Hạ Nhạc Dương không thạo đường nội thành nên sau khi rời khỏi biệt thự Cố gia cũng không đi quá xa, chỉ thuê đại một khách sạn tốc hành gần đó.
Khách sạn này nhìn chung không lớn, ngay cả phòng có giường lớn có ban công thì bên trong cũng có vẻ chật chội.
Hạ Nhạc Dương ở một mình thì khá thoải mái, nhưng thêm Thượng Đình Chi thì hơi chật.
“Anh ngủ không ngáy chứ?” Hạ Nhạc Dương vừa hỏi vừa ngồi ở đầu giường, chia gối.
“Chắc không.” Thượng Đình Chi vừa nói vừa nằm ở bên cạnh Hạ Nhạc Dương.
“Là sao?”
“Còn nói tôi không có duyên với phụ nữ, hóa ra anh cũng chả khác gì.” Hạ Nhạc Dương tiếc nuối lắc đầu, sau đó chọc chọc cơ ngực của Thượng Đình Chi, “Tập thế này cho ai xem? “
Thượng Đình Chi trên trán nổi gân xanh, nghiến răng, gạt cái móng heo của Hạ Nhạc Dương ra: “Hoàn cảnh của tôi khác.”
Hạ Nhạc Dương hỏi: “Có gì khác chứ?”
Thượng Đình Chi mím môi, cũng lười nói, tắt đèn đầu giường, cau mày: “Ngủ.”
Căn phòng nhỏ lập tức bao trùm trong bóng tối, Hạ Nhạc Dương nằm trên gối, dùng khuỷu tay chọc chọc vào Thượng Đình Chi, “Đừng, chúng ta tán gẫu đi.”
Thượng Đình Chi không có đáp lại, Hạ Nhạc Dương lại quay mặt về phía anh hỏi: “Xấu hổ à?”
Hạ Nhạc Dương không nhìn được vẻ mặt của Thượng Đình Chi, chỉ thấy hắn vẫn không để ý tới mình, lại huých huých vai hắn: “Ê, ngủ nhanh vậy sao?”
Thượng Đình Chi thích yên tĩnh, nhất thời bị cậu làm cho bực cả mình.
Hắn cảm thấy như bên cạnh mọc ra một con vịt lắm mồm, khiến cho cái đầu vốn đã lơ mơ vì sốt lại càng ong ong lên.
“Tôi đã bảo ngủ đi.” Thượng Đình Chi nghiêm nghị nói, cảm giác bị sốt thật sự rất khó chịu, hắn theo bản năng lăn qua ép Hạ Nhạc Dương vào trong lòng, một lúc sau, cơn đau đầu đã thuyên giảm rất nhiều.
“Ngủ thì ngủ, ôm tôi làm gì?” Hạ Nhạc Dương thò cái đầu bù xù ra khỏi vòng tay Thượng Đình Chi, ngọn tóc chọc vào cằm hắn ngưa ngứa.
Thượng Đình Chi không nhúc nhích, hắn cảm giác như đang ôm một cái gối mềm mại mát lạnh, lúc này mọi khó chịu trong ngày đều tan biến.
Hắn thả lỏng người, chiếc nệm vốn cứng rắn dường như cũng thành đám mây mềm mại, khiến hắn chìm đắm vào không muốn đứng dậy nữa.
“Này, Thượng Đình Chi?” Hạ Nhạc Dương vặn vẹo, càng vặn vẹo, Thượng Đình Chi càng ôm chặt.
Chỉ cần an toàn đến sáng hôm sau là có thể chứng minh Thượng Đình Chi không cần phải sống trong ngôi nhà ma ám đó.
Hạ Nhạc Dương thỉnh thoảng cùng bạn bè đi du lịch các nước lân cận.
Ở khách sạn đen lắm thì cũng chỉ là không có nước nóng.
Cậu không tin nếu ở đây một đêm thì có thể xảy ra chuyện gì.
Giờ chỉ cần ngủ, ngày mai mở mắt ra là có thể…
Suy nghĩ của Hạ Nhạc Dương dần dần mờ mịt, cậu mơ thấy mình có thể chứng minh cho cha mẹ thấy phong kiến mê tín không đáng tin, cái gì mà nhà ma, cái gì mà Cô Dương Sát, đều nhảm nhí hết.
Ding –
Tiếng chuông còn to hơn cả đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, Hạ Nhạc Dương thất thần mở mắt ra, trong tiềm thức tưởng đã là sáng hôm sau, nhưng nhìn qua khe hở trên bức màn là thấy vẫn còn khuya.
“Làm sao vậy?” Hạ Nhạc Dương dụi mắt ngồi dậy, Thượng Đình Chi đã bật đèn ngủ, lăn người xuống giường.
“Là báo cháy, nhanh lên.” Thượng Đình Chi nói.
Hạ Nhạc Dương sững sờ, cảm thấy không thực, chắc là đang mơ.
“Làm sao vậy?” Thượng Đình Chi nhíu mày.
Tiếng chuông báo thức không ngừng kích thích thần kinh của Hạ Nhạc Dương, nhắc nhở đây là hiện thực, cậu vội vàng mang giày vào thu dọn ba lô, Thượng Đình Chi thấy cậu vẫn còn lằng nhằng, liềm túm lấy cổ tay cậu lôi ra khỏi phòng.
Bên ngoài hành lang đã có rất nhiều khách tản đi theo lối thoát hiểm, Thượng Đình Chi chân bất tiện, Hạ Nhạc Dương tự giác làm nạng của hắn, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, hỏi Thượng Đình Chi: “Anh phóng hỏa?”
Thượng Đình Chi: “…”
Nếu không tại sao khách sạn này lại tự dưng bốc cháy trùng hợp như vậy?
“Tôi ôm cậu thì phóng hỏa kiểu gì?” Thượng Đình Chi nói.
Xung quanh đầy người đang chen nhau ra, Thượng Đình Chi vừa nói thế, một vài ánh mắt liền bắn tới đây.
Hạ Nhạc Dương ở nước ngoài lâu như vậy, biết ngay ánh mắt đó là có ý gì, vừa rồi ngủ chung cũng không nghĩ tới.
Giờ nhìn lại, hai người họ thật xứng đôi.
Thượng Đình Chi vẫn dựa vào Hạ Nhạc Dương.
Hạ Nhạc Dương cũng không làm bộ làm tịch gì.
Trong tình huống đặc biệt này, hai người cùng hành động sẽ an toàn hơn.
Ra khỏi khách sạn theo dòng người, ngoài đường lúc này đã rất đông.
Nhìn từ bên ngoài khách sạn không thấy phòng nào bốc cháy.
Nhưng người bên cạnh cho biết có người đang hút thuốc và đánh bài thì vô tình làm cháy ga trải giường.
Đám cháy không lớn, đám người chơi bài đã tự dập lửa.
Sau khi tìm hiểu vấn đề, những người khách lũ lượt trở về phòng mình dưới sự hướng dẫn của nhân viên.
Thượng Đình Chi không nhúc nhích, nhìn Hạ Nhạc Dương, Hạ Nhạc Dương đứng bên đường mặt ủ mày tro, không biết có nên quay về không.
“Chỉ là trùng hợp thôi sao?” Hạ Nhạc Dương vẻ mặt phức tạp hỏi.
Cậu vẫn không cho rằng vụ cháy có liên quan đến Cô Dương Sát gì gì đó.
“Ừm, cậu nghĩ thế nào cũng được.” Thượng Đình Chi nhẹ giọng nói.
Hạ Nhạc Dương im lặng, luôn cảm thấy có gì đó tà đạo.
Giả sử vạn nhất, chỉ là vạn nhất thôi, Thượng Đình Chi thật sự gặp tai kiếp, ai ở cạnh hắn đều xui xẻo, mà bọn họ cứ cố tình ở khách sạn này thì cả khách sạn đều sẽ bị hại sao?
Phái phong thủy xưa nay luôn nói là có thờ có thiêng có kiêng có lành.
Hạ Nhạc Dương vốn kiên quyết không tin, nhưng ở khách sạn mà gặp hỏa hoạn, sự kiện xác suất nhỏ như vậy cũng có thể gặp phải, trong lòng cảm thấy có chút rối rắm.
Gió đêm mát mẻ hiu hiu, mơn trớn trên làn da rất dễ chịu, Thượng Đình Chi trước khi xuống lầu đã phát hiện mình không biết đã hạ sốt từ khi nào.
Chỉ ngủ chung một lát mà còn có ích hơn ở trong nhà ma.
Xem ra cha mẹ nói đúng, Hạ Nhạc Dương chính là bùa hộ mệnh, là ngôi sao may mắn, ai ở với cậu ta liền vượng phu ích tử. =))
Thượng Đình Chi bình tĩnh nhìn Hạ Nhạc Dương đang vò đầu bứt tai bên đường, thầm nghĩ nếu cậu ta là con gái thì tốt rồi, tuy rằng tính tình hơi phiền, nhưng diện mạo vẫn còn được.
“Chúng ta trở về đi.” Hạ Nhạc Dương không biết Thượng Đình Chi đang suy nghĩ điều gì, lưỡng lự hồi lâu vẫn cảm thấy không thể liên lụy những người khác.
“Trở lại khách sạn?”
“Không.” Hạ Nhạc Dương nói, “Ý tôi là về biệt thự.”
Thượng Đình Chi nhướng mày, khá kinh ngạc: “Cậu không sợ ma sao?”
“Tôi có chút tò mò.” Hạ Nhạc Dương đỡ Thượng Đình Chi mở cửa sắt, “Cô Dương Sát cũng gần giống như Thái Tuế đúng không?
“Ừ, sao vậy?” Thượng Đình Chi thoải mái dựa vào người Hạ Nhạc Dương, thản nhiên đáp.
“Theo lời anh nói, to năm ngoái năm tuổi phạm Thái Tuế, sao lại không có chuyện gì xảy ra?” Hạ Nhạc Dương nói thêm: “Đừng có dùng mấy lời vớ vẩn gì mà Thái Tuế ở xa quản không nổi để bịp tôi đấy.”
Thượng Đình Chi thật ra cũng lười giải thích về phong thủy cho Muggle (Muggle là cách gọi miệt thị về dân ngoại đạo trong Harry Potter ấy =))), bởi vì đã không tin thì nói bao nhiêu cũng phí lời.
Nhưng mà, nể mặt gối ôm này quá thoải mái, hắn vẫn kiên nhẫn nói: “Thái Tuế treo trên đầu, không có hỉ thì sẽ sinh họa, ngược lại có người trong năm tuổi lại có hỉ, không phải ai cũng gặp họa.
“
Thoạt nghe, Hạ Nhạc Dương nghĩ câu này có vẻ hợp lý, nhưng cậu lập tức nhận ra có gì đó không ổn, trầm ngâm nói: “Nhảm thế thì nói làm gì? Có người gặp hỉ, có người gặp họa, lúc nào chả vậy, liên quan khỉ gì đến năm tuổi chứ? “
Thượng Đình Chi nhíu mày không vui vì từ “nhảm” này, đúng là phí lời.
Nhưng vòng tay người này vừa mềm vừa mát lạnh, tựa vào thật sự thoải mái, vì vậy hắn kiên nhẫn chưa từng có mà giải thích: “Kỳ thực đây là vấn đề xác suất, một số yếu tố khiến chuyện không tốt có xác suất cao hơn.
“
Hạ Nhạc Dương nghĩ, vậy là ở khách sạn không hẳn tất xảy ra chuyện, chỉ là xác suất tương đối cao.
Cậu đã cố gắng hết sức để giải thích theo góc độ khoa học, nhưng sau khi nghĩ một lúc lâu vẫn cảm thấy vô nghĩa.
Thượng Đình Chi thấy cậu không hiểu, nói thêm: “Đêm mai là rằm, từ trường trái đất mạnh lên, khả năng xảy ra tai nạn càng lớn.”
Hạ Nhạc Dương lẳng lặng đỡ Thượng Đình Chi vào thang máy bên cửa hông phòng khách, nhấn số 2, sau đó nhìn Thượng Đình Chi với vẻ mặt phức tạp: “Anh tưởng tôi 3 tuổi chắc?”
Thượng Đình Chi khóe miệng giật giật, lười nói thêm.
Hạ Nhạc Dương dìu Thượng Đình Chi vào phòng ngủ, lúc cậu rời đi, Thượng Đình Chi ân cần nói “Nếu sợ có thể đến ngủ cùng tôi.”
Thượng Đình Chi thừa nhận mình nói lời này có chút ích kỷ – muốn ngủ chung chẳng qua là vì ôm cậu ta vào lòng quá thoải mái.
Cậu ấm này tuy rằng lúc tỉnh táo thật khó đả thông, nhưng bộ dáng lúc ngủ rúc trong ngực hắn rầm rì nói mớ thì vẫn rất ngoan.
Nhưng Hạ Nhạc Dương hoàn toàn không coi trọng lòng tốt của Thượng Đình Chi, làm sao có thể thừa nhận mình sợ ma chứ?
Cậu chống cằm nói: “Tôi sợ hay là anh sợ? Nếu sợ cứ nói đi tôi sẽ không cười đâu.” Vẻ mặt khinh thường, chỉ kém cái chưa đưa hai tay chống nạnh.
Mặt nóng dán mông lạnh, đây là lần đầu tiên Thượng Đình Chi được trải nghiệm.
Hắn hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, vô cảm nói: “Nếu sợ quá ngủ không được, đừng có mà tới tìm tôi.”
Hạ Nhạc Dương vốn đã rất buồn ngủ, lúc này việc lớn mấy cũng không quan trọng bằng ngủ, nên cậu chẳng lo lắng lắm về vấn đề không ngủ được.
Cậu nói chắc nịch: “Cho anh một chữ, impossible!”
Sau khi Hạ Nhạc Dương rời đi, Thượng Đình Chi tắt đèn, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, nhưng bên cạnh lại có tiếng ồn đinh tai nhức óc vang lên, Hạ Nhạc Dương đang dọn đồ đạc.
Sau khoảng mười phút tiếng ồn mới hết, nhưng sau đó mười phút, lại đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng ngủ của Thượng Đình Chi.
Hạ Nhạc Dương vặn nắm cửa, ló đầu vào, hơi xấu hổ hỏi: “Thầy à, chúng ta ngủ chung được không?”
Thượng Đình Chi giễu cợt: “Mơ đẹp quá nhỉ.”.