Vẻ mặt của Tiểu Thuận Tử cố gắng giữ bình tĩnh.“Trời ạ! Chảy nhiều
máu như vậy? Các ngươi bảo vệ hoàng thượng như thế nào nha ?” Ô…… Chuyện hắn sợ hãi rốt cuộc vẫn xảy ra.
“Tốt lắm, trẫm còn chưa chết được!” Nạp Lam cố nén đau nhức, ra vẻ dũng cảm trách mắng.
Hai mắt của Tiểu Thuận Tử đỏ ngầu ngầu khóc lên,“Nhanh đi tìm cỗ kiệu đến đưa hoàng thượng hồi cung!”.
Sắc mặt lúc này của Linh Lung so với Nạp Lam, cũng không tốt hơn bao nhiêu, tâm trạng vẫn còn vùi trong cảnh nguy hiểm vừa rồi.
Cỗ kiệu rất nhanh tìm đến,Tiểu Thuận Tử đã xử lý sơ qua vết thương trên vai của Nạp Lam.
“Hoàng Thượng mời lên kiệu!” Tiểu Thuận Tử thúc giục nói.
Vẻ mặt hoảng hốt của Linh Lung đột nhiên bừng tỉnh, đồng thời thân
hình dấu diếm dấu vết lui về phía sau, nhưng bàn tay nhỏ bé non mềm của
nàng phút chốc lại bị một bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm giữ.
“Nàng muốn đi đâu?” Nạp Lam thở gấp hỏi.
Tiểu Thuận Tử gấp đến độ chỉ thiếu quỳ xuống đến cầu,“Hoàng Thượng, ngài bị thương cần chữa trị nha!”.
“Nàng không đi với trẫm, trẫm tình nguyện làm cho nó tiếp tục chảy
máu.” Nạp Lam trừng lớn con ngươi đen, muốn đánh cuộc xem Linh Lung có
phải thật sự đối mình hoàn toàn vô tình hay không.
Cái miệng nhỏ của Linh Lung kinh ngạc khẽ nhếch lên.
“Cô nương tốt của ta, cô cũng theo chúng ta hồi cung đi!” Tiểu Thuận Tử cầu xin.
Nạp Lam không có chờ nàng mở miệng, không khỏi phân trần kéo nàng vào trong kiệu, bởi vì không gian hẹp, hai người chỉ có thể dựa sát lẫn
nhau,chính giữa không có nửa điểm khe hở.
“Khởi kiệu!” Bên ngoài vang lên tiếng thét to của Tiểu Thuận Tử t.
“Ha ha! Ách…… Đau quá…… Trẫm thật sự không nghĩ tới bị kiếm đâm là
loại cảm giác này.” Nạp Lam đem sức nặng toàn thân đặt ở trên người Linh Lung.
Lúc này Linh Lung cũng bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, mặc đầu của
hắn tựa lên trên vai mảnh mai của nàng.“Hoàng Thượng thật sự không nên
làm như vậy.”.
Nạp Lam nhắm mắt lại, môi mỏng phát ra tiếng cười khổ,“Tuy rằng cảm
giác rất đau, nhưng trẫm vẫn thà rằng một kiếm này đâm vào trên người
trẫm, cũng không muốn nhìn nàng bị thương.”.
Linh Lung nghe vậy ngực căng thẳng,“Vì sao?”.
“Chuyện này cần hỏi sao? Cho dù nàng chọc cho trẫm giận như thế nào,
nhưng mà đến cuối cùng trẫm vẫn không thể bỏ nàng, trẫm là một vị hoàng
đế ở trước mặt nàng, thật sự là một chút tôn nghiêm cũng không có……”.
Nàng hoảng sợ cảm giác được hơi thở của hắn thật yếu,“Hoàng Thượng chịu thêm chút nửa, sắp đến rồi!”.
Nạp Lam cười tự giễu,“Nếu trẫm chịu không nổi ngất xỉu, nàng cũng không thể cười……”.
“Không nói nửa, ta sẽ không để cho hoàng thượng có chuyện gì .” Chân
tình của Linh Lung biểu lộ, nhanh chóng đưa hắn quay lại, vận khí vào
hai tay, sau đó theo lưng đưa chân khí vào trong cơ thể hắn.
Nàng cứu hắn, không phải bởi vì hắn là hoàng đế.
Năm mười tuổi năm ấy phụ thân chết thảm, đột nhiên biến đổi lớn làm
cho nàng không dám dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, cùng với mẫu thân
tránh người đuổi giết, cũng không dám thâm giao với người khác.
Hơi thở yếu ớt của Nạp Lam mỏng manh rên rỉ làm cho Linh Lung thu lại suy nghĩ hỗn độn, bắt buộc mình hết sức chăm chú,chuyện quan trọng
trước mắt là cứu ngườiT
“Nô –” Tiểu Thuận Tử tính hô lên.
Lại thấy hai người đang ngủ say, một người nằm,người còn lại nằm úp
sấp ngủ,bàn tay hai người còn nắm chặt vào nhau,hoàng thái hậu hiểu ý
cười,giống như sớm đoán được kết quả này .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...