Translator: Nguyetmai
"Hả?" Conti ngẩn ra, theo ánh mắt Amy nhìn về phía bếp, thấy ông chủ có dáng người cao gầy đang chăm chú nấu ăn, mỉm cười lắc đầu: "Không phải, tuy tên có thể giống nhau, nhưng McGonagall Alex là một kỵ sĩ hùng mạnh và kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không đụng đến chuyện nấu nướng đâu, vả lại anh ta cũng không có con gái."
McGonagall ở trong bếp nhún nhún vai, Conti nói cũng không sai, nếu không trải qua chuyện kia, gã vốn là một kỵ sĩ hùng mạnh và kiêu ngạo, một người vốn không bước nửa bước vào nhà bếp thì sao biết nấu ăn cho được.
Dù vậy, không hiểu sao khi nghe anh ta nói những lời này với vẻ đầy sùng bái, gã lại thấy hơi… mừng thầm nhỉ?
"Cơm chiên cầu vồng của cha cháu làm siêu ngon, dù sao trong lòng cháu, cha mới là người lợi hại nhất, mặc kệ những chuyện khác." Amy ngước lên nhìn Conti, nghiêm túc đáp.
"Ừm, chú cũng tin món ăn mà ông chủ làm sẽ rất ngon." Anh ta ngồi lại ghế, tươi cười nói, không tranh luận với cô nhóc thêm nữa.
"Vâng, đúng vậy đấy." Lúc này Amy mới lại nở nụ cười.
Tiếng chuông gió lại vang lên, Macbeth dẫn đầu đẩy cửa tiến vào, theo sau là hai người thú cao hai mét, tay cầm theo một cây gậy răng sói to bằng bắp đùi người bình thường.
"Ông chủ Mac, cạnh chỗ ông mở nhà hàng đẹp thế này từ bao giờ vậy? Có gì ngon không?" Trên cổ Haben đeo một xâu răng thú, hỏi với giọng sang sảng, McGonagall ở trong bếp cũng nghe thấy.
"Mới mở hai hôm nay thôi, tất nhiên có món ngon mới dẫn hai người đến nếm thử chứ, nhưng nói trước nhé, tôi không khao đâu." Macbeth nở nụ cười bí ẩn, chào McGonagall đang ở trong bếp đang ngoảnh đầu nhìn ra: "Ông chủ McGonagall, tôi lại đến rồi."
"Ông kén ăn hơn hai anh em chúng tôi nhiều, ông nói ngon chắc chắn là không tồi, chỉ cần có thể ăn thịt uống rượu thỏa thích là được." Haben gật đầu, cũng không nghĩ ngợi nhiều. Haga ở bên cạnh lại tò mò nhìn trái ngó phải, nở nụ cười đôn hậu. Trong lúc hai người bên cạnh nói chuyện với nhau, hắn ta cũng chỉ cười thật thà, không lên tiếng.
"Hoan nghênh quý khách." McGonagall vừa xử lý xong nguyên liệu, cơm trong nồi vẫn chưa chín, bèn ra trước cửa mỉm cười nói: "Mời ba vị ngồi, thực đơn ở trên bàn."
Gã thầm quan sát hai người thú kia một chút. Họ mặc chiếc khố và áo tay ngắn bằng lông thú, lộ ra lông ngực màu đen, cao hơn người bình thường không chỉ một cái đầu, da hơi ngăm đen, hai bên miệng mọc răng năng dài khoảng 3 centimet, khiến McGonagall lập tức liên tưởng đến hình ảnh người thú trong Warcraft.
Hai người thú này chắc là anh em, trông giống nhau đến bảy tám phần, nhưng người đeo dây chuyển răng thú ở bên trái có vẻ nóng tính hơn, người bên phải nở nụ cười đôn hậu, tuy là người thú nhưng lại có cảm giác rất hòa đồng.
"Tôi không cần phải xem nữa, hôm nay lượng công việc hơi lớn một chút, cho tôi ba phần cơm chiên Dương Châu." Macbeth nói thẳng, ngồi vào chiếc bàn quen thuộc đã ngồi suốt hai hôm nay, híp mắt cười với Amy: "Chào buổi trưa nhé cô nhóc."
"Chào ông người lùn Macbeth ạ." Cô nhóc gật đầu, chỉ sang Conti ở bên cạnh nói: "Chú ấy là bạn mới của cháu, một dũng sĩ diệt rồng đấy."
"Dũng sĩ diệt rồng?" Macbeth kinh ngạc nhìn kỵ sĩ trẻ tuổi.
"Xì, dũng sĩ diệt rồng gì chứ, chắc là một tên cả người tộc tiên cũng đánh không lại mà thôi." Haben kéo ghế, ngồi xuống đối diện Macbeth, nhìn Conti với vẻ nhạo báng. Tuy tên loài người này mặc áo giáp, nhưng tay cầm kiếm lại chẳng có bao nhiêu vết chai, mặt mày trắng trẻo, chẳng qua là một tên loài người lắm của mà thôi.
"Tại hạ quyết chí trở thành một dũng sĩ diệt rồng. Vì chưa từng đánh nhau với người tộc tiên bao giờ, nên cũng chưa bao giờ chịu thua cuộc trước tộc tiên như các hạ đã nói." Conti nhìn Haben, vẫn giữ nguyên cười, tựa như không hề bận tâm đến lời hắn ta nói.
"Vậy cậu nghĩ mình có thể đánh thắng được tôi à?" Haben đứng dậy, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn đầy khoa trương, một tay cầm gậy răng sói thô to, trừng mắt nhìn Conti.
"Chúng ta chưa giao đấu bao giờ, đương nhiên tôi không cho rằng mình đánh không lại anh. Nhưng tôi sẽ không đánh nhau với anh đâu, mục tiêu của tôi chỉ có loài rồng." Conti cười lắc đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Haben, nhìn về phía bức họa đằng sau hắn, là hình ảnh của một con rồng đang phun lửa, "Kia mới là đối thủ của tôi."
"Tên kỵ sĩ giả tạo kia, tôi thấy hôm nay cậu muốn đánh với ông đây một trận đúng không?" Haben vác gậy răng sói lên vai mình, chỉ vào Conti nói.
"Hai vị, đây là nhà hàng, không phải sân quyết đấu, nếu có mâu thuẫn gì, mời ra ngoài nhà hàng để giải quyết." McGonagall nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, tiến lên mấy bước bình tĩnh nói.
Gã thầm chửi thề trong bụng, thế giới không có pháp luật ràng buộc quả nhiên hỗn loạn hơn gã tưởng nhiều, một lời không hợp nhau liền muốn quyết đấu tại chỗ, lỡ phá nát nhà hàng thì phải làm sao?
"Anh câm miệng!" Haben quay sang gầm lên với gã, trong mắt hắn, tên loài người này và tên kỵ sĩ trước mặt chắc chắn cùng phe với nhau.
"Haben…" Macbeth không vui lắm, ông vốn muốn giới thiệu hai khách hàng cho McGonagall, để Amy vui vẻ một chút, không ngờ vừa ngồi chưa nóng chỗ đã nảy sinh xung đột, thật quá mất mặt, muốn bảo tên nóng nảy này ngồi xuống.
Haga đứng bên cạnh cũng sốt ruột, kéo áo của Haben, muốn nói lại thôi.
Mắt McGonagall hơi híp lại, nhưng không đợi gã lên tiếng, một giọng nói khác đã vang lên.
"Không được nạt nộ cha cháu!" Amy vốn đang ngẩn người nhìn hai vị khách đột nhiên xung đột với nhau, tức thì bước đến chắn trước người gã, che chắn gã phía sau mình. Cô nhóc giơ tay, một ngọn lửa màu xanh tím bốc lên từ lòng bàn tay, ngọn lửa cao hơn nửa mét, không khí xung quanh bị đốt tạo thành một lỗ hổng màu trắng.
"Nóng quá!" Haben đứng bên cạnh lập tức biến sắc, nhảy ra sau hai bước, nhìn tay áo bằng da thú bên tay trái của mình đã co lại vì nhiệt độ cao, rồi lại nhìn ngọn lửa xanh tím trong tay Amy, không kìm được nuốt khan.
Ngọn lửa thật đáng sợ, mới đứng gần thôi nhiệt độ đã khủng khiếp thế này, nếu bị ném vào người chắc bị thiêu thành than mất?
Cô nhóc này nhìn nhỏ xíu, không ngờ lại là một pháp sư có thực lực ghê gớm đến vậy, tốc độ tạo lửa còn nhanh hơn cả những pháp sư lớn tuổi, nhiệt độ cao đến tan chảy kia đáng sợ hơn nhiều so với những pháp sư loài người hắn từng gặp trước đây.
Conti vốn cũng đã vớ lấy kiếm khi thấy Haben gầm lên với McGonagall, lúc này cũng kinh ngạc nhìn Amy, mắt dán chặt vào ngọn lửa trong tay cô nhóc một lúc lâu rồi bới buông kiếm xuống, xem ra hôm nay không cần anh ta phải ra tay rồi.
"Ma pháp?" Macbeth cũng ngẩn ra, ông không ngờ Amy lại biết ma pháp, lại còn rất lợi hại, đến Haben cũng phải e dè.
"Đây là nhà hàng của cha, mọi người phải ngoan ngoãn nghe lời mới đúng, nếu không Amy sẽ tức giận, ném cầu lửa vào mọi người đấy." Cô nhóc cất lời như một bà cụ non, từ từ thu ngọn lửa trong tay lại, biến thành một quả cầu lửa nhỏ màu xanh tím, nhe răng với Haben, "Cháu hung dữ lắm đấy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...