Translator: Nguyetmai
Sally cảm thấy như mình như vừa chìm sâu vào đại dương mỹ thực, được cảm giác ngon miệng và ấm áp vây kín.
Trứng gà bao bọc từng hạt cơm mềm mại, jambon thơm dịu, măng mùa đông giòn ngọt, đậu Hà Lan tươi mới… Mùi vị của từng loại nguyên liệu đều rất đặc trưng, nhưng khi ăn lại hòa quyện vào nhau vô cùng hoàn hảo.
Cô nếm được vị tôm tươi ngon đang tan ra trong miệng, tựa như đang nếm được hương vị của biển cả.
Ngay tại thung lũng Gió, e rằng cũng khó mà nếm được tôm tươi thế này, bởi lẽ thịt của những con tôm được bảo quản bằng ma pháp khó có thể sáng bằng tôm tươi vừa bắt từ biển lên. Ngay cả cô, cũng là nhờ hai năm trước may mắn đi theo ông nội đến vùng ven biển phía bắc rừng Gió, mới có cơ hội được ăn tôm tươi, nhưng mùi vị tươi ngon đó vẫn kém xa loại đang ăn lúc này.
Ông chủ này lấy đâu ra loại tôm tươi ngon như vậy? Nếu chuyển từ ven biển về đến thành Chaos, giá tối thiểu của một con tôm cũng phải lên đến 5 đồng vàng.
Phần cơm chiên này không chỉ có một con tôm, nhưng chỉ bán với giá 600 đồng tiền, ông chủ này có bị ngốc không vậy chứ? Cô thầm cảm thấy nghi hoặc.
Mà khi cô ăn miếng trứng gà non mềm kia, đầu lưỡi chạm vào hạt cơm ngọt bùi, cô tức khắc sững người, mắt trừng to.
Hương vị này!
Đây là hương vị của Suối Nguồn Sinh Mệnh!
Tuy cô không phải hoàng tộc, nhưng dù sao dòng tộc nhà cô cũng có thân phận rất cao quý trong tộc tiên, nhờ vậy, cô đã nhiều lần được Suối Nguồn Sinh Mệnh rửa tội, thậm chí từng được uống một ly nước Suối Nguồn Sinh Mệnh nhỏ trong lễ trưởng thành, do đó, cô rất nhạy cảm và quen thuộc với hương vị nước từ dòng suối thánh của tộc tiên.
Nào ngờ, lúc này đây, cô lại nếm được mùi vị của nước Suối Nguồn Sinh Mệnh tại một nhà hàng do nhân loại làm chủ ở thành Chaos. Cảm giác khó tin khiến đầu óc cô hơi choáng váng, còn thầm nghĩ, liệu có phải do mình quá nhớ nhà nên mới sinh ra ảo giác không.
Khi cắn vỡ hạt cơm, vị ngọt bùi của gạo và các nguyên liệu khác không ngừng kích thích vị giác, trong đó, vị thanh ngọt thoang thoảng đặc trưng của Suối Nguồn Sinh Mệnh lại trở nên rõ ràng hơn cả, xác thực suy đoán của cô hết lần này đến lần khác.
Sau khi nuốt xuống, một dòng chảy ấm áp theo kinh mạch lan tỏa khắp toàn thân, nhanh chóng xoa dịu cảm giác mệt nhọc và đói lả sau nhiều ngày bôn ba đường dài.
Đây chắc chắn là Suối Nguồn Sinh Mệnh!
Lúc này đây, Sally đã hoàn toàn chắc chắn, lí trí nói cho cô biết, cô phải giương cung về phía người đàn ông nhân loại này, tra hỏi gã xem đã lấy được nước Suối Nguồn Sinh Mệnh từ đâu.
Nhưng mà… đĩa cơm chiên Dương Châu này thật sự ngon quá đi mất, cô không cách nào ra tay làm chuyện đó được!
Đầu bếp trong lâu đài nhà cô là người giỏi nhất trong cả dòng tộc, cô cũng từng tham gia rất nhiều tiệc tối của hoàng cung, thậm chí từng nếm thử món ăn được chế biến bởi đầu bếp riêng của quốc vương đế quốc Loss mà ông đã dẫn theo khi đến thăm tộc tiên.
Nhưng giờ đây, so với phần cơm chiên Dương Châu trước mắt, những món ăn có vẻ ngoài cầu kì tinh xảo kia bỗng trở nên tầm thường nhạt nhẽo hẳn.
Cơn chiên Dương Châu ngon thế này, lại do một người đàn ông nhân loại làm ra.
Hay là lại ăn thêm một thìa nữa?
Sally cảm thấy như có một ác ma đang dụ dỗ cô, sau đó, chính cô cũng chọn cách thuận theo không phản kháng. Thìa chạm vào thành bát khẽ vang lên một tiếng thanh thúy, thìa cơm chiên thứ hai lại được cho vào miệng, mắt cô lại khép hờ, cảm nhận thật kỹ hương vị đặc biệt của từng loại nguyên liệu.
Gì mà suối thánh của tộc tiên, gì mà nghĩa vụ của tộc tiên, những thứ này đều bị cô vứt sạch sẽ khỏi đầu, thứ duy nhất còn sót lại chỉ còn một chữ không ngừng lặp đi lặp lại: Ăn ăn ăn!
Cô cứ thế ăn hết miếng này lại đến miếng khác, tuy nhiên lễ nghi đã ngấm vào tận xương tủy khiến cô tự khắc chế bản thân, không để mình ăn ngấu nghiến. Tuy vậy, so với cách ăn chậm rãi từng miếng nhỏ như bình thường, thì đây là lần đầu tiên cô ăn liên tục không ngừng như thế, sự nghi ngờ trước đó cũng hoàn toàn tan thành mây khói.
McGonagall đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, miệng thấp thoáng ý cười, nhìn khách hàng không thể dứt ra khỏi món ăn của mình quả là cảm giác khiến người ta vô cùng tự hào và thỏa mãn. Có lẽ đây chính là khoái cảm khi chinh phục được vị giác của người khác, đúng là thú vị hơn chinh phục phụ nữ rất nhiều.
Trên mặt Amy cũng đầy vẻ kiêu ngạo, đây là món ăn do cha cô nhóc nấu đấy, món cơm chiên cầu vồng của cha là ngon nhất trần đời, ngay cả chị gái tộc tiên vừa nếm thử cũng phải yêu ngay.
Sally tự nhiên ăn sạch phần cơm chiên Dương Châu, lúc đang định múc thêm thìa nữa mới giật mình nhận ra mình đã ăn sạch sẽ, một hạt cũng không còn.
"Mới đó đã hết rồi ư?" Cô sửng sốt, rõ ràng mình chỉ vừa bắt đầu ăn thôi mà, nhưng nhìn bát cơm bóng loáng đến gần như có thể phản chiếu hình ảnh của mình, cảm giác xấu hổ bỗng lên. Không ngờ mình lại không giữ được vẻ thanh lịch ở trước mặt người khác như thế, may mà đã kiềm được nỗi kích động muốn liếm bát trong lòng.
Nhưng món ăn ngon như thế này, một phần sao đủ được chứ, Sally ngước lên nhìn McGonagall, đầy mong chờ nói: "Ông chủ, cho tôi thêm một phần nữa."
"Được, vui lòng đợi chốc lát." Gã mỉm cười đáp, xoay người đi vào bếp. Quả nhiên, dù có là tộc tiên tao nhã cũng không cách nào kháng cự được sự hấp dẫn của cơm chiên Dương Châu.
Nhưng gã vẫn hơi lo lắng, gạo này được tưới bằng nước của Suối Nguồn Sinh Mệnh, nếu cô ấy nhận ra, không biết có kéo theo rắc rối gì không.
"Đúng là một món ăn ngon." Lúc này, Macbeth cũng đặt thìa trong tay xuống, cảm thán với vẻ thỏa mãn. Hai phần cơm chiên Dương Châu vừa đủ lấp đầy bụng, sự mệt mỏi trong người đã bị quét sạch, đã lâu ông không cảm nhận được sự khoan khoái khắp người thế này, sung sướng quá đi mất.
"Ông người lùn Macbeth ơi, ông muốn gọi thêm hai phần nữa không ạ?" Amy hỏi đầy chờ mong.
"Thôi, tối nay ông ăn hai phần là đủ rồi, lát nữa về còn có thể uống thêm ít rượu, đúng là một ngày tuyệt vời." Macbeth nhìn đôi mắt to đầy mong đợi của Amy, suýt không nhịn được gật đầu, vội xua tay từ chối.
"Vâng, vậy giá tiền của hai phần là, hai nhân sáu mười hai, tổng cộng 12 đồng vàng đấy ạ." Tuy cô nhóc hơi thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại, nhảy xuống khỏi ghế, xỏe bàn tay nhỏ về phía ông: "Trả tiền nào."
"Chà, tối nay tính nhanh quá nhỉ." Macbeth hơi bất ngờ, nhưng vẫn lấy 12 đồng tiền khỏi túi, đặt vào tay Amy.
"Tạm biệt, ông chủ McGonagall." Xong xuôi, ông đứng dậy, gọi với vào bếp, rồi lại quay sang cô nhóc: "Tạm biệt nhé, nhóc con."
"Tạm biệt." McGonagall đứng trong bếp, mỉm cười đáp.
"Một, hai, ba… Tạm biệt ông người lùn Macbeth ạ." Mắt Amy lấp lánh, tập trung đếm đồng vàng, đầu cũng không buồn ngẩng lên mà chỉ cất lời chào cho có lệ.
"Sao phải thêm mấy chữ "người lùn" vào trước tên thế này…" Macbeth giật giật khóe môi, cảm thấy cách gọi này của cô nhóc thật quái đản, nhưng cuối cùng cũng chỉ bật cười rồi rời khỏi nhà hàng.
"Người đàn ông này rốt cuộc là ai?" Sally nhìn McGonagall đang loay hoay trong bếp, cách lớp kính chỉ thấy được sườn mặt, nhưng dáng vẻ chăm chú của gã vẫn khiến người ta khó mà dời mắt được.
Nhà hàng sang trọng, cơm chiên ngon tuyệt, tôm tươi, Suối Nguồn Sinh Mệnh… còn có một cô con gái có nửa người nửa tiên vô cùng đáng yêu, người đàn ông trông có vẻ bình thường này rốt cuộc che giấu bao nhiêu bí mật?
Hoặc là có quá khứ ra sao?
Đây là lần đầu tiên Sally sinh lòng hiếu kỳ với một người đàn ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...