Trẫm lập lời thề với trời, từ hôm nay trở đi, tuyệt không tái phạm
trò đùa dai hại người.Nếu trẫm nuốt lời sẽ khiến cho trẫm…… Tuyệt tử
tuyệt tôn……
“Đáng giận! Mẫu hậu dùng chiêu này đúng là quá độc ác, cư nhiên
nguyền rủa trẫm đoạn tuyệt con nối dòng.” Nạp Lam vừa chịu nhục viết
xong thư ăn năn, vừa nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa nói.“Cũng không
ngẫm lại đó là cháu của mẹ, chẳng lẽ thực cam tâm đưa ngai vàng hoàng đế tương lai cho người khác ngồi?”.
Khi hắn ký tên lên thẻ tre, liền đem l bút ang hào ném đi, đem thư ăn năn đưa cho tiểu thái giám.
Nạp Lam hít một ngụm đại khí, ngồi hình chữ đại trên ghế rồng. Vì cái gì mỗi lần cùng xú nha đầu kia đấu pháp, người thua luôn là hắn? Hắn
chính là không phục, nàng chẳng qua là biết một chút công phu, có gì đặc biệt hơn người, nhưng hắn là hoàng đế chưởng quản sinh tử dân chúng
thiên hạ, lại thua nàng? Không được! Không thể như vậy nửa .
“Ôi……”.
Tiếng rên rỉ từ bên ngoài truyền vào, chỉ thấy Tiểu Thuận Tử một tay
đỡ ngang hông, rất giống con vịt bước đi một bước liền nhếch mông lên,
mới đi vài bước, liền đau nhe răng trợn mắt, có thể thấy được ngày đó uy lực của năm mươi đại bản còn chưa có biến mất.
“Nô, nô tài tham kiến hoàng, Hoàng Thượng.” Hắn khó khăn khom người chào,“A! Mẹ của ta……” Hắn đau đến nước mắt chảy ra .
“Nhìn ngươi đó là bộ dáng gì nha? Khó coi chết đi được, đừng ở trước
mắt trẫm ,để người khác hầu hạ cũng được.” Nạp Lam ra vẻ thờ ơ nói.
Tiểu Thuận Tử gấp đến độ hai mắt đẫm lệ,vẫn không quên phát huy bản
lĩnh nịnh nọt,“Từ trước đều do nô tài hầu hạ Hoàng Thượng, người khác
làm sao có thể so với nô tài hiểu nhu cầu Hoàng Thượng, vết thương nhỏ
này không có gì đáng ngại, vì Hoàng Thượng, nô tài đau chết cũng đáng
.”.
Tiểu Thuận Tử lần này nói tương đối lợ hại,Nạp Lam nghe xong, dùng
miệng thi ân nói:“Ừm! Trẫm sẽ nhớ kỹ ngươi lần này chịu phạt.”.
“Tạ Hoàng Thượng ân điển…… Ôi!” Đây là kết quả hắn đắc ý vênh váo.
Nạp Lam lấy tay che môi, giả homột tiếng,“Chuyện trẫm dặn đã làm tới đâu rồi ?”.
“Ách, khải tấu Hoàng Thượng,Linh Lung cô nương nàng…… Nàng lại đem
tất cả lễ vật trả lại.” Tiểu Thuận Tử rụt cổ, chờ tiếng sấm ù ù sắp đến.
“Cái gì?! Lại bị trả trở về?” Nạp Lam thoáng chốc nổi trận lôi đình ở Hoàng Cực Điện, rống lên như sấm.“Đây là lần thứ ba , xú nha đầu kia cư nhiên dám không nể trẫm, đối với thứ trẫm ban cho đều không thèm để mắt đến, lần này trẫm tuyệt không tha cho nàng!”.
Tiểu Thuận Tử nhịn đau đảo quanh bên người chủ tử,“Hoàng Thượng, long thể ngài vừa mới khang phục, cũng không nên vì một chút việc nhỏ chọc
tức, không bằng để cho nô tài tự mình đi đến Phượng Minh Điện, hướng
Linh Lung cô nương chuyển đạt lời xin lỗi của Hoàng Thượng, không biết ý Hoàng Thượng như thế nào?”.
“Hừ! Trẫm muốn đích thân đi, phải ép nàng nhận lấy.” Hắn cũng không
muốn viết thư ăn năn nửa.“Nhanh đi sai người chuẩn bị kiệu, trẫm muốn
đến Phượng Minh Điện.”.
Xú nha đầu dám đối với hoàng đế như thế, chỉ sợ lần tới nàng còn muốn leo lên đầu hắn, không cho nàng ra oai phủ đầu.
Hoàng đế trực tiếp đi vào Phượng Minh Điện, nhưng mà đoàn người đi
tới ngoài điện, liền cảm giác được không khí không đúng lắm, đưa mắt
nhìn lại, chính là không thấy nửa thị vệ, cung nữ.
Tiểu Thuận Tử tựa hồ cũng ngửi được hơi thở nguy hiểm, để bảo vệ an
nguy chủ tử suy tính.“Hoàng Thượng, ngài trước nên chờ ở nơi này,để nô
tài đi vào xem xảy ra chuyện gì.”.
“Trẫm có mắt có thể tự nhìn.” Nạp Lam kêu người hạ kiệu, không chút
do dự tiến vào điện, bước chân dần tiếp cận, trước hết nhìn thấy vài
tên thị vệ đứng ở cửa đại điện, thần sắc khẩn trương, phảng phất như đề
phòng ai, có thể thấy được bên trong nhất định xảy ra chuyện.
“Hoàng……”.
Có người nhìn thấy Nạp Lam đến, tình hành lễ, lại được Nạp Lam ngăn cản.
Vẻ mặt của Nạp Lam hoài nghi chất vấn:“Các ngươi tại sao chen chúc ở trong này, bên trong làm sao vậy?”.
Thần sắc thị vệ khác thường còn chưa có mở miệng, trong phòng liền truyền ra mơ hồ đối thoại của Linh Lung và cung nữ –.
“Chuyện này trăm ngàn đừng để hoàng thái hậu biết, ngay cả Hoàng
Thượng cũng không được……” Nói chuyện thanh âm đứt quãng, rõ ràng người
này rất mệt.
Hai mắt của Trầm Hương đều đỏ,“Nhưng mà…… Cô nương, hạc đỉnh hồng là
cấm dược trong cung, nói vậy người hạ độc là người trong cung,xảy ra
chuyện lớn như vậy, Hoàng Thượng không có chuyện không biết, nói không
chừng ngài ấy có thể tìm ra người hạ độc……”.
“Thật sự không cần, ta đã đem độc ép ra, may mắn là ta mới uống một
chút, nôn ra hẳn là không có việc gì, ta không muốn đem sự việc làm
lớn.” Linh Lung mệt mỏi nhắm mắt lại, bảo tồn nguyên khí còn sót lại.
Nạp Lam mới nghe được nửa câu đầu, liền hoả tốc vọt vào.“Nàng trúng độc sao ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...