Cô luôn đơn giản, tâm tư đơn khuần vô khuyết, do yêu mến dành cho Giang Dập Huân, đầu óc nhất thời có vấn đề mới đồng ý vào đây sống, cô chưa từng nghĩ đến những phiền phức sẽ xảy ra, cố nhiên bị người ta coi là kẻ trộm, cô không có cách nào chấp nhận sự sỉ nhục này, chỉ cần cô còn ở đây, những phiền phức như thế, sau này khẳng định vẫn sẽ có, nên cô chỉ có thể chuyển đi.
Trên thực tế, cô cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều để thu gọn, chỉ có mấy bộ quần áo, mấy quyển sách, sắp xếp gọn gàng để vào trong ba lô của mình, cô xách ba lô ra cửa. Đi trên hành lang nghĩ một lát, cô gõ cửa phòng Giang Tuyết Không, bên trong có tiếng ma sát chạm nhau, Dương Tuyết Không mở cửa, tóc trên đầu vẫn còn hơi ướt, xem ra vừa mới tắm xong.
“ Học trưởng, tôi muốn chuyển đi, đồ đạc tôi đã thu dọn xong rồi, anh có cần kiểm tra không?” Tiêu Mộng Mộng mở ba lô, đưa đến trước mặt Dương Tuyết Không.
Dương Tuyết Không liếc mắt nhìn ba lô của cô, “ Không cần!”
Trong mắt anh ý tứ lộ ra rõ ràng ------ Có kẻ ngốc nào đi trộm đồ xong, rồi để vào ba lô của mình đợi người khác đến kiểm tra không?
Tiêu Mộng Mộng thẳng thừng bị ý tứ lộ rõ trong mắt anh làm cho tức giận rồi, “ Học trưởng, tôi biết đồ mà anh yêu quý mất rồi, trong lòng hẳn rất buồn, nhưng mong anh hiểu cho tâm tình của tôi một chút, tôi vốn không có lấy đồ của anh, ánh mắt anh lại nhìn tôi như kẻ trộm cắp, hỏi xem tôi có cảm nhận như thế nào?”
Dương Tuyết Không lạnh lùng nhìn cô.
Trong nhà này chỉ có 6 người bọn họ, không phải cô ta trộm còn có thể là ai?
Ý của cô là Thu Hải Đường từng đến đây, cô nghi ngờ Thu Hải Đường, nhưng đây đối với Dương Tuyết Không mà nói, căn bản chính là vô căn cứ!
Anh và Thu Hải Đường cùng nhau lớn lên, Thu Hải Đường là cô gái dịu dàng, thông minh, là một tiểu thư danh môn, cô ấy sẽ trộm đồ của biểu ca mình sao?
Thật là quá tức cười!
Tiêu Mộng Mộng phát điên mất!
Miệng nói không nên lời!
“ Thôi đi, Anh thích thế nào thì như thế vậy, tôi không có lấy trộm, không có gì phải sợ, anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!” Tiêu Mộng Mộng đeo ba lô lên, quay người rời đi.
“ Mộng Mộng, cậu muốn đi đâu?” Minh Thiếu Vũ mở cửa ra, vô cùng kinh ngạc hỏi
“ Mình về nhà trọ” , Tiêu Mộng Mộng gắt gỏng nói, “ Sau này mấy người mất đồ đều nói là tôi trộm đi!”
“ Chúng mình không có nói cậu trộm a!” Minh Thiếu Vũ nắm chặt tay cô, “ Mộng Mộng , cậu đừng tùy hứng, cậu một mình ra ngoài nguy hiểm lắm!”
“ Sống chung với mấy người còn nguy hiểm hơn, toàn thân tôi đều là rác bẩn, tôi chịu không được cái loại sỉ nhục này!” Tiêu Mộng Mộng bỏ tay Minh Thiếu Vũ ra, “ Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mình không còn cách nào có thể tiếp tục sống ở đây được nữa!”
Tiêu Mộng Mộng đẩy Minh Thiếu Vũ ra, không quay đầu lại một mạch đi ra ngoài.
“ Tuyết Không, anh rốt cuộc đã nói những lời gì thế!” Minh Thiếu Vũ lo lắng, nhìn Dương Tuyết Không
Dương Tuyết Không mặt không biểu tình nhìn anh.
Có nói gì sao?
Dây chuyền rõ ràng là Tiêu Mộng Mộng trộm đi, nếu không phải cô là con gái của bá phụ Tiêu, anh sớm đã tìm người đánh cho cô không còn ra hình dạng gì rồi, còn có thể cho cô ở đây hung hăng càn quấy?
Tiêu Mộng Mộng hung hăng đi ra cửa lớn, “ bịch” đầu va vào một lồng ngực rắn chắc.
Tiêu Mộng Mộng gập người xoa đi cái mũi đáng thương, OMG, lồng ngực này làm sao lại cứng như vậy?
Lần này lại là ai đây?
Nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, thiếu niên đang đứng trước mặt cô, ánh dương chói lòa, không một khuyết điểm, sắc môi hoàn mỹ, một đôi mắt đặc biệt hút hồn, như là thanh tuyền giữa núi sâu thẳm, tĩnh mịch, đôi môi anh đào, để lộ ra nét thanh cao, sang trọng, đó đã từng là nam thần của cô, giờ là ác quỷ Giang Dập Huân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...