Nhà Họ Cẩm Đột Nhiên Lại Có Cháu


Cẩm Hương Lộc, em là đại tiểu thư nhà họ Cẩm.
Phó Đoan Lê là đại tiểu thư nhà họ Phó.
Nằm trong tứ đại gia tộc nên sẽ có sự phân biệt đối xử rõ rệt.
Trước đây, vốn chỉ có tam đại gia tộc.

Vì một số lý do nên nhà họ Lê đã yêu cầu muốn tham gia vào giới xã hội đen.

Nhưng vẫn thấp hơn nhà họ Cẩm em một bậc, và vẫn còn phải phụ thuộc vào nhà em nhiều mảng.
Đem hành lí của mình lên trên, em phát hiện đại tiểu thư nhà họ Phó vẫn chưa có mặt.

Nghĩ chắc phải thêm vài bữa nữa cô nàng mới chuyển tới.

Cơ mà, lúc sau em lên lại phòng, trên tay còn cầm túi bánh thơm phức mới ra lò, vẫn còn hơi âm ấm trên lòng bàn tay.

Thì Phó Đoan Lê đã ngồi sẵn trong phòng đợi em.
Giờ em mới để ý.

Hình như trong phòng chỉ có một chiếc giường, còn là giường đôi..

Tạm để khúc mắc này sang một bên, em đi lại đặt bịch bánh lên bàn, chủ động tới tiếp chuyện với đại tiểu thư nhà họ Phó.
“Chị là người đứng ra thay đổi bạn cùng phòng phải không?”

Không vòng vo làm mất thời gian, em vào thẳng ý chính.

Từ khi bước lên xe em đã luôn cảnh giác mọi thứ, từ đường phố lẫn con người.

Em bắt đầu cẩn thận với tất cả mọi thứ, tránh trường hợp không có ai giúp đỡ.

Càng không có ai về phe mình.
“Thay đồ rồi chúng ta đi dạo xung quanh thành phố.

Chắc hẳn-”- Phó Đoan Lê vừa đứng dậy, lướt qua em chưa được nửa bước đã bị kéo ngược lại.

Nhìn biểu cảm của em lúc đó, rất đáng sợ.

Không vui không buồn, cứ như biểu cảm lúc ở trường, em đánh cậu út Cẩm Thê vậy.
“Đừng phớt lờ câu hỏi của tôi”- “Đúng là chị cho người đổi, bé Lộc giận chị sao?”
Giọng Phó Đoan Lê pha lẫn sự trêu pha với chút bình thản.

Cô ấy không hề bị biểu cảm của em làm cho lung lay, đổi lại còn có thể đoán đâu đó phần nào bước đi tiếp theo của em.
Nhận được câu trả lời từ bạn cùng phòng, em cũng không có ý muốn hỏi thêm gì.

Thẳng thắn trả lời Phó Đoan Lê: “Tại sao tôi phải đi với chị?”
Người hỏi, người đáp lại kèm thêm một câu hỏi.

Hai người này thực sự là có rất nhiều điểm trùng nhau, mà bản thân họ không hề nhận ra chúng.
Dứt câu, em thả tay ra.

Chuyển hướng đi về hai cái vali của mình.

Cẩn thận mang tất cả ra ngoài, rồi mới sắp xếp tất cả theo đúng trình tự vào trong tủ.

Vừa mở ra thứ đập vào mắt em là đồ của Phó Đoan Lê, nghi vấn chưa kịp lóe lên thì bạn cùng phòng đã tiến tới nói em.
“Làm quen với thành phố mới.

Không phải nhà họ Cẩm vẫn luôn sống rất lỗi thời hay sao? Lão gia họ Cẩm vẫn còn giữ cái phong tục ăn mặc rườm ra, và đi xe ngựa tới dự tiệc mừng thọ lão đúng không? À! Ý chị là muốn đưa em đi chơi, chứ không có ý chê bai phong tục nhà em”
Phó Đoan Lê nói đoạn lại nhanh chóng sửa lại câu nói cho hoàn chỉnh, cô ta sợ em hiểu lầm rồi tự tạo thành mâu thuẫn lâu dài.

Nhưng em rất nhạy bén, từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ là bất cẩn khi ở cạnh những loại người như Đoan Lê đây.

Điều chỉnh lại biểu cảm.

Từng cử chỉ bắt đầu có suy nghĩ trước khi làm.
Em đứng dậy, lôi hết đồ của Phó Đoan Lê đang bị chiếm sang chỗ mình ra hết ra ngoài.

Mặc cho cô bạn cùng phòng đang cau mày khó chịu, nói gì em cũng chả để lấy một từ lọt tai.

Lôi ra hết, đến khi em thấy được sự cân bằng của cái tủ.

Liền ung dung lấy móc treo đồ mình lên.
Phó Đoan Lê tức nghẹn ở cổ họng, chỉ biết hậm hực cầm đồ mình đặt lên giường.

Cô vừa xong thì em cũng đã xong việc của mình.

Cẩn thận cất vali lên trên tủ, quay ra nói với cô bạn cùng phòng.
“Đây là quyết định của chị.

Căn phòng này vốn dĩ là phòng đơn cho một người, tủ không để đủ đồ cũng là điều bình thường.

Không có giường đôi là lí hiển nhiên.

Lựa chọn của chị khi ở với tôi hiện tại, tương lai sẽ phải hối hận”
Sắc mặt khác hẳn hồi nãy bị Đoan Lê chọc tức.

Phó Đoan Lê tự nhủ bản thân không nên trêu đùa với con nhóc xấc xược.

Nhỏ tuổi hơn mình còn ra vẻ dạy đời.


Những thứ em sắp làm tiếp đây, cô không thể ‘đọc’ được nữa.

Đành âm thầm rời khỏi.
Thấy bạn cùng phòng, không có ý muốn cãi lại, cũng như lên giọng nữa.

Có vẻ Phó Đoan Lê định rời đi, em liền có ý muốn níu cô lại.
“Đại tiểu thư nhà họ Phó, không biết ở thành phố R này có nơi nào xa hoa không.

Lần trước có đến nhưng là chuyện công việc.

Còn chưa kịp tận hưởng gì đã phải tạm gác chuyện tham quan”
Âm điệu như muốn nũng nịu với bạn cùng phòng, lại như muốn làm thân với cô.
Không phải ban nãy em còn tỏ vẻ không ưa gì ả hay sao? Sao giờ lại lật mặt muốn làm thân với ả thế này??
“Bé Lộc muốn đi tản bộ với chị sao?”
Bộ mặt giả trân, nụ cười thương hiệu, giọng điệu mang phần gượng ép bản thân là nhiều.
Em rất nhanh đã có thể bắt chước theo bộ mặt của Phó Đoan Lê, dối lòng đáp trả: “Nơi nào càng náo nhiệt càng tốt ạ”- Cố tình nhắc lại, em thầm đoán đại tiểu thư nhà họ Phó đang muốn tránh xa em vì câu: ‘tương lai sẽ phải hối hận’- khi chọn ở chung phòng với em.
Ánh mắt mong chờ của em như lóe ra tia hy vọng, khiến cho người đối diện khó mà làm trái ý.

Không còn bước từ chối, Phó Đoan Lê buộc phải dẫn em đi lượn quanh thành phố...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận