Bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đặn của anh, Tiêu Ấu Ấu ti hí mắt, lén lút nhìn anh.
Anh ta........hình như.....ngủ rồi!
Cô nín thở ngồi dậy, cánh tay từng chút từng chút một thò vào túi quần anh.
Chủ ý của cô là ------- lấy trộm điện thoại di dộng của anh, xóa đi bức ảnh cô bị chụp, sau đó......cô có thể rời khỏi học viện Tinh Hải, cao chạy xa bay!
Cô thuận lợi thò vào một bên túi quần của anh, nhưng đồ cô cần........hiển nhiên lại nằm ở túi quần bên kia!
Tiêu Ấu Ấu có phần ảo não, hít một hơi thật sau, cẩn thận xoay vai anh.
Vì Giang Dật Phàm nằm nghiêng ngủ, nên trước tiên phải cho anh ta nằm thẳng đã.
Tiêu Ấu Ấu không dám vội vàng, từng chút xoay người anh, Giang Dật Phàm khi ngủ say rất ngay ngắn, theo lực đạo trên tay cô từng chút thay đổi tư thế ngủ, đến khi khuôn mặt anh hiện ra.
Hảo......soái a!
Tiêu Ấu Ấu dùng hết sức nuốt ngụm nước miếng.
Đây nhưng là minh tinh thần tượng nổi tiếng toàn châu Á Giang Dập Huân!
Anh từ ngày đầu tiên ra mắt đến khi rời khỏi làng giải trí, luôn tồn tại như một vị thần của làng nghệ thuật, chỉ cần là nơi anh xuất hiện, minh tinh lớn cỡ nào cũng bị hào quang của anh che lấp, tất cả các máy ảnh đều vây quanh anh, kể cả ngôi sao điện ảnh đang Hot cũng chỉ là hạt cái nhỏ bé để làm nền cho anh.
Anh chính là một loại ma lực, có thể làm mọi ánh mắt trên thế gian tụ tập lại chỉ để ngắm một mình anh.
Tiêu Ấu Ấu ngắm khuôn mặt đẹp không tỳ vết này đến phát ngốc, bỗng nhiên tỉnh mộng, đây không phải lúc ngắm, mày không thể bị khuôn mặt của tên đại ác ma này lừa được!
Cô lần nữa nín thở, cẩn thận vươn tay thò vào túi quần bên kia của anh/
Đầu ngón tay va vào góc nhọn của điện thoại, Tiêu Ấu Ấu một trân kinh hỉ, tay cô chao vào sâu bên trong, khi đại sự sắp thành, Giang Dật Phàm bắt lấy cổ tay cô, đôi mắt sáng dần mở mỉm cười khóa trụ lấy tay cô.
“ Nha đầu, có phải thấy tôi mặc y phục không thoải mái, nên muốn đánh thức tôi dậy đúng không?” Giang Dật Phàm cố ý xuyên tạc dụng ý của Tiêu Ấu Ấu
“ Đại hỗn đản!” Tiêu Ấu Ấu muốn cho anh một cái bạt tai, nhưng trong lòng lại đang suy tính hai tay bất giác hạ xuống, nếu Giang Dật Phàm ngày mai ra ngoài mà dấu bạt tai vẫn còn thì tiêu rồi.
“ Vậy cô chính là tên trộm! Tên trộm với hỗn đản, quả là một đôi trời sinh!” Giang Dật Phàm cố ý bày ra bộ dạng lưu manh.
“.........” Giang Dật Phàm, anh có thể không cần mặt mũi đến thế à.
“ Muốn trộm cái này sao?” Dường như cố ý chọc tức cô, Giang Dật Phàm nhởn nhở từ trong túi quần lấy ra điện thoại của mình.
Tiêu Ấu Ấu dùng ánh mắt chờ mong tha thiết, nhìn điện thoại trong tay anh.
“ Bỏ ý nghĩ đó đi!” Giang Dật Phàm lắc lư chiếc điện thoại, “ Tôi vẫn còn mấy cái khác như thế nữa, trộm điện thoại, tôi liền đưa ảnh lên mạng!”
“...........” Tiêu Ấu Ấu tuyệt vọng, như cái xác không hồn quay lại nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên đầu giường.
“ Thế nào? Tôi rất thông mình nha?”Giang Dật Phàm một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
“ Cút!” Tiêu Ấu Ấu nhân lúc anh không phòng bị, vớ cái gối tức giận đập vào đầu anh.
Giang Dật Phàm cười cười, đột nhiên vươn tay ra, xoa đầu cô thành một đống bù xù.
Anh chính là muốn trêu cợt cô, nha đầu này sau khi lớn rất thú vị a!
“ A------“ Tiêu Ấu Ấu hét to, nhằm vào cánh tay anh cắn mạnh một miếng.
Đây chính là con sói xám đội lốt nam thần, cô muốn thay trời hành đạo, cắn chết con sói nhà anh!
“ Nhả ra! Cô đúng là chó a!” Giang Dật Phàm bận bụi che đi vết thương, xoa xoa cánh tay rồi cười
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...