Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, tức thời hét lên kinh ngạc.
“ Là Dập Huân!”
“ A! Dập Huân.”
“ Dập Huân.”
“.........”
Thanh âm kích động truyền từ mọi nơi, dường như chấn động cả nhà ăn, ma lực của thiên vương cự tinh, tuyệt đối không phải là nhỏ!
Anh khoan thai hướng Tiêu Mộng Mộng đi đến, khuôn mặt tuyệt mỹ mang dấu ân quý tộc có sự thanh cao nhưng lạnh lùng, khóe môi rõ ràng lộ ra ý cười như có như không, lại làm cho người cảm giác anh như tuyết trắng trên núi tuyết, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn, không dám đến gần.
Các học sinh từ hai bên dần dần tản ra, nhường đường cho anh đi, rõ ràng lã một con đường bình thường không hơn, trên bước chân anh đi, lại trở thành một dải thảm đỏ lộng lẫy.
Giang Dập Huân đi đến trước mặt Tiêu Mộng Mộng, con ngươi hơi híp lại, ý cười như có như không, “ Chuyện gì?”
“ Bọn họ muốn soát người tôi!” Không biết vì sao, ngay khi thấy Giang Dập Huân, trong con mắt Tiêu Mộng Mộng như nhìn thấy người thân của mình.
“ Anh muốn soát người cô ấy?” Con ngươi mang ý cười như có như không nhìn sang Sở Hàng.
Sở Hàng cũng là người đầy kinh nghiệm trinh chiến, gặp qua người có thế lực, cũng bị đôi con ngươi hoàn toàn không có sát khi làm cho nghẹt thở, đôi mắt rất đẹp, đẹp kinh người, lại có ma lực làm người anh run rẩy.
“ Huân thiếu, có bạn học báo với tôi cô ta lấy trộm dâu chuyền của Tuyết Không học trưởng.” Sở Hàng cười lấy lòng.
“ Như thế sao?” Giang Dập Huân nhìn sang Tiêu Mộng Mộng bên cạnh, sủng nịn xoa đầu cô, “ Tiêu Mộng Mộng nhà chúng tôi còn có sở thích đấy ư? Làm sao tôi không biết?”
Lời anh vừa nói ra, tất cả học sinh đều lặng thinh!
Lời này......hảo ** a!
Nhìn thái độ của Giang Dập Huân đối với Tiêu Mộng Mộng, xem ra rất thích, rất sủng ái cô.
Người Huân thiếu thích sẽ đi trộm dây chuyền của Tuyết Không thiếu gia?
Hiện tại là loại tình huống gì a?
“ Tôi đương nhiên không có sở thích đi trộm đồ!” Tiêu Mộng Mộng kháng nghị, “ Tôi xin thề tôi không có trộm dây chuyền của Tuyết Không học trưởng!”
“ Ừ, tôi đương nhiên tin em! Tiêu Mộng Mộng nhà chúng tôi cứ coi như nghèo đói đến chết, cũng tuyệt đối sẽ không đi trộm một phân tiền của người khác!”
Giang Dập Huân lại xoa đầu sủng nịnh nhìn cô, nét cười trên môi dường như làm cho nữ sinh vây quanh bất tỉnh, ngay cả Tiêu Mộng Mộng cũng có điểm hít thở không thông.
“ Nhưng, vì sự trong sạch của em, tôi vẫn nên thay bộ trưởng kiểm tra người em.” Giang Dập Huân từ tốn nói
“...........” Tiêu Mộng Mộng ngu rồi!
Mặc dù cô không có trộm dây chuyền của Dương Tuyết Không, nhưng dây chuyền của Dương Tuyết Không quả thực đang ở trên người cô!
Chưa đợi phản ứng của cô, Giang Dập Huân đã đưa tay chạm vào y phục của Tiêu Mộng Mộng.
Trong nhà ăn phát ra tiếng hét kinh người, rất nhiều nữ sinh đều đang run rẩy, tức khắc họ hy vọng bao nhiêu người bị hoài nghi là bọn họ!
Có người kêu, “ Được Giang Dập Huân soát người, thật hạnh phúc a!”
“ A, tôi cũng muốn! ! !”
“ Tôi cũng muốn!”
“.......” Tiêu Mộng Mộng không còn lời nào để nói, tuyệt vọng nhìn mấy nữ sinh gào thét, xem ra đều là những tiểu thư như hoa như ngọc........ngốc quá!
Tay của Giang Dập Huân từ từ đùa giỡn trên y phục của cô, Tuyệt Mộng Mộng hoàn toàn tuyệt vọng.
Vì cái gì cái gì trong sạch của cô đều không còn nữa rồi!
Dây chuyền sẽ bị Giang Dập Huân lấy a, anh ta còn được ăn đậu hũ của cô từ đầu đến chân!
Cô muốn kháng nghị, nhưng cả người đều cứng nhắc, mùi hương của Giang Dập Huân thật là mạnh mà, làm cô không thể kháng cự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...