Translator: Nguyetmai
"Đúng vậy, hôm nay tôi sẽ giới thiệu món mới, các khách hàng đã góp vốn đều sẽ là những người đầu tiên được thử món." Thấy Macbeth bước vào, McGonagall mỉm cười đáp.
"Tuyệt! Tuy rằng tôi thích cơm chiên Dương Châu nhất, nhưng nếu không thử món ăn mới của ông chủ McGonagall, chắc sẽ đáng tiếc lắm. Sáng nay cứ mang cho tôi một phần cơm chiên Dương Châu và một phần món mới đi." Macbeth ngồi vào vị trí quen thuộc, cười nhìn Amy: "Chào buổi sáng, cô chủ nhỏ."
"Vâng, xin chờ một chút." McGonagall gật đầu rồi vào nhà bếp.
"Chào ông người lùn Macbeth!" Amy nằm nhoài người trên bàn cạnh cửa kính, nhìn bóng lưng Luna xa dần, đáp lại lời chào của ông nhưng không buồn quay đầu lại.
"Cô chủ nhỏ Amy à, ông có một yêu cầu nhỏ, con có thể bỏ hai chữ "người lùn" trước tên ông đi được không?" Macbeth cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên hiền hòa nhất có thể.
Thấy Luna đã biến mất hẳn khỏi tầm mắt của mình, cô nhóc mới quay sang gật đầu với ông: "Vâng ạ, ông người lùn Macbeth."
Macbeth nghẹn họng, nhưng nhìn vẻ mặt hồn nhiên của cô nhóc, ông lại không cách nào cho rằng cô nhóc này cố ý. Vậy phải làm sao bây giờ? Thôi đành thế, người lùn thì người lùn vậy, dù sao ông cũng bỏ cuộc rồi.
Luna cầm bánh kẹp, rảo bước về phía cổng ra vào của quảng trường Aden. Học viện Chaos nằm ở vị trí cách quảng trường không xa, nhưng quảng trường thật sự là quá lớn, cho dù không đi trên con đường hình trăng lưỡi liềm mà đi xuyên qua quảng trường thì cũng phải tốn khoảng mười phút mới đến nơi.
Mùi thịt kho vừa tới không ngừng xộc vào khoang mũi, khiến Luna đã ứa nước bọt biết bao nhiêu lần. Rõ ràng bình thường cô vẫn thường ăn chay nhiều hơn ăn thịt, ấy vậy mà, giờ đây cô lại không thể kìm lòng muốn cắn thử một miếng bánh kẹp Thiểm Tây này.
"Hay là mình ăn thử một miếng xem sao?" Cuối cùng cô vẫn không cầm lòng nổi, dừng chân dưới một gốc cây. Sau khi nhìn quanh một lượt, chắc chắn xung quanh không có ai khác, cô mới cầm chiếc túi bằng cả hai tay, đẩy bánh kẹp lên một chút rồi cắn một miếng ngay giữa.
Lớp bánh nướng xốp mềm thơm ngọt bao lấy lớp thịt kho béo mềm, cắn một miếng, nước sốt thịt đậm đà tức khắc tràn ra, khiến từng dây thần kinh nơi đầu lưỡi đều như hoan hô nhảy nhót không ngừng. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận miếng bánh trôi tuột xuống họng, dư vị thơm ngon còn sót lại càng điên cuồng không thôi, chạy tán loạn trong từng mạch máu li ti, khiến cô thoải mái đến mức không nhịn được khẽ "ưm" một tiếng.
Luna lập tức mở choàng mắt, mặt đỏ bừng bịt kín miệng mình lại. Tiếng kêu vừa nãy thật sự là do mình phát ra sao? Thật xấu hổ! Tại sao mình lại phát ra tiếng kêu như vậy chứ!
Cô lặng lẽ nhìn chung quanh, may mà bây giờ bên cạnh cô không ai, mới khiến cảm giác xấu hổ trong cô vơi bớt đi một chút. Cô nhìn bánh kẹp trong tay mình, vẻ mặt cô lập tức trở nên rối rắm.
Món bánh kẹp Thiểm Tây này thật sự rất ngon, chẳng qua không biết nó làm bằng loại nguyên liệu nào, mà ăn vào lại có cảm giác máu trong người đều như sôi trào, thậm chí còn không được mà phát ra âm thanh kỳ lạ.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn vì trước đó mình không ăn chiếc bánh này ngay tại nhà hàng. Nếu phát ra tiếng kêu này trước mặt McGonagall, chắc cô sẽ phải tìm cái lỗ mà chui xuống mất.
"Ăn, hay là không ăn đây?" Luna hơi do dự. Cảm giác xao động trong mạch máu đã dần khôi phục quy luật đều đặn như thủy triều lên xuống, chút khó chịu ban đầu cũng không còn, phối hợp với cảm giác thư giãn toàn thân do đĩa cơm chiên Dương Châu mang lại, cô cảm thấy sức sống tận sâu trong cơ thể mình đều như thức tỉnh.
Có điều, khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng, còn hơi nóng lên. Nếu cảm giác này vẫn tiếp tục tăng lên sau khi ăn, có khi khuôn mặt cô sẽ đỏ suốt buổi sáng.
Mùi thơm quyến rũ không ngừng bay đến, trong đầu cô bắt đầu tua lại trải nghiệm tuyệt vời khi cắn miếng bánh đầu tiên, bàn tay đang cầm bánh kẹp cũng bất giác giơ lên, cuối cùng vẫn không nhịn được há mồm cắn một miếng.
"Mặc kệ đi! Hương vị này… Mặt đỏ cũng được, thời tiết hôm nay vốn đã oi bức rồi mà…" Luna thầm nghĩ, cầm bánh kẹp bằng cả hai tay, hoàn toàn đắm chìm trong hương vị thơm ngon của bánh kẹp Thiểm Tây.
"Thật ngon quá đi mất!" Nhìn chiếc túi rỗng tuếch trong tay mình, Luna thè lưỡi ra liếm đôi môi bóng loáng vết dầu, khen ngợi từ tận đáy lòng.
Hôm nay, cô đã được ăn hai món ngon nhất cuộc đời do cùng một người đàn ông làm ra, đúng là một buổi sáng thú vị.
Hơn nữa cảm giác xao động trong máu sau khi ăn xong đã chậm rãi bình ổn trở lại, màu đỏ trên gương mặt cũng nhạt dần, giống như cô chỉ vừa hoàn thành một cuộc vận động khỏe khoắn. Rõ ràng cô chẳng làm gì cả, nhưng thân thể đã được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.
"Món ăn thật thần kỳ. Chẳng lẽ anh ta còn là một pháp sư tài giỏi sao? Chắc chắn phải là một thiên tài mới làm ra món ăn thần kỳ đến thế." Cảm nhận sự thay đổi bên trong thân thể, Luna không khỏi suy đoán. Ngay khi định tìm chỗ vứt chiếc túi đi, cô bỗng ngây ngẩn cả người khi thấy bóng dáng của một cô nhóc in ở mặt sau chiếc túi.
Cô đương nhiên nhận ra đó là bóng dáng của Amy. Ở thành Chaos này, các cửa hàng đều vắt óc suy nghĩ mọi biện pháp để khách hàng có thể ghi nhớ sản phẩm nhà mình, vẽ dấu hiệu đặc thù lên vật phẩm cũng là một trong số những cách quen thuộc thường được dùng.
Tuy vậy, không ai lại dùng bóng dáng của một cô nhóc nửa người nửa tiên làm nhãn hiệu, bởi hành động này có thể sẽ dẫn đến những phiền toái không đáng có.
Thật ra, bất cứ chủng tộc nào cũng đều kỳ thị những ngường mang dòng máu lai. Ai nấy đều tự cho mình là thuần chủng cao quý, cho rằng những đứa con lai đáng thương kia lúc nào cũng thấp hơn họ một bậc.
Ấy vậy mà McGonagall lại dùng bóng của Amy để làm nhãn hiệu cho nhà hàng, điều này có thể khiến gã gặp rất nhiều phiền toái, dù sao thì tình trạng con lai bị bắt nạt đã không còn là chuyện hiếm thấy trong thành Chaos này.
"Tuy rằng anh ta là một người cha tốt, nhưng lần sau mình đến nhà hàng vẫn nên nhắc nhở anh ta một chút. Vẽ cũng đẹp đấy chứ." Luna thì thào. Cô thấy bên trong túi cũng không dính vết dầu, lại nhìn thoáng qua hình vẽ của Amy bên ngoài, cuối cùng gấp nó lại, cất vào túi áo.
"Tiêu rồi, hôm nay chắc chắn sẽ đến muộn." Luna nâng cổ tay nhìn đồng hồ dây cót, mặt tức thì biến sắc, không rảnh bận tâm đến phong thái thục nữ tao nhã gì đó nữa, chỉ lo nhấc váy chạy về phía học viện.
"Sao hôm nay ông chủ Mac lại đến muộn hơn bình thường vậy?" McGonagall bưng một đĩa cơm chiên Dương Châu ra, đặt trước mặt Macbeth cười hỏi.
"Tối qua tôi cứ trằn trọc nghĩ mãi một chuyện không xong, sáng nay ngủ quên, phải ăn một phần cơm chiên Dương Châu của ông chủ McGonagall để nâng cao tinh thần mới được." Macbeth cầm thìa xúc một miếng bỏ vào miệng, ăn mấy miếng rồi hỏi gã: "Ông chủ McGonagall này, tôi hỏi anh một việc. Nếu có một thứ có thể phát ra một nguồn năng lượng khổng lồ ngay tức khắc, thì phải làm sao mới có thể chuyển loại năng lượng này thành vũ khí có thể tấn công từ xa?"
"Súng ư?" Trong đầu McGonagall lập tức hiện lên từ này, không khỏi kinh ngạc nhìn Macbeth đang cau mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...