Sau khi hai người Thu Hải Đường đi, Tiêu Mộng Mộng tắm xong, nhảy lên giường bật nhạc rồi làm bài tập, sau khi làm xong bài tập, cô ngồi chơi game một lát, không biết khi nào mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đánh răng rửa mặt xong thì ra ngoài, cơm sáng đã được bày biện sẵn, lúc nào cũng chỉ có Minh Thiếu Vũ với Dương Tuyết Không ở đó, Tiêu Mộng Mộng vui vẻ nói “ Chào buổi sáng!”, ngồi xuống đối diện bọn họ ăn sáng.
Ăn xong, sắp xếp đồ đạc chuẩn bị lên lớp, Dương Tuyết Không từ phòng anh ta đi ra, giữ chặt lấy tay cô, “ Mộng Mộng, cô có vào phòng tôi không?”
“ Không có a” Tiêu Mộng Mộng kì quái nhìn anh, “ Sao vậy?”
“ Tuyết Không, làm sao vậy?” Minh Thiếu Vũ cũng qua đó hỏi, vì sắc mặt của Dương Tuyết Không bây giờ cực kì khó nhìn.
“ Dây chuyền hoa tuyết của tôi không thấy nữa.” Quai hàm của Dương Tuyết Không co rút
“ Có phải quên đặt ở chỗ nào rồi không?” Minh Thiếu Vũ cũng có chút khẩn trương, anh biết sợi dây chuyền đó đối với Dương Tuyết Không vô cùng quan trọng, nó ( dây chuyền) ngàn vạn lần không thể mất được!
“ Sẽ không quên” Dương Tuyết Không nói chắc như đinh đóng cột, “ Hôm qua sau khi tôi thể dục xong toàn thân đều là mồ hồi, trước khi tắm đặt nó ở đầu giường, sau đó không có đeo nữa, sáng sớm nay không thấy nữa!”
“ Tôi chưa từng vào phòng anh, càng không có cầm qua dây chuyền của anh, tôi tuyệt đối sẽ không đi trộm đồ !” Tiêu Mộng Mộng rất căng thẳng nhìn Dương Tuyết Không.
Anh ta không nên cho rằng sợi dây chuyền đó là do cô trộm nha?
Nhưng có bao nhiêu cái miệng cũng không thể nói rõ ràng!
Ánh mắt Dương Tuyết Không phức tạp nhìn Tiêu Mộng Mộng.
Anh cũng tin tưởng cô, vì anh biết thân phận thật sự của Tiêu Mộng Mộng, chỉ là Giang Dập Huân từng cảnh cáo anh, không cho phép nói ra, Giang Dập Huân sợ Tiêu Mộng Mộng biết sự thật là ba mẹ cô nhờ 5 người bọn anh chăm sóc cô, sẽ lại bỏ nhà đi lần nữa, nên luôn giấu cô.
Phụ thân của 5 người bọn họ và phụ thân của Tiêu Mộng Mộng là huynh đệ kết nghĩa, luận theo thân phận, bọn họ phải gọi phụ thân của Tiêu Mộng Mộng là nhị bá, mà anh trai của Tiêu Mộng Mộng cũng là anh em kết nghĩa của bọn họ, cảm tình sâu đậm, mà Tiêu Mộng Mộng vì từ nhỏ cùng ông ở nước ngoài, mới không quen bọn họ, nếu không thì, bọn họ cũng nhất định là thanh mai trúc mã tình cảm sâu đậm của nhau.
Nhưng........mặc dù phụ thân của mấy người có giao tình, bọn họ lại chẳng có bất cứ giao tình gì cả, mấy người nguyện ý chăm sóc cô, đều là nhiệm vụ mà phụ thân cô giao phó, cô từ nhỏ đến lớn sống ở nước ngoài, tính cách cô ra sao, có thói xấu nào không, có bị mắc bệnh gì không, ai cũng không biết!
Cái biệt thự này chỉ có 5 người bọn họ mới được vào ở, khẳng định là không phải bọn họ trộm, không phải Tiêu Mộng Mộng còn có thể là ai?
Tiêu Mộng Mộng thấy Dương Tuyết Không dùng ánh mắt đó nhìn cô, tức khắc có chút hoảng sợ!
Quả thật, sáu người bọn họ là bèo nước tương phùng, ai cũng không hiểu ai, cô ù ù cạc cạc đến đây sống, bây giờ Dương Tuyết Không mất đồ, không nghi ngờ cô thì có thể hoài nghi ai?
Nhưng, cô kì thực không có trộm đồ a!
Từ nhỏ cô được gia đình giáo dục rất nghiêm khắc, đừng nói cô cái gì cũng không thiếu, cứ coi như cô đói chết khát chết vì khổ, cũng tuyệt đối sẽ không đi trộm một phân tiền của người khác.
“ Tôi thực sự chưa từng vào phòng anh, càng không có trộm đồ của anh!” Tiêu Mộng Mộng rất oan ức, có loại cảm giác trăm miệng cũng không thể nói rõ ràng.
“ Đừng lo lắng, Tuyết Không không nói cậu trộm a!” Minh Thiếu Vũ khẩn trương an ủi cô.
“ Đúng rồi, tôi nghĩ ra rồi !” Tinh quang trong đầu Tiêu Mộng Mộng đột nhiên xuất hiện, “ Tối qua, có hai người con gái đến đây.........”
“ Bọn họ là ai?” Minh Thiếu Vũ vội hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...