, nhẹ nhàng động đậy.
Tống Kiêu Bạch đảo mắt nửa giây, sau đó thu hồi ánh mắt, mím môi, xoay người bước ra khỏi phòng.
Hoa dưới tầng thật sự rất đẹp, nghe nói hoa rất thơm, mỗi loại hoa lại có một mùi hương khác nhau, tiếc rằng anh chưa từng ngửi được, sau bao nhiêu năm, anh đã thích ứng với thế giới không có hương thơm, nhưng nhìn ánh mắt Thang Ngũ Viên tràn đầy vui mừng, vậy mà khiến anh sinh ra một chút tò mò.
Thang Ngũ Viên vẫn đang chuyên chú vào tiếng chim và cảnh vật dưới tầng, không nhận ra anh đã rời đi từ lúc nào.
Tống Kiêu Bạch trực tiếp đi thang máy lên khu khám bệnh tầng sáu của bệnh viện, sau đó gõ cửa phòng một bác sĩ, một lát sau, được cho phép mới đi vào.
Trong phòng có một bác sĩ ngồi chăm chú trước màn hình máy tính, đang cẩn thận quan sát hồ sơ bệnh án, bác sĩ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy là anh liền lập tức thả lỏng con chuột trong tay, cười vui vẻ, giọng nói vui mừng: "Kiêu Bạch, cháu đến rồi đấy à?"
"Vâng, chú Đông." Tống Kiêu Bạch nhẹ gật đầu.
Năm đó bác sĩ Đông cũng ở trên con thuyền đó, chính là người được ba anh cứu sống, bao năm qua bác sĩ Đông rất quan tâm đến việc anh bị mất khứu giác, tìm nhiều phương pháp để trị liệu.
Đáng tiếc đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn không có tiến triển gì, khứu giác của Tống Kiêu Bạch vẫn chưa khôi phục.
"Mau ngồi xuống, gần đây sao cháu không tới đây?" Bác sĩ Đông quan tâm hỏi thăm.
"Gần đây cháu có chút bận." Tống Kiêu Bạch ngồi xuống phía đối diện với bác sĩ, dạo này anh bận đối phó với hải tặc và chuyện nội gián nên không có thời gian đến bệnh viện.
Anh thấp giọng: "Chú Đông, thời gian trước hình như cháu có ngửi được mùi."
Bác sĩ Đông nghe vậy, lập tức sửng sốt, vẻ mặt có chút kích động nói: "Quá tốt rồi, cháu ngửi được mấy lần? Đều cùng một mùi hương hay sao?"
Tống Kiêu Bạch cúi đầu nghĩ một chút, sau đó đáp: "Cháu ngửi được tổng hai lần, đều là cùng một mùi hương."
"Mùi hương như nào?"
"Có chút ngọt....!hơi có hương..." Tống Kiêu Bạch cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu, "Cháu cũng không rõ nó là mùi hương như nào."
"Liệu có phải mùi tin tức tố hay không?" Ánh mắt bác sĩ Đông đầy mong chờ.
Tống Kiêu Bạch lại lắc đầu, "Cháu không thể xác định."
Bác sĩ Đông vui vẻ gật đầu, "Cháu có thể ngửi được mùi hương thì luôn là chuyện tốt, đã qua nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên khức giác của cháu có phản ứng, đây là tiến triển rất tốt."
Tống Kiêu Bạch hỏi: "Chẳng lẽ là trị liệu nhiều năm qua có tác dụng rồi?"
"Ta không thể xác định được, lần tiếp theo, nếu như cháu lại ngửi được mùi hương này, nhớ kỹ phải tìm nguồn gốc của mùi hương, nhìn xem cháu có phản ứng với mùi hương gì, nếu phát hiện đó là mùi hương tin tức tố, lập tức nói cho chú biết."
Tống Kiêu Bạch bất giác nhớ tới hai lần ngửi thấy mùi, đều là nhìn thấy Thang Ngũ Viên, mím khóe môi nói: "Chắc hẳn không phải là tin tức tố, lúc cháu ngửi thấy mùi hương, người ở cùng cháu là một Beta."
Mặt bác sĩ Đông khó nén vẻ thất vọng, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu, "Không cần biết mùi hương gì, đều là một dấu hiệu tốt."
Tống Kiêu Bạch nhẹ gật đầu, "Vâng."
Bác sĩ Đông thấy anh cũng không quá mong đợi, an ủi: "Tiểu Bạch, đừng lo lắng, chú nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho cháu."
"Cảm ơn chú Đông." Tống Kiêu Bạch biết những năm này bác sĩ Đông vẫn luôn vì căn bệnh của anh mà cố gắng, cho dù vào thời điểm anh muốn từ bỏ, bác sĩ Đông cũng không hề từ bỏ, vẫn muốn trị liệu cho anh thật tốt, anh không muốn phụ lòng kì vọng của bác sĩ Đông, cho nên vẫn luôn cố gắng phối hợp, nhưng nhiều năm như vậy, chung quy lại cũng không có hi vọng quá lớn.
Tống Kiêu Bạch cùng bác sĩ Đông trò chuyện một lát, cho đến khi có người bệnh đến khám bệnh, anh mới rời đi, về phòng bệnh.
Anh đẩy cửa phòng bệnh liền thấy Thang Ngũ Viên đang ăn dưa hấu, quả dưa hấu kia rất lớn, quả dưa hấu tròn trịa chắc nịch, còn lớn hơn cái đầu của Thang Ngũ Viên.
Thang Ngũ Viên đang cầm một miếng dưa hấu trên tay, cúi đầu ăn, cả khuôn mặt gần như vùi vào miếng dưa hấu, dưa hấu đỏ tươi càng làm nổi bật khuôn mặt trắng của cậu, không giống quân nhân phơi gió phơi nắng chút nào, mà càng giống một quý công tử nhỏ.
Tống Kiêu Bạch đột nhiên nhớ tới, Thang Ngũ Viên không sợ phơi nắng bao giờ, trước đây lúc huấn luyện, tất cả mọi người đều bị phơi thành màu đồng hoặc thậm chí là màu than, chỉ có mình cậu với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn chạy nhảy khắp nơi.
Tống Kiêu Bạch đi vào, hỏi cậu: "Dưa hấu ở đâu ra vậy?"
"Dùng trí não gọi giao hàng."
Bệnh viện quân đội khác với bên trong quân đội, có thể gọi giao hàng, bây giờ công nghệ phát triển, đồ ăn đều được người máy đưa tới, rất tiện lợi và nhanh chóng.
Thang Ngũ Viên ngẩng đầu nhìn anh, sau đó đẩy một miếng dưa hấu qua, lạnh giọng nói: "Cho cậu một miếng."
Tống Kiêu Bạch nhìn dưa hấu đỏ rực, ngọt nước trước mặt, ngón tay giật giật, nhận lấy.
Thịt quả dưa hấu tươi ngon, nước trái cây ngọt ngào sảng khoái, Tống Kiêu Bạch tư thế đoan chính ăn vài miếng, ngẩng đầu nhìn thấy hàm răng trắng đều của Thang Ngũ Viên đang nhiệt tình gặm từng miếng, môi cũng đỏ ngang dưa hấu, anh chậm rãi mở miệng: "Cậu..."
"Tôi biết, tôi là quân nhân." Thang Ngũ Viên chủ động nói thay lời anh, không nhịn được ngẩng đầu trừng anh một cái, quân nhân không thể gặm dưa hấu một cách sảng khoái được sao?
Tống Kiêu Bạch mím môi, bỗng nhiên giơ ngón tay lên lau khóe miệng Thang Ngũ Viên, trầm giọng nói: "Khóe miệng cậu dính hạt dưa hấu."
Nếu như là những người khác, Tống Kiêu Bạch nhất định sẽ không tự tay lau khóe miệng cho họ như vậy, nhưng anh nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Thang Ngũ Viên, như bị ma xui quỷ khiến làm như vậy, vậy mà trong lòng lại không có cảm giác khó chịu chút nào, khiến ngay cả anh cũng có chút sững sờ.
Không hiểu sao Thang Ngũ Viên lại có cảm giác muốn đỏ mặt, cậu dừng động tác, cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh nói: "...À, cảm ơn."
Đối thủ, xin cậu chú ý đến thân phận đối thủ của cậu, đừng có động tay động chân!
Tống Kiêu Bạch nhìn vẻ mặt có chút khó chịu và đôi tai đột nhiên đỏ bừng của cậu, không khỏi nở nụ cười, cúi đầu ăn một miếng dưa hấu.
Không biết trời đã âm u từ lúc nào, bầu trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, hình như sắp mưa, nhưng bởi vì màu sắc tươi sáng của dưa hấu, trong phòng không ngột ngạt chút nào mà ngược lại có chút thoải mái.
Hiếm khi Tống Kiêu Bạch thấy thư thái vậy, thế nhưng anh nhìn thấy giường bệnh bên cạnh lại không nhịn được nhíu mày, đêm nay anh phải ở đây....Ga giường mặc dù đã giặt qua rồi mới đổi, nhưng hẳn là rất nhiều người đã từng dùng.
Thang Ngũ Viên nhìn ánh mắt Tống Kiêu Bạch liền rõ ràng, Tống Kiêu Bạch đây mắc cái bệnh sạch sẽ, cậu không khỏi cười một tiếng, thấy đối thủ đau khổ là niềm vui vẻ lớn nhất của cậu.
Cậu lấy khăn giấy lau khóe miệng, sau đó nhảy lên giường nằm trên gối, khóe miệng nở nụ cười lười biếng, cậu cố ý phát ra một tiếng hừ đầy thoải mái, liếc Tống Kiêu Bạch đầy khiêu khích.
Mặt Tống Kiêu Bạch không cảm xúc, ăn hết dưa hấu trong tay, sau khi rửa tay, ngồi trên ghế mở trí não xử lý công vụ.
Thang Ngũ Viên nằm ở trên giường, vốn muốn chọc tức anh, nhưng cái gối đầu lại quá thoải mái, cậu cựa quậy vài cái, sau đó liền bất giác ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra thì trời đã tối.
Không biết ngoài cửa sổ mưa rơi lúc nào, tiếng nước róc rách vang lên ngoài cửa sổ, phòng tắm trong nhà cũng vang lên ào ào.
Là vị đối thủ chết tiệt kia đang tắm ở trong.
Thang Ngũ Viên nhếch miệng, lăn một vòng trên giường, trên cái giường bên cạnh, ga giường vẫn gọn gàng ngăn nắp, không có một chút nếp nhăn, nhìn qua thì chưa từng có ai ngồi lên, cậu có chút ngưỡng mộ Tống Kiêu Bạch, không nhịn được nghi ngờ.
Liệu đêm nay Tống Kiêu Bạch có vì không muốn ngủ trên giường mà ngồi cả đêm trên ghế hay không.
Thang Ngũ Viên tưởng tượng đến hình ảnh cậu đang ngủ, đối thủ thì ngồi bên cạnh cậu cả một đêm, không khỏi rùng mình một cái.
Cậu cầm điện thoại lên, tin nhắn liền nhảy lên, quân bộ có một group chat, cậu bấm vào đó, quả nhiên mọi người đang rất sôi nổi, tất cả đều đang nói chuyện muốn đến bệnh viện thăm hỏi Thang Ngũ Viên cùng Tống Kiêu Bạch, mặc dù việc hai vị trưởng quan đánh lộn rồi bị thương không quá vẻ vang cho lắm, nhưng họ vẫn rất lo lắng cho sức khỏe của hai vị trưởng quan.
Tống Kiêu Bạch đã nói với liên lạc viên, không cho bất kỳ ai đến bệnh viện thăm, vì vậy liên lạc viên đã kịp thời truyền đạt ý tứ của Tống Kiêu Bạch vào group trò chuyện, lúc này mọi người mới bình tĩnh lại.
Thang Ngũ Viên an tâm, rời khỏi group chat, nếu như mọi người tới thăm bọn họ, chuyện bọn họ không bị thương sẽ lộ ra ánh sáng mất.
Cậu mở khung chat với Thang Lục Viên, gửi tin nhắn: "Hôm nay em có đến bệnh viện không?"
Thang Lục Viên học y, sau khi tốt nghiệp thì làm việc trong bệnh viện, hiện tại đang làm việc trong bệnh viện quân đội này, nếu như cậu nhớ không lầm thì tối nay đúng lúc Thang Lục Viên trực ban.
Thang Lục Viên rất nhanh đã phản hồi: "Em đang trên đường đến bệnh viện, có chuyện gì không anh?"
Thang Ngũ Viên nói đến chuyện đêm nay cậu ở bệnh viện, sau đó nói: "Lúc em tới mua hai bộ ga giường và vỏ gối cho anh."
"Được, chờ chút nữa em đến."
Thang Ngũ Viên để điện thoại di động xuống, đúng lúc Tống Kiêu Bạch tắm xong, lau tóc đi ra.
Thang Ngũ Viên nhìn mái tóc chảy tong tỏng từng giọt nước của Tống Kiêu Bạch, đột nhiên nhớ tới mình ở cùng phòng với Tống Kiêu Bạch, bởi vì miếng ngăn không có khả năng chống thấm nước, vì vậy lúc nữa tắm cậu phải tháo miếng ngăn ra, nếu tin tức tố trên người cậu vô tình tiết ra sẽ có chút nguy hiểm, tuy rằng mũi Tống Kiêu Bạch không ngửi được, nhưng phản ứng lần trước của Tống Kiêu Bạch khiến cậu không thể không cảnh giác.
Thang Ngũ Viên thấp thỏm nhìn Tống Kiêu Bạch, nếu Tống Kiêu Bạch thật sự có thể ngửi thấy mùi tin tức tố trên người cậu, vậy coi như là hỏng bét, nhất định cậu phải chú ý cẩn thận.
Tống Kiêu Bạch đứng ở cửa phòng tắm, hơi ngẩng đầu, nhìn cậu hỏi: "Bây giờ cậu muốn tắm rửa sao?"
Thang Ngũ Viên không chút do dự lắc đầu, "Không, tôi không tắm."
Tống Kiêu Bạch tiện tay đóng lại cửa phòng tắm, không có suy nghĩ nhiều nói: "Vậy tôi đóng cửa, đợt chút nữa cậu tắm thì lại mở ra."
"Không, tôi nói là đêm nay tôi sẽ không tắm rửa."
Tống Kiêu Bạch nghe cậu nói vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tin nổi, giống như nghe thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi, anh trầm mặc một hồi, vẻ mặt do dự hỏi: "...Cậu chắc chắn?"
Thang Ngũ Viên gật đầu: "Chắc chắn"
Ánh mắt của Tống Kiêu Bạch lướt từ đỉnh đầu cho đến ngón chân cậu, rồi lại từ ngón chân cậu lướt lên đỉnh đầu, ngay cả một sợi tóc cũng không bỏ qua, cuối cùng Tống Kiêu Bạch bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, không chút do dự lui lại một bước, dường như muốn cách cậu xa một chút.
Thang Ngũ Viên: "..." Tức quá đi mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...