"Sông trăng vằng vặc đêm hè
Hoa che nếp tóc, lá che chữ điền
Rặng dâu kết lại tơ duyên
Ve ngân tiếng hát, chim quyên rộn ràng."
"Anh Hến, anh có lậm kinh lậm văn thì kệ anh, sao lại làm gì con Thắm rồi?"
Cái Sen đang dọn cơm ra chõng, hoảng hồn khi thấy con Thắm cứ thừ người ra, lẩm bẩm toàn văn với vẻ. Nó đã như vậy cả ngày nay rồi. Sen vốn không giỏi chữ nghĩa, nó nghe chỉ tổ nhức đầu, bèn quay sang chất vấn thằng anh. Ai ngờ đâu chính mặt Hến cũng đang xám ngoét, ôm quyển Kinh thư ngồi thu lu trong góc nhà, lật đi lật lại.
"Không sai đến một chữ."
"Đấy anh xem, học lắm làm gì để rồi như tẩu hỏa nhập ma. Có cần em đi mời thầy về không?"
"Không. Tao chỉ đang thấy lạ, con Thắm nó học bao giờ mà đọc vanh vách thế."
Cái Sen không cả buồn dọn nữa, chạy đến lắc vai đứa em mới mười một tuổi đang ngồi lơ đơ như con bò đội nón.
"Ê, có cơm với trứng gà kìa, dậy đi. Mày không nhanh ông Hến xơi hết đấy."
"Nhân tâm duy nguy, đạo tâm duy vi, duy tinh duy nhất, doãn chấp quyết trung... Chị tránh ra để em học. Mất nhịp là chết toi, phải học lại bây giờ. Đấy, tại chị, lại mất rồi. Gì ấy nhỉ, nhân tâm duy nguy..."
Mặt thằng Hến sa sầm, cái Sen bị phớt lờ thì tức mình, cáu ầm lên đi mắng chó. Mụ Mè nhà bên thấy vậy bèn chạy sang góp vui, nhưng vừa bước vào cửa đã ngã sóng soài ra đất, vỡ banh vò rượu gạo.
Sau vụ hát chèo, công việc tại phường dệt chất lại thành núi, Siêng làm ngày đêm cũng chẳng xong. Nàng vừa đi vừa bóp đầu, cơn đau nhức từ trận ngã xưa cứ đeo dai dẳng khiến nàng chẳng thể nghĩ nổi việc gì. Chưa về đến nhà đã thấy tiếng bọn trẻ làm loạn vang tận đầu ngõ, hàng xóm lại cứ kêu la khiến nàng lại càng thêm bực. Siêng tức tốc chạy về nhà, mở sầm cái cổng tre, khiến bọn trẻ lập tức nín bặt.
Cơm đã quá bữa mà chưa có người dọn, sàn nhà thì ướt nhoe nhoét, mùi rượu xộc lên, nồng và buốt đến tận cổ. Đàn chó con bị Sen chửi cứ nem nép vào góc nhà, thấy chủ về được thể sủa ầm ĩ. Con Thắm còn đang nghêu ngao, cũng bị thằng Hến gõ bộp vào đầu, khóc ầm lên chạy ra mách chị.
Siêng không nói gì, chỉ vịn chặt vào cửa, hai tay xoa bên thái dương.
"Đêm hôm đến nơi, các cậu mợ nhà đây còn lắm nhã hứng nhỉ?"
Bọn trẻ im thin thít, cúi gằm xuống không nói năng gì. Con Mè thấy tình hình chẳng lành, bèn nhanh nhảu chuồn trước.
"Ơ, chào chị Siêng. Nãy em thấy nhà có chuyện nên sang xem. Nếu chị về rồi, em xin phép."
Mấy đứa còn lại cũng biết điều lỉnh đi. Con Sen tất bật chạy đi nấu cơm, còn thằng Hến, con Thắm, đứa trải chiếu đứa sắp mâm, không dám ho he câu nào.
Bữa cơm diễn ra vô cùng căng thẳng. Chúng nó chỉ biết nem nép nhìn nhau, lẳng lặng và từng miếng cơm một. Hột cơm hôm nay sao mà khô. Đã chan mấy mui canh mà vẫn không thể nuốt được, nàng bèn đặt đũa xuống mâm, đứng dậy bỏ ra ngoài. Lũ em giật thót mình, con Thắm sợ đến độ vãi hết cơm ra chiếu, con Sen lừ mắt với em nhưng cũng chẳng dám quát tháo gì.
Siêng lảo đảo bước ra ngoài, bước chân vô định, tự lúc nào đã thấy mình ở bên bờ dâu ven sông. Lần theo làn gió thổi dọc triền đê, bước chân Siêng bỗng khựng lại. Dòng nước đang tắm mình dưới ánh trăng vằng vặc, quẩn quanh vẫn còn nghe rõ tiếng lá dâu xào xạc như cất khúc ru mùa hè. Nàng nhìn thấy rõ bóng dáng cô thiếu nữ đôi mươi, tuy còn trẻ nhưng đôi mắt hằn vẻ mỏi mệt, tóc xõa ra buông hờ thắt lưng.
Siêng nhớ về những năm tháng ngày xưa. Vẫn cái gương mặt đấy, mái tóc ấy, đôi mắt ấy, nhưng con bé hôm nào vẫn còn đang cầm đầu bọn con trai đi phá tổ ong, giờ lại biến thành con người hoàn toàn khác. Hồi còn bé, hẳn là nàng cũng giống hệt mấy đứa em bây giờ. Phá phách, nghịch ngợm, không phải lo toan gánh nặng gia đình. Bảy tám năm sống mồ côi cha đã khiến quá khứ ngủ yên trong vỏ bọc dịu dàng hiện giờ, nhưng trong sâu thẳm, nàng vẫn khao khát được trở về những tháng ngày nghịch ngợm ấy.
Không hiểu sao nàng lại thấy giận bọn trẻ. Không chỉ là cơn đau đầu thường niên, nó còn là điều gì đấy ấm ức, ghen tỵ, lại có chút đắng cay tủi hờn. Nàng cũng muốn sống như chúng lắm chứ. Nhưng cuộc đời đâu thể trẻ mãi, nếu sống như vậy, thì làm sao có nổi cơm ăn. Chuyện làm ăn trên phường dệt không phải dễ dàng gì. Cuộc sống xô bồ cạnh tranh đã bào mòn lí trí nàng, khiến nàng tự dưng đi giận vạ lũ em. Siêng nghĩ, chắc tí nữa lại phải về xin lỗi chúng nó.
Nàng đi đến một gò đất nhỏ vươn ra mặt sông, sát lề với ruộng dâu, nơi nàng vẫn hay thầm ra lúc có tâm sự, rồi bó gối tận hưởng ánh trăng lành lạnh. Nàng lựa vài viên đá quăng xuống mặt sông. Tiếng sỏi kêu tõm xuống nền nước bạc, vẽ lên vài vòng sóng lập lờ.
"Này."
Tiếng gọi làm Siêng giật thót mình, đụng trúng phải một vật lạ, lúc định hình mới biết là một người đã nằm đây từ trước. Trong cơn ngái ngủ chập chờn, hắn bất giác tấn công, nhưng nàng đã cảm nhận được, theo bản năng thụi lại một cú. Kẻ lạ bật người lên, né được cú đấm đột ngột. Hắn nhanh chóng tìm đến sơ hở, chặt mạnh vào huyệt nàng khiến Siêng không thể cử động thêm.
"Cô là ai?"
Giọng nói quen thuộc khiến Siêng đứng sững lại. Người dù đã bị điểm huyệt nhưng vẫn hơi run, khi hơi thở kẻ đó cứ phả qua gáy nàng.
" Cậu... cậu Tú?"
"Là cô sao?" Hắn nheo mày. "Ai sai cô tới đây? Cha, hay là anh cả tôi?"
"Cha gì cơ ạ?"
Siêng ngẩn người hỏi lại. Y thoạt ngạc nhiên, nhưng vẫn không hết nghi ngờ.
"Vậy sao giờ đã muộn rồi, thân gái cô lại ở đây? Người ta thường không hay biết ruộng dâu có một gò đất trống ven sông thế này."
"Đây gần nhà em, đương nhiên em có biết. Ban nãy em tưởng ai đó có ý xấu nên đã gây thương tổn đến cậu, có gì em xin chịu đền tiền thuốc men."
"Cô không biết gì hết? Cô chỉ là một cô gái nhà nông, sao lại khoẻ đến thế? Tôi cứ nghĩ, cô phải được huấn luyện từ anh cả tôi."
Siêng thấy hắn mỗi lúc một lạ lùng, nàng chẳng để tâm đến hình tượng vốn có của mình, khoanh tay trước ngực. Bất chợt, nàng thấy có bóng người vọt đi.
"Cậu nói gì mà anh cả với chả cha mẹ, em chả hiểu? Cậu là con nhà giàu chắc không biết, ai nhà nông mà chẳng khỏe? Làm lụng chân tay nhiều, yếu đuối thì lấy gì mà ăn."
Đôi mày hắn dãn ra đôi chút, nhưng ánh mắt vẫn dồn dập nghi ngờ."Vậy cô biết tôi là ai?"
"Chính cậu bảo với em cậu tên Tú, em lại dám quên. Dáng vẻ như vậy, còn không phải con nhà giàu nữa? Hay giờ cậu đổi ý, muốn em phải đền tiền?"
Lúc này Tú mới dịu hẳn đi. "Ban nãy tôi có làm cô bị thương không?"
Siêng lắc đầu. "Chút này ăn thua gì đâu. Cậu không bắt đền em là may rồi, đâu dám đòi hỏi gì nữa."
Hắn mấp máy định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
"Này..."
"Dạ?"
"Tôi hơi quá tay, để gáy cô có vết bầm khá lớn. Thôi thì có chút cao này, cô đem về dung tạm, đến vài ba ngày sẽ khỏi."
Nói rồi, Tú liền phủi áo đứng dậy, rẽ vườn dâu lẩn đi.
"Giờ đành tạm tin cô. Đừng khiến tôi phải thất vọng."
"Ơ này..."
Siêng tính gọi giật lại, nhưng y đã phất tay. "Khỏi cần đem trả." Rồi thân áo đen chìm dần vào bóng tối.
"Ơ hay?" Nàng cố lắc đầu cựa quậy, nhưng vẫn không thể cử động một chút nào.
"Này! Cậu định để em đứng thế này cả đêm thật à? Em vẫn chưa cử động được mà?!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...