Cơ thể Yến Tần Dã thoáng cứng lại, vội vàng ôm Thang Tứ Viên truy hỏi: "Tại sao em lại nói như vậy?"
Thang Tứ Viên mấp máy đôi môi khô khốc, ngẩng đầu bắt gặp đồng tử đen như mực của Yến Tần Dã, im lặng một hồi, giọng nói khô khốc: "...Anh từng nói, anh ghét Omega nhất, cũng sẽ không kết hôn với Omega..."
Giọng của cậu có chút nghẹn ngào, giống như nói ra bí mật đã ẩn giấu trong lòng nhiều năm, mang theo sự lo lắng cùng hồi hộp.
Yến Tần Dã nghe cậu nói, kinh ngạc mở to mắt, nhíu mày nghĩ một lúc, bỗng nhiên lửa giận giữa hai lông mày tan biến, ánh mắt dịu lại, giọng nói bất lực cùng buồn phiền: "Hóa ra em đã nghe thấy những lời anh nói ngày đấy, cái này khó trách..."
...
Lúc Yến Tần Dã đi học, vì không muốn về nhà đối mặt với bà mẹ kế Omega Lâm Bội Tuyết khiến anh buồn nôn kia, cho nên luôn ở trong trường một lúc mới rời đi, có lúc sẽ đi chơi một trận bóng rổ, có lúc chỉ là tìm một chỗ để hút điếu thuốc.
Ngày đó giống như ngày thường, anh nằm trên lan can hút thuốc, nhìn mặt trời chiều đang dần buông xuống, thấm thoát ngủ thiếp đi.
Tối qua Lâm Bội Tuyết làm ầm ĩ, vì ba anh đi làm về muộn do bận rộn công việc, khiến cho ba con bọn họ không được yên tĩnh, cho đến nửa đêm mới ngừng lại.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra khi mẹ ruột của anh còn sống, mẹ của anh khéo hiểu lòng người, xưa nay chưa bao giờ vì công việc mà cãi nhau với ba anh như thế này, có điều anh với ba đã quen thuộc với những cuộc ầm ĩ kéo dài của Lâm Bội Tuyết, đối với việc này thì rất thản nhiên.
Mẹ ruột của anh là một Beta, cho nên ba anh cũng không đánh dấu bà.
Sau khi mẹ qua đời, Lâm Bội Tuyết lợi dụng lúc ba anh đau khổ uống say, dựa vào kì phát tình, khiến ba đánh giấu bà ta, ba anh cũng không yêu bà, nhưng lại không thể không chịu trách nhiệm cưới bà, bị tin tức tố chi phối sinh ra lưu luyến với bà ta.
Yến Tần Dã cực kỳ chán ghét việc Alpha và Omega bởi vì kỳ phát tình, vì tin tức tố mà hấp dẫn lẫn nhau, đối với hành vi buộc phải ràng buộc với nhau, cảm thấy chán ghét đến cực điểm, anh đối với loại thiên tính (*) này vừa căm ghét mà vừa bất lực.
(*) Thiên tính: bản tính trời sinh đã có
Không biết anh ngủ bao lâu, bị một tiếng động lớn đánh thức, hoàng hôn phía xa buông xuống, nhuộm đỏ một mảng mây lớn.
(*) minh họa nè cả nhà iuimg
Anh nhíu mày bực mình nhìn sang, chỉ thấy một đám Beta chặn một Omega ở góc tường, hóa ra lại là tiết mục bắt nạt kẻ yếu cũ rích.
Anh đối với việc này tập mãi thành quen, lúc đầu không muốn quản nhiều, thế nhưng lúc thu lại ánh mắt, Omega kia lại hấp dẫn ánh mắt của anh.
Người kia rõ ràng chỉ là một Omega mềm yếu, lúc đối mặt với một đám Beta, vậy mà không có chút nhát gan nào, đôi mắt sáng ngời tựa như một con thú nhỏ.
Anh không khỏi ôm chút hứng thú nhìn một lát, về việc cuối cùng sao anh lại ra tay cứu Omega kia, anh cũng không biết.
Lần đầu tiên anh cứu một Omega, cảm giác không tệ.
Anh chỉ coi đây là một việc nhỏ thoáng qua trong đời mình, lại không nghĩ tới cách mấy ngày sau, anh gặp lại Omega kia ở sân thượng.
Omege mặc đồng phục sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ánh mắt trong veo, nhìn qua vô hại và sáng sủa, chẳng thể nhìn ra vậy mà lại có thể đánh bại một đám Beta.
Hóa ra tên của Omega này là Thang Tứ Viên, mặc dù nhìn qua cũng yếu đuối giống như Omega, lá gan vẫn cứ rất lớn, giống con chim sẻ nhỏ, líu ra líu ríu không dừng, còn luôn tươi cười đút cho anh ăn.
Gần đây nhà ăn đang sửa sang, anh thà bị đói bụng, cũng không muốn để Lâm Bội Tuyết chuẩn bị cơm hộp cho anh, dù sao một hai hôm không ăn cũng không có gì, hút điếu thuốc là được, đáng tiếc là...!Thang Tứ Viên không hề cho anh cơ hội để bụng đói nào.
Trải qua nhiều ngày cố gắng của Thang Tứ Viên, chẳng những anh không bị bỏ đói, mà còn mập lên mấy cân, ngay cả ba anh cũng không nhịn được hỏi gần đây có phải nhà ăn của trường cải thiện thức ăn không.
Yến Tần Dã phát hiện vậy mà mình lại bắt đầu có chút mong chờ đến lúc nghỉ trưa, anh ý thức được không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không mọi việc sẽ ngoài tầm kiểm soát của anh.
Cho nên sau khi nhà ăn được sửa sang lại, anh liền bắt đầu ăn cơm trong nhà ăn, không đi lên sân thượng nữa, nhìn thấy ánh mắt mất mát của Thang tứ Viên, anh lại tàn nhẫn quyết tâm giả vờ như không thấy, anh không muốn giống như ba anh, bị thiên tính Alpha khống chế.
Anh dần dần phát hiện, anh thường xuyên thấy bóng dáng của Thang Tứ Viên ở trong sân trường, thời điểm chơi bóng rổ, lúc đến phòng ăn, thậm chí lúc tan học, Thang Tứ Viên đều sẽ vô tình xuất hiện trước mặt anh, vậy mà anh lại không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu, đồng thời lặng lẽ chú ý.
Ngày hôm nay, tâm tình của anh rất tệ, bởi vì cái người đàn bà hèn hạ vô sỉ Lâm Bội Tuyết kia, không những trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, đêm qua còn nhân lúc ba anh không ở nhà, muốn quyến rũ đứa con riêng là anh, anh nhớ đến đã cảm thấy buồn nôn.
Cả ngày hôm nay sắc mặt anh tối sầm, đến trưa vẫn không kìm nén được cảm giác buồn nôn kia, thậm chí còn không ăn cơm trưa.
Anh ngồi trong phòng học, rất nhiều người ngồi chung quanh, thỉnh thoảng cười nói, anh lại chỉ cảm thấy bực bội, bỗng nhiên có chút nhớ nhung sự yên tĩnh nơi sân thượng.
Lúc có người hỏi anh, về sau muốn kết hôn với Omega như thế nào, anh không chút do dự phủ nhận, anh tuyệt đối sẽ không kết hôn với Omega, hành vi của Lâm Bội Tuyết khiến anh buồn nôn cực độ.
Thế nhưng không biết vì cái gì, một khắc này anh nhớ tới Omega giống chim sẻ nhỏ kia, không biết gần đây em ấy có đút trứng cuộn cho người khác hay không.
Anh nhìn ánh nắng nóng rát ngoài cửa sổ, im lặng một lúc, chợt nghe thấy có người nói với anh: "Yến ca, tôi tìm thấy một bức thư ở cửa, nhìn tên hình như là của cậu."
Anh khẽ nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn nhận lấy thư tình, phong thư màu hồng mang theo mùi nước hoa, loại thư tình này, anh đã nhận qua vô số bức, thế nhưng mùi hương của bức thư này khiến anh cảm thấy có chút quen thuộc, anh bất giác mở bức thư tình ra.
Hóa ra là Thang Tứ Viên viết.
Hóa ra Thang Tứ Viên thích anh.
Anh nhìn chữ viết nắn nót xinh đẹp kia, đáy lòng nổi lên cảm giác phức tạp, trong giây lát anh không biết được là ngọt hay là chua, anh chưa bao giờ có loại cảm giác này, không biết điều này đại biểu cho cái gì, anh chỉ biết anh sẽ không ở bên Omega.
Anh lại bỏ bức thư tình vào trong phong thư, ném vào thùng rác, nhưng lúc phong thư sắp tuột khỏi tay anh, anh lại thu lại và cẩn thận kẹp nó vào từ điển.
Thời điểm ba xảy ra chuyện, tất cả người thân, bạn bè đều hoảng sợ tránh xa, thậm chí không dám nói một lời với anh, Lâm Bội Tuyết càng nóng lòng muốn lấy đi số tiền ít ỏi còn lại trong nhà.
Anh đối với tất cả chỉ có thể bình thản tiếp nhận, giờ khắc này không có cái gì quan trọng hơn an nguy của ba anh, xử lý xong chuyện trong nhà, anh mỏi mệt toàn thân trở lại trường học.
Trên đường đi tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, len lén bàn tán cái gì đó, anh không để ý đến, bởi vì anh tin tưởng ba anh, ba anh liêm chính trong sạch, anh tự hào vì ba, mà không phải là xấu hổ.
Lúc anh đi đến tòa dạy học, bước chân không khỏi dừng một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thang Tứ Viên tái nhợt, đang đứng trước cửa phòng học của anh, trong ánh mắt Thang Tứ Viên không có vẻ giễu cợt, cũng không có sự tìm tòi nghiên cứu, chỉ có nồng đậm lo âu.
Vẻ mặt anh chỉ thay đổi một chút, rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh, hoặc là nói là lạnh nhạt, anh nhìn thẳng đi về phía trước, lúc đi ngang qua Thang Tứ Viên, anh không quay đầu nhìn Thang Tứ Viên một chút, cũng không nói một câu với Thang Tứ Viên, giống như không nhìn thấy lo lắng trong mắt Thang Tứ Viên, bình tĩnh đi thẳng.
Hiện tại anh sẽ chỉ liên lụy Thang Tứ Viên, Thang Tứ Viên không nên để mắt tới anh nữa, mà nên tránh xa anh như những người khác.
Nhưng ngoài ý muốn là, lạnh lùng của anh cũng không thành công ngăn cản Thang Tứ Viên, lúc mà tất cả mọi người không dám tới gần anh, chỉ có Thang Tứ Viên ngu ngốc tiến lại gần, chẳng những nói muốn giúp anh, còn nói muốn bao dưỡng anh.
Giây phút đó anh muốn cười, thế nhưng nhiều hơn trong lòng là sự chật vật cùng chua xót.
Ánh mắt Thang Tứ Viên sạch sẽ đơn thuần, không rành chuyện đời, cũng không biết sầu khổ, bây giờ anh hãm sâu trong đầm lầy, sao có thể để cho Thang Tứ Viên cùng hãm sâu vào bóng tối với anh.
Anh im lặng một lúc, chỉ có thể nói với giọng lạnh lùng không nhấp nhô, "Tôi muốn thấy mặt ba, nếu như em có thể làm được, tôi đồng ý bị em bao dưỡng."
Anh đưa ra một yêu cầu gần như không có khả năng, bởi vì căn bản Trương Tông Lương sẽ không để ba anh được gặp bất kì người nào, cũng sẽ không để ba anh có cơ hội truyền tin ra bên ngoài, một học sinh cấp ba như Thang Tứ Viên, chắc chắn sẽ không có cách gì.
Anh cứ tưởng rằng Thang Tứ Viên sẽ biết khó mà lui, triệt để từ bỏ ý nghĩ muốn bao dưỡng anh, lại không nghĩ rằng, đêm hôm ấy anh đột nhiên nhận được điện thoại Lí Phi, trong điện thoại Lí Phi nói vì Thang Tứ Viên muốn giúp anh, đi nhờ Lí Đông Cường, Lí Phi có việc phải rời đi trước.
Vừa rồi Thang Tứ Viên uống rượu, Lí Phi muốn anh hiểu được phải biết đền ơn đáp nghĩa, bảo anh chút nữa tự mình đi đón Thang Tứ Viên, sau đó đưa Thang Tứ Viên về nhà.
Sau khi anh nghe Lí Phi nói, mặt biến sắc, Lí Đông Cường là một trong những người hãm hại ba anh, sao lại có thể giúp anh được? Không còn nghi ngờ gì nữa, Lí Đông Cường đang lừa gạt Thang Tứ Viên, đồng thời có mục đích khác.
Anh lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới địa điểm Lí Phi nói, vừa mở cửa liền nhìn thấy một màn khiến hai mắt anh muốn rách ra, Lí Đông Cường ôm Thang Tứ Viên trong tay, ánh mắt mang đầy du͙ƈ vọиɠ, sắc mặt Thang Tứ Viên ửng hồng, rõ ràng đã phát tình.
Anh không có cách nào hình dung được cảm nhận lúc đó, anh muốn đánh chết Lí Đông Cường, thế nhưng lý trí khiến anh ngừng tay, ba anh còn đang chờ anh cứu, anh không thể xảy ra chuyện gì, Thang Tứ Viên thở hổn hển mang theo hơi nóng trong lồng ngực anh, anh cũng không có thời gian ở đây dây dưa với Lí Đông Cường, anh ôm Thang Tứ Viên nhanh chân rời khỏi hàng ăn.
Omega phát tình thơm ngọt mê người, anh dùng hết sức lực toàn thân miễn cưỡng nhịn xuống, chỉ cho Omega một cái đánh dấu tạm thời.
Hóa ra sự ràng buộc của tin tức tố cũng không khiến người ta chán ghét như vậy, chí ít thời điểm anh cho Thang Tứ Viên một cái đánh dấu tạm thời, trong lòng nhận được một cảm giác thỏa mãn to lớn.
Lần đầu tiên anh điên cuồng muốn chiếm hữu một Omega, điên cuồng muốn trên cơ thể Omega vĩnh viễn lưu lại hương vị của anh, tuy nhiên anh cũng không thể làm như vậy, hiện tại anh không có tư cách đánh dấu hoàn toàn Omega, ngay cả tương lai sau này ở nơi nào anh cũng không biết.
Thế nhưng anh phải thừa nhận, anh thích một Omega, đồng thời cảm thấy rất tốt đẹp.
Đêm hôm đó, sau khi nhìn thấy khuôn mặt yên bình đang ngủ say của Thang Tứ Viên, anh không nhịn được cúi đầu xuống, gần như thành kính hôn lên vầng trán trơn bóng của Thang Tứ Viên.
Thật sự là một nhóc ngốc, khiến anh muốn từ chối, lại không thể từ chối được.
Sáng sớm lúc mặt trời mọc, anh đồng ý chuyện bao dưỡng của Thang Tứ Viên.
Anh cần để cho người của Trương Tông Lương buông lỏng cảnh giác, để Trương Tông Lương cho rằng anh là một tên vô năng lại ham hưởng lạc, căn bản không có ý nghĩ muốn bao thù cho ba, như vậy anh mới có đầy đủ thời gian đi thu thập chứng cứ, không thể nghi ngờ "được bao dưỡng" chính là một phương pháp rất hiệu quả.
Nếu như nhất định anh phải nợ một người, như vậy anh bằng lòng người kia là Thang Tứ Viên, bởi vì chỉ có Thang Tứ Viên là người khiến anh nguyện ý dùng cả một đời để trả nợ.
Mấy năm nay, Thang Tứ Viên vẫn luôn biểu hiện rất bình thản, bình thản giống như anh chỉ là một đối tượng bao dưỡng bình thường, không có đề cập qua một chữ nào liên quan đến thích.
Thời gian lâu dài, anh không nhịn được bắt đầu có chút không xác định sự thật giả của lá thư kia, nếu như không phải chữ viết bên trên đúng là của Thang Tứ Viên, anh cũng bắt đầu nghi ngờ là có phải có người giả mạo tên Thang Tứ Viên, hoặc là lúc ấy Thang Tứ Viên chỉ cao hứng nhất thời.
Anh làm đối tượng bao dưỡng, không cách nào chủ động mở miệng nói ra hai chữ yêu thích, bởi vì tình yêu của anh đã không còn đơn thuần khi nó đã bị vấy bẩn bởi tiền bạc và lợi dụng, cả đời này anh mắc nợ Thang Tứ Viên, anh không có tư cách đi tới mong cầu tình cảm với Thang Tứ Viên.
Sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Thang Tứ Viên với anh trai mình, cuối cùng anh không nhịn được dùng đứa con để dò xét vị trí của mình trong lòng Thang Tứ Viên, nếu Thang Tứ Viên yêu anh, anh nguyện ý liều lĩnh, nếu như Thang Tứ Viên không yêu anh, như vậy anh sẽ cố gắng nhịn đau đớn mà buông tay.
Thế nhưng sau khi trải qua sinh tử, anh thấy mình không có cách nào dễ dàng buông tay Thang Tứ Viên, tại thời điểm sinh tử, trong đầu anh chỉ có Thang Tứ Viên, anh nghĩ anh có thể đê hèn mà từ bỏ gánh nặng mắc nợ Thang Tứ Viên, thử theo đuổi cậu.
Hiện tại, cuối cùng cũng không còn sự uy hiếp của Trương Tông Lương, anh có thể cho Thang Tứ Viên một tương lai yên bình.
Sau khi xuất viện, anh sẽ mua nhẫn cầu hôn Thang Tứ Viên, sẽ đối tốt với cậu suốt đời, anh muốn cùng Thang Tứ Viên xây dựng một gia đình.
Nếu như Thang Tứ Viên đồng ý, anh nguyện đem mọi thứ của mình đều dâng hiến cho Thang Tứ Viên, kể cả tấm chân tình và quãng đời còn lại.
Thế nhưng Thang Tứ Viên lại trốn đi mất, ngay khoảnh khắc anh đầy lòng mong đợi với tương lai mà trốn đi, để anh một mình ở bệnh viện, cô đơn, không có kẹo, cũng không có người anh thích.
Anh không biết anh còn có thể làm sao, cũng không biết đây có phải đáp án của Thang Tứ Viên hay không.
Anh chỉ có thể trở về nhà của bọn họ một mình, lặng lẽ chờ đợi, chờ Thang Tứ Viên có lẽ sẽ trở về.
Trong đêm, cuối cùng anh cũng đợi được Thìa nhỏ của mình, trên người Thìa nhỏ đầy mùi rượu, trong mắt tràn ngập tủi thân cùng đau khổ.
Mùi rượu của cậu khiến anh tức giận, tủi thân trong mắt lại làm cho anh đau lòng, trong lòng anh đau, không biết làm thế nào cho phải, thế nhưng hóa ra tất cả chỉ là do hiểu nhầm trước đó.
...
Trong nhất thời, anh không biết nên khóc hay nên cười.
Anh nhăn mày, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Thang Tứ Viên, "Chỉ vì em nghe thấy lời anh nói năm đó, cho nên mới cho rằng anh không thích em?"
"Ừm...Em cũng sợ anh vì chuyện bao dưỡng mà chán ghét em, hơn nữa anh cũng không chịu đánh dấu em..." Âm thanh Thang Tứ Viên càng ngày càng nhỏ, âm cuối còn mang theo chút tủi thân.
Cậu từng nghe nói, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Alpha đều cực mạnh, đối với Omega của mình, đều hận không thể giấu đi, thậm chí không đồng ý cho người khác nhìn một chút, nhưng cậu ngủ với Yến Tần Dã mấy năm, Yến Tần Dã đều không đánh dấu cậu hoàn toàn, có thể thấy Yến Tần Dã thật sự không thích cậu.
"Anh chỉ lo mình không đủ tư cách..." Yến Tần Dã cười khổ, biết vậy chẳng làm, chỉ có thể ôm chặt cậu, đặt trên đùi.
Mày Thang Tứ Viên hơi nhíu lại, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, mắt sáng rực, bên trong giọng nói bất giác mang theo hi vọng, "Ý anh là...Anh muốn đánh dấu em?"
"Ừm." Yến Tần Dã dùng mũi cọ vào chóp mũi của cậu, nhìn vào mắt cậu, giọng nói dịu dàng mà kiên định: "Thìa nhỏ, anh thích em."
Thang Tứ Viên như muốn nở hoa trong lòng, bỗng chốc mọi chua xót cùng âm u đều tiêu tán, cậu chớp đôi mắt sáng lấp lánh, thầm thì lặp lại, "Anh thích em?"
"Ừ." Khóe miệng Yến Tần Dã cong lên, nhìn cậu dịu dàng hỏi: "Em có thích anh không?"
Thang Tứ Viên nhìn anh, đôi mắt càng sáng hơn, khóe miệng nhếch lên, giọng nói bất giác ngọt mềm: "Thích, cực kỳ thích luôn."
Trên thế giới này cậu chỉ thích Yến Tần Dã, là kiểu mà chỉ đồng ý sinh con cho Yến Tần Dã ấy.
Yến Tần Dã nở một nụ cười xán lạn, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi Thang Tứ Viên.
....
Hai kẻ hèn nhát trong tình yêu, còn may cuối cùng bọn họ cũng lấy hết dũng khí nói ra tâm ý của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...