Nhà Em Có Đàn Sầu Riêng

"Chợ mình đôi tháng một phiên
Mời anh đi chợ thăm miền quê ta
Xanh nhất là chị hàng na
Mặn mà hàng muối, ngọt hoa hàng đường
Thơm ngát là chị hàng hương
Thanh tao hàng cá, phô trương hàng vàng."



Đúng một tháng sau, huyện mở phiên chợ cuối mùa.

Năm nay mùa màng bội thu, nên chợ cũng tấp nập hẳn. Tuy chỉ là một huyện nhỏ trên đất Thiên Trường xa kinh thành hàng trăm dặm, nhưng nổi tiếng với nghề nuôi tằm dệt vải và làm bánh cốm nên con buôn kéo về đây mỗi năm vô cùng tấp nập.

Từ sáng sớm tinh mơ đã thấy người ta bày hết hàng hóa để bán. Người đi chợ cũng gắng mà đi sớm để chọn những miếng thịt, những bó rau tươi và ngon nhất trong phiên. Ngoài những đồ dung thường ngày, năm nay, chợ lại có thêm bao nhiêu đồ lạ. Con buôn đổ từ kinh thành về khá đông, nên những món quý hiếm như gốm sứ vàng bạc lại được bày bán khắp hai bên gian hàng. Không khí người mua kẻ bán vô cùng tấp nập, khiến chợ xuân thêm mấy phần rạo rực.

Đám em nhỏ lại rất thích những đợt như thế này, không chỉ vì lắm đồ quý đồ đẹp, mà còn là những món ăn làng chúng chẳng mấy khi có. Con Thắm yêu biết mấy thứ kẹo ngọt lịm từ đường nung, lại có vẽ hoa vẽ cỏ, trông rộn ràng con mắt. Thằng Hến thường hay sán lăn đến những quầy ủ mứt dâu, trong khi cái Sen lượn lờ tìm mấy mụ hàng chè đậu xanh ngồi tán phét. Vì vậy nên vừa bước vào chợ, Siêng đã chẳng thấy bong dáng bọn trẻ đâu.

"Nhờ cụ trông giúp con." Nàng bảo với lão trông xe. Buộc con bò vào gốc cây đa, Siêng xếp gọn nền rơm, lấy làn thúng rồi hòa mình vào dòng người hun hút.

Cái Sen năm nay tròn mười ba tuổi, gương mặt tròn như trăng rằm, tự thuở lọt lòng tính đã kiêu kì khó chơi. Con bé đanh đá ra mặt. Đang đi đường, bỗng có kẻ làm đổ đồ ăn ra áo nó, lập tức nó xách cổ lại ngồi chửi xa xả. Người nán lại mỗi lúc một đông, nhờ thế mà Sen được cái Mè cùng làng nhận ra.


"Ơ kìa, ai như con Sen..."

Mè là bạn chơi với Sen từ tấm bé, cuộc vui nào ngoài đình cũng có mặt hai đứa, mà lại đẹp cả đôi nên hay được tập đàn hát cùng đám ca vũ trên đình. Chúng nó hay tranh đua với nhau, đấu đá qua lại rồi thân tự lúc nào chẳng biết. Sen nhận ra giọng Mè, mất hứng không mắng người nữa.

"Đi đâu cũng gặp mụ Mè. Mụ bám tôi hơi nhiều, thương nhau đến vậy cơ à?"

"Mày toàn theo tao thì có. Mới sớm ra đã sang sảng mắng người, hỏng cả phiên chợ vui. Nơi nào có mày là nơi nấy chẳng được yên lành..."

Mè lắc đầu ngán ngẩm. Nhưng rồi nó xáp lại gần người cái Sen, rủ rỉ tai con bé.

"Nghe nói gần đây có sạp đánh tổ tôm, trông vẻ khá khẩm lắm. Nay mẹ cho tao một xâu tiền, đủ để đánh bốn năm ván. Giờ mình vào đấy chơi, thắng được, tao khao bữa chè."

Sen nghe thấy vậy cũng hứng thú lắm. Nó chẳng biết chơi cờ, lại chẳng để tâm đám bạc thắng được của Mè. Mối quan tâm duy nhất là nó ăn chè mà không mất tiền, càng có thêm khoản để sắm đồ mới.

Ngay khi vừa bước chân vào cửa tiệm thịt dê trá hình, Mè và Sen đã nghe thấy tiếng đuổi của chủ quán.

"Nơi này không dành cho trẻ ranh. Đây không có mẹ chúng mày đâu, tìm nhầm chỗ rồi."

"Ấy từ từ, ông cứ bình tĩnh." Nói rồi con Mè đập cộp xâu tiền lên bàn. "Cháu chơi, thua cháu đưa ông cả."

"Ôi dào không nói sớm, hai đứa lại đây, bàn kia còn trống đấy. Đấy là mày tự muốn chơi, được thì ăn mà thua thì mất, dù có bị vét sạch tiền thì đừng khóc lóc kêu ca."


Cái Mè chỉ hếch mũi lên thay cho lời đáp lại.

Có mấy lão đang đánh cũng ngó ra nhìn. Thấy đối tượng chỉ là hai con bé vắt mũi chưa sạch, họ càng thích chí, í ới rủ lại ngồi. Ai nấy cũng thâm nghĩ, phen này lại có cá to.

Nhưng họ đã quên mất một điều.

Đánh bạc với ai thì cũng phải chừa lại cái Mè làng Phên. Con bé nổi tiếng với danh cờ bạc khắp chốn, phán đâu trúng đấy, hơn nữa lại rất giỏi tổ tôm ăn tiền. Nếu không phải là thần bạc hay cao thủ phương xa, căn bản là không có cửa thắng được Mè.

Vậy nên chỉ sau mấy ván, những đồng bạc lấp loáng trên bàn đều đã về hết tay Mè. Con Sen đứng bên thích chí lắm, thỉnh thoảng chêm được mấy câu. Không khí căng thẳng mà chúng cứ cười nói huyên thuyên với nhau, đã khiến kẻ thua bạc không thể nhịn được nữa.

"Bọn ranh con! Đàn bà con gái không lo rúc bếp hầu cơm, lại còn đứng đây làm loạn! Chúng mày giở mánh khóe gì, nói nhanh! May một hai ván đã đành, đây lại còn ăn năm ván liên tục! Có ngu mới không biết chúng mày giở trò giở quẻ."

Mè thấy vậy tức lắm, nhanh nhảu đáp lời.

"Ơ hay, cháu thắng vì cháu giỏi, mánh lới gì. Mất tiền lại bảo người ta ăn gian, lí lẽ ở đâu chứ?"

"Tao không cần biết. Trẻ ranh đã lừa người, không biết lớn lên còn ra cái loại gì. Khôn hồn thì để tiền lại, không thì đừng trách thầy mẹ chúng bay phải xấu mặt."

Sen nghe vậy thì cáu tiết, răng nghiến kèn kẹt.


"Ơ cái ông này bị đần hả? Đã thắng là thắng, biết bao nhiêu người ở đây làm chứng, có ai làm gì mà ông bảo giở quẻ? Thua không nhận lại vu vạ người ta, thôi ông cứ ngồi chảy tĩ ra đây luôn đi, đừng về nhà nữa kẻo vợ con lại xấu mặt."

"Cái con mất nết này! Thầy mẹ chúng mày đâu? Đừng để tao tìm được, tao đào mồ mả nhà mày lên."

Đôi bên chửi nhau được một hồi, không ai chịu nhường ai nửa bước. Người trong quán lẫn người qua đường, ai cũng chú ý đến đứa con gái ngoa ngoắt chửi nhau với gã lớn đầu. Tất cả đều quên bẵng đi sự hiện diện của con Mè, lúc này đã gói gọn đống tiền xu vào túi, len lén bước ra ngoài.

"Con má phệ, lỉnh nào!"

Chưa giập bã trầu, người ta đã thấy hai đứa trẻ con chạy ra khỏi quán, tay cầm bọc tiền chạy mải miết. Đằng sau là một đám người gậy gộc vừa đi vừa thét, trông mặt bặm trợn chẳng phải dân lành. Con Sen chạy bở hơi tai, lòng vẫn thắc mắc.

"Làm sao thằng cha nọ đào ra lắm người để đuổi thế?"

"Ai biết. Hình như đụng phải tai to mặt lớn rồi, mày ạ."

Ra cái kẻ chúng vừa chọc phải là một thằng con ông quan xã, nổi tiếng khó ở và hằn học dân lành, hay uống rượu đánh bạc mà lại ki bo kiết xác. Nay vừa thua bạc lại vừa bị ăn chửi, bảo sao hắn lại sai gia đinh nhà đuổi đánh bằng được.

Thành thử giờ giữa phiên lại có lắm chuyện hài. Mấy thằng to con cục mịch đuổi đánh hai con oắt con, nhìn sao cũng thấy không bình thường. Có kẻ cười, bọn nó lừ mắt, tranh thủ đạp nát mớ rau của người ta. Bọn theo sau cũng bắt chước đập phá đồ, ỷ thế chủ mà ngang nhiên dẫm đạp lên hàng của dân để túm cổ hai con bé. Nhưng bọn này lỉnh rất nhanh, chúng nó luồn lách qua những gian hàng, để lại cho bọn gia đinh những cú bắt hụt.

Mè và Sen đã thấm mệt, chợt thấy con Thắm, chúng gào lên như vớ được vàng.

"Thắm ơi, ơn giời, mày đây rồi! Ra cứu chị nhanh!"

Con Thắm chớp mắt, hai con chị đã vụt qua trước mặt, nhưng nó vẫn thản nhiên nhai nốt viên kẹo đường rồi mới chạy theo.


"Đâu? Đứa nào dám bắt nạt chị Sen nhà này? Để em xử sạch chúng."

Sau khi nhìn theo hướng cái Sen, Thắm thấy gần chục thằng đang phồng mang trợn mắt, cầm cây gậy phải to hàng gang. Con bé nghe rõ tiếng mình nuốt nước bọt, nó nhún mình lại một bước, cười hề hề.

"Chị Sen chỉ nhầm thôi, chị nhỉ? Chắc lại con chó nào xông ra lùa chị giữa đường đúng không?"

"Chó là chúng nó đấy, đám chục thằng to con đấy. Mày có làm gì thì làm, về chị Mè khao chè đỗ đen."

Sen hét trả, tiếp tục co giò chạy biến, để lại con Thắm không biết nên cười hay nên mếu. Nó rút êm không được, bèn chạy ra kéo vạt áo một kẻ.

"Cháu chỉ là đứa đi chợ mua cá rồi bị lạc, không có biết hai đứa kia. Chúng nó đi ăn mảnh rồi vứt cháu lại cho chó đấy. Nó bảo có chó ở đây, mà đâu, cháu lại chả thấy."

Gã cau mày giằng ra, nhưng nó lại bám càng chặt, cố giữ lại không để đám này đuổi theo Sen. Con Thắm tưởng mình đóng đạt lắm, nó còn cố rỏ thêm tí nước mắt cho giống thật. Nhưng chẳng hiểu sao càng nói, gã lại càng giận tía tai.

"Ranh con, cút ra cho ông đi bắt cướp."

Gã dúi đầu con Thắm xuống đất, rồi ráo riết chạy đi tìm hai đứa kia. Theo như gã nhớ, trong hai con, có một đứa yếm đỏ, vén tóc đuôi gà.

Nhưng làm gì có chuyện con Thắm để yên. Nó gào lên, nước mắt nước mũi giàn rụa, chạy một mạch ra đấm thẳng vào bụng tên gia đinh. Không hết cơn giận, nó càng khóc tợn, một mình húc ngã mấy thằng nữa, cứ nhè mặt chúng mà đấm, chẳng mấy chốc mặt đứa nào cũng sưng vêu lên như ong đốt.

Có kẻ toan đánh lén, con Thắm bèn sút bay ra xa, chẳng may trúng người thằng Hến. Lọ mứt trên tay đổ ụp xuống đất. Mặt thằng Hến đen như đít nồi, nó cầm đá chọi sạch bọn kia. Vớ được gì nó chọi nấy, một lúc sau đã thấy chục thằng to con nằm rạp xuống đất, không ngo ngoe được gì.

Thế là đi tong phiên chợ. Cảnh tượng vui tươi giờ chỉ còn lại đống rau nát bét, đồ đổ vỡ khắp nơi, xen cùng tiếng gà vịt xổng chuồng kêu quang quác... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui