"Đồ rằng thâm nhất đàn bà
Đâu ngờ phải lạy cái dạ đàn ông."
Khi Tú đến, nhà Lục Cửu đã im ắng hẳn. Có vài người hàng xóm lẳng lặng đứng ngoài, nhìn thấy mặt hắn bèn cúi chào một câu.
Sân nhà Lục Cửu bé con con, vừa đủ nuôi dăm vài con chó và giàn mướp bắc giữa đầu rào. Hắn đến đây không phải lần đầu, nhưng nay lại thấy cảnh vật khang khác. Có cái gì đó rất lạ, rất mơ hồ, không hề yên bình như sự im lặng mà chúng tỏ ra.
Siêng vừa lên cơn động kinh.
Dưới sàn nhà văng tứ tung những mảnh bát đĩa. Thức ăn nát bấy nằm lăn lóc, hắn nhíu mày kéo cao vạt áo, tránh cho những thứ bẩn quệt vào người mình. Tú chậm rãi bước qua chiến địa, nhận ra chiếc ghế nhỏ bằng tre hôm trước giờ đây đã bị quăng vào một xó, gẫy nát thành nhiều mảnh, trong lòng không khỏi cảm thán. Cô nàng thật sự rất khỏe.
Thằng Hến dựa đầu vào tường vì mệt, nhưng cũng không quên ném cho con Thắm cái lườm đầy cảnh cáo. Con bé nép hơn vào người hắn, thin thít vì biết tội, cố lảng quanh nhà để kiếm bóng dáng chị Siêng.
Nàng ngồi co cụm vào một góc, hai tay bấu chặt nào vai đến trắng bệch. Đầu tóc rối bù vì náo loạn, mặt tèm nhem nước mắt, có chỗ còn vương lại vài vệt máu khô. Nhận thấy người lạ, nàng rụt người mỗi lúc một sâu, gương mặt áp chặt vào đầu gối.
Y có nghe qua về bệnh tình con Thắm kể trên đường. Siêng bị một khối máu tụ lại trên đầu, tâm trạng dễ bị kích động, đặc biệt hành hạ nàng những lúc đổi trời. Khi Tú hỏi nguyên do thì con bé im thít, mãi một lúc sau nó mới len lét ngước nhìn, lẩm bẩm hai chữ "Anh Quân".
Lại là kẻ đó. Hắn biết mà.
Cũng vì hai chữ ấy, hắn mới lập tức rời khỏi nhà, cùng con bé khẩn trương chạy đến đây.
Lồng ghép vào sự việc gã đã chết hai năm trước, với căn bệnh do "tai nạn" của Siêng mà con bé kể, Tú cũng đoán ra phần nào. Hẳn là nàng nghĩ quẩn làm liều, nhưng lại được cứu vớt nửa cái mạng. Thâm tâm con người lúc hoảng loạn không quá khó đoán, tự huyễn hoặc mình rằng người yêu vẫn sống càng không phải chuyện kì lạ gì. Siêng sống trong ảo tưởng như thế suốt hai năm, dần dần cú sốc cũng quên mất, thay vào đó là niềm tin mãnh liệt rằng Nguyễn Sinh Quân vẫn còn trên kinh, chực chờ ngày lọng võng trở về.
Cái này thường được dùng trong luyện quân, mà người ta hay gọi là ám thị.
Điều này càng sáng tỏ khi nàng quen gọi anh Quân, bọn trẻ cũng chỉ gọi anh Quân, đâu ai nhận ra rằng, tên họ đầy đủ của hắn lúc người ta đọc thông cáo về làng mới là thứ đánh vào ảo tưởng Siêng dựng nên bấy nhiêu lâu nay.
"Nguyễn, Sinh, Quân." Là hắn đã thốt ra những chữ đó. Trong thuật ám thị, chỉ cần một chút gợi nhớ đau thương thôi đã có thể đánh gục một con người.
"Lúc cô ấy bị thương, anh ta đã làm như thế nào?" Tú ghé thầm vào tai con Thắm.
Con bé lớ ngớ một lúc cũng hiểu, rồi thì thầm đáp trả.
Hắn gật đầu hiểu ý, ánh mắt lưu lại một lúc lâu trên cái dáng cuộn tròn của Siêng. Người nàng bị thương trầy trật, máu rỉ ra còn đọng lại chưa khô. Hắn rút ra tấm khăn mềm lau đi những vết máu, dịu dàng như nước chảy qua da.
Bàn tay đang bấu chặt vào vai thả lỏng, người nàng dãn ra, ngước lên nhìn hắn ngơ ngác như đứa trẻ. Mắt hạnh trong như bầu trời sau mưa. Tú nuốt một ngụm, tiếp tục lau thật cẩn thận, tay kia đưa lên xoa đầu nàng.
Mềm thật. Tóc nàng mượt như tơ, luôn có hương sen phảng phất. Hệt như cái lần hắn gỡ tóc cho nàng.
"Anh... Quân?"
Siêng lắp bắp. Tú lồng ngón tay vào tóc nàng chải lại cho mượt, im lặng không trả lời. Đến khi chải được hết những lọn tóc rối, hắn mới chậm rãi ôm đầu nàng.
"Không, tôi là Tú. Người cô muốn tìm đã mất rồi."
Nàng lập tức đẩy người hắn ra.
"Cậu ba." Ánh mắt nàng đanh lại. "Cậu không phải anh Quân."
Trước khi nàng lại nổi đoá lên hay làm gì bất trắc, hắn đã quàng tay qua cổ nàng, vùi đầu nàng trong lòng hắn mà vỗ về.
Bọn thằng Hến cái Sen trợn mắt, nghiến răng, thiếu điều muốn tẩn cho hắn một trận, nhưng thấy chị mình không có phản ứng gì đành phải nhịn xuống.
Siêng trùng mình lại. Những thớ cơ đang căng cứng chợt mềm nhũn, dựa cả vào người hắn.
Hoá ra, thứ nàng khát khao lại chỉ đơn giản là thế.
Siêng nhớ về bờ vai nàng hay tựa vào, nhớ về những cái ôm, cái xoa đầu vỗ về mà Quân từng cho nàng. Thứ tình cảm đầu đời thanh mát như hồ sen hai người hay cùng chèo, dịu nhẹ, bình yên. Nàng không còn bị chứng đau đầu hành hạ khi cố nhớ về kỉ niệm xưa nữa, mà giờ đây, chúng chảy róc rách như dòng suối, len lỏi bước vào tim nàng.
Lâu lắm rồi Siêng mới lại tìm thấy bình yên.
Nhưng người xưa đã không còn nữa. Dáng lưng Quân mỗi lúc một xa, một nhoè dần, hệt như cái ngày anh rời quê lên kinh. Nàng lặng thinh ngước lại cảnh xưa, tuy không còn phẫn nộ, nhưng trái tim cứ liên hồi rỉ máu.
Chẳng biết tự bao giờ, nước mắt cứ tràn ra khỏi đáy, khiến khắp nơi trở nên nhạt nhoà. Nàng ghì chặt lấy vạt áo hắn, đến độ móng tay bấm vào da thịt, rỉ máu. Siêng cứ rấm rứt liên tục, rồi nấc nghẹn, vỡ oà ra trong cơn nức nở.
Nàng khóc đến khi vạt áo hắn ướt đẫm, khi mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa. Nàng chẳng nề hà lễ tiết mà gục trong lòng y, mệt nhoài cả tâm lẫn thân.
Con Thắm rón rén lại gần. Hắn đợi Siêng thiếp đi rồi giao lại cho bọn trẻ, bản thân cũng chuẩn bị ra về. Trời đã ngả về Tây, nếu còn ở lại sẽ khiến nhiều kẻ nghị dị.
"Đã cất công đến đây, anh không muốn nghe về Quân sao?"
Tú không bao giờ nghĩ tới, người nói câu này lại là thằng Hến. Trong dự đoán của hắn phải là cái Thắm hoặc Siêng, chứ không phải con người này. Thằng Hến luôn là đứa Tú phải cảnh giác nhất trong nhà, nó có đi học, có biết chữ nghĩa, không phải như đám chị em còn lại dễ dụ dễ nghe lời.
"Sao cậu lại hỏi như thế?"
Thằng Hến liếc quanh đề phòng người nghe ngoài ý muốn.
"Tôi có thể đoán được anh muốn gì. Lai lịch anh Quân không hề đơn giản."
"Vậy điều kiện cậu muốn là gì?" Y lập tức đi vào vấn đề.
"Buông tha cho chị của tôi. Chị ấy không biết gì cả."
Tú gật đầu. "Tôi chỉ cần biết về kẻ kia."
"Anh ta nằm trong dư đảng nhà Mạc." Hến bé giọng. "Là từ thời cha ông. Họ chuyển về đây sống ẩn tích, đến năm mười tuổi thì chuyển đi hết, để lại mình anh ta. Tôi không biết gì về gia đình đó vì quá nhỏ, đến khi anh ta chết mới tìm hiểu được đôi chút. Hắn cho chị tôi uống một loại độc, không gây chết người, nhưng lại có thể gây kích động thần trí, gây rối loạn đầu óc, suy nghĩ tiêu cực nếu bị sốc. Tôi sẽ không tài nào biết được nếu thầy lang không nói lại chuyện này với tôi. Có lẽ hắn đã tính toán đến chuyện mình chết từ lâu. Chỉ có vậy mới làm cho một người ương ngạnh, cứng đầu như chị mới suy nghĩ đến cái chết."
"Cậu không thấy, nói cho tôi như vậy là quá nhiều à?"
"Có lẽ là đủ cho những gì anh cần. Vậy nên cậu ba, đừng bao giờ lảng vảng gần chị em tôi nữa."
Tú đồng ý. Xem ra công sức ngày hôm nay bỏ ra quá lời so với những gì Hến nói với hắn. Nó đã ra một món hời như vậy chỉ để đổi lấy chút bình an của chị em, hắn cũng không thể không chấp thuận.
Có điều, cả hai người sẽ không bao giờ ngờ tới, thính giác tinh nhạy của Siêng luôn hiệu quả lúc không nên cần nhất.
Từng giọt nước mặn chát khẽ rơi, đem tim gan cả một tuổi xuân của thiếu nữ, lặng lẽ chảy dọc xuống manh chiếu đã bị vò đến nhăn nhúm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...