“Không quên tình đầu, anh phải đi mua đồ hả?” Bạch Niệm Niệm hỏi. Cô quan sát sườn mặt của Không quên tình đầu, không nhìn ra được tâm trạng hắn có gì khác thường, tựa như cuộc thi đấu vừa rồi không phải là Giải đấu tuyển chọn Thần bếp đứng đầu, mà chỉ là một trận PK bình thường giữa những người chơi thôi vậy.
Không quên tình đầu không hề3cảm thấy kinh ngạc với chuyện Bạch Niệm Niệm sẽ đến, trong lòng còn mơ hồ thấy cảm động nữa, tựa như là làn sương mù của đạo cụ truyền tống bạn tốt hóa thành người thật đã phủ lên một tầng mềm mại, nhu hòa ở trong lòng hắn vậy.
Hắn mỉm cười nhìn cô, nói: “Mặc dù tôi không lấy được hạng nhất, nhưng vẫn phải thực hiện yêu cầu của2cô.”
“Hả? Anh muốn đi mua nguyên liệu nấu lẩu sao?” Bạch Niệm Niệm thầm nghĩ, xem ra là cô đã suy nghĩ nhiều rồi, Không quên tình đầu vốn là không cần cô đến an ủi mà.
Không quên tình đầu gật đầu, nói: “Cô thích ăn cái gì?”
“À, trong một chốc không thể nói hết được,“ Bạch Niệm Niệm vươn một ngón tay chọc lên má của mình, hai mắt thì nhìn0lên trời, “Nấm, măng, cải trắng, miến, rong biển...”
“Sao toàn là rau cải không vậy?” Không quên tình đầu ngạc nhiên nói, “Cô không thích ăn thịt hả?”
Bạch Niệm Niệm nuốt nước miếng, thầm nghĩ, không phải do tôi ngại nói ra sao.
“Cũng, cũng được, đều thích ăn, ha ha... cho dù thức ăn hay rau cải thì chỉ cần có lẩu thì đồ ăn nào cũng ngon cả!”
Chợ do người chơi0Thần nông cùng Thần thú bày sạp bán hàng đã ở ngay trước mắt, Bạch Niệm Niệm bị các nguyên liệu nấu ăn bày la liệt hấp dẫn, không chú ý tới ánh mắt lúc mà Không quên tình đầu nhìn cô.
Không quên tình đầu mua một đống nguyên liệu nấu ăn, dạ dày bò, cuống họng heo, thịt bò cuộn, đậu phụ, gân bò, thịt dê, máu heo, móng heo, thịt3ba rọi, chân gà, ức gà, trứng luộc nước trà, tôm viên, há cảo, mực ống, cá xay nhuyễn satsuma-age (*), thanh cua, đậu hủ cá, nấm hương, củ từ, củ cà rốt, khoai tây, nấm mèo, giá đỗ, dưa leo, rau chân vịt, nấm kim châm, bánh tổ(**), tàu hũ ky (ván đậu)... thậm chí cũng mua luôn cả đường tỏi nữa.
(*) Cá xay nhuyễn Satsuma-age là những miếng cá được xay nhỏ rồi đem rán tới độ vàng ươm. Những viên thịt cá tròn xoe có thể được tạo nên từ rất nhiều loại thực vật khác nhau. Đó có thể là từ rễ cây ngưu bàng, những cây nấm shiitake băm vụn hay những lát hành tây mỗi khi rán lên đều thơm phức.
(**) Bánh tổ là một loại bánh có xuất xứ từ Quảng Nam, Trung Quốc, đây là một món ăn đặc sản, có truyền thống lâu đời trong mỗi dịp tết của người dân xứ Quảng.
Chợ tự do có thể treo máy, cũng có người bán đang online. Đầu tiên là bọn họ trừng mắt nhìn nhà giàu gom hàng hóa, sau đó không ai bảo ai liền ầm ầm tranh nhau rao hàng hóa của mình. Bạch Niệm Niệm có chiều cao và cân nặng không chiếm ưu thế chẳng mấy chốc đã bị bọn họ xô đẩy ra càng xa, cô không dám tin vào mắt mình nữa.
“Tiểu Dã, Không quên tình đầu đang mua mua mua liên tục trong chợ tự do này! Đây là cách thức trút nỗi buồn bực của anh ấy hả?” Bạch Niệm Niệm gửi một đoạn chat voice qua cho Triệu Tiểu Dã.
Triệu Tiểu Dã nhận được tin nhắn, liền phụt cười thành tiếng: “Ha ha ha có lẽ vậy, có lẽ vậy, có lẽ đây chính là cách thức trút buồn bực đó!”
“Có phải anh ấy đã bị đả kích rồi không?” Bạch Niệm Niệm gửi một tin.
“Có thể đó,“ Triệu Tiểu Dã nói, “Nhưng mà, không có chuyện gì là một nồi lẩu không giải quyết được cả, còn nếu như không giải quyết được thì dùng hai nồi! Đừng đoán mò nữa, chuẩn bị ăn thôi!”
Không quên tình đầu mua đủ nguyên liệu nấu ăn rồi lại nhìn thấy Bạch Niệm Niệm đang đờ người ra nhìn mình, liền mỉm cười nói: “Chỗ ăn vẫn định ở khu vườn của Meo thật to thật to, được không?”
Bạch Niệm Niệm gật đầu một cách máy móc: “Được...”
Không quên tình đầu đi bộ về phía trước, lại bị Bạch Niệm Niệm kéo lấy vạt áo. Hắn quay đầu lại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười bình thản: “Sao vậy? Ấy, có phải tôi lại đi sai đường nữa rồi không? Thật là ngượng ngùng, là hướng nào, bên kia hả?”
Bạch Niệm Niệm lắc đầu.
“Vậy thì bên kia...”
“Không phải vấn đề phương hướng, hướng mà anh vừa mới đi đã đúng rồi,“ Bạch Niệm Niệm nói, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng tràn ngập lo âu, “Không quên tình đầu, anh không sao chứ?”
Không quên tình đầu cười thật nhẹ, ánh mắt dịu dàng giống như buổi tối mấy ngày trước hắn làm kẹo bông gòn dâu tây cho Bạch Niệm Niệm ăn vậy. Hắn nhìn vào mắt cô, nói: “Cô thấy tôi giống có chuyện lắm hả?”
Bạch Niệm Niệm trịnh trọng gật đầu: “Giống.”
Trong nụ cười của Không quên tình đầu mang theo một ít không biết làm sao: “Chỗ nào giống chứ? Không phải tôi đang rất tốt sao?”
Bạch Niệm Niệm lắc đầu: “Là vì có vẻ tốt quá, cho nên mới khiến người ta cảm thấy anh có chuyện.”
Nụ cười của Không quên tình đầu cứng đờ lại, cho dù là che giấu rất tốt, nhưng dưới đáy lòng lại giống như bị gõ một cái vậy. Vào giờ phút này, hắn bỗng nhiên rất muốn vươn tay sờ đầu cô gái trước mặt này, nhưng vì túi đeo lưng có hạn, không đựng hết các nguyên liệu đang xách trong tay, vì lẽ đó mà một động tác đơn giản như vậy, hắn cũng không thể làm được.
Lúc này hắn mới nhận ra hình như bọn chúng rất là nặng, khá hối hận vì đã xài hết tất cả tiền vàng. Hắn hẳn là nên giữ lại một ít tiền, dù chỉ mua một món trang sức nho nhỏ cho cô ấy cũng tốt hơn là những nguyên liệu nấu ăn vừa ăn xong đã biến mất này.
“Này này, anh sao vậy?” Bạch Niệm Niệm huơ huơ tay trước mặt Không quên tình đầu, “Thật ra thì anh làm rất tốt, mọi người đều nói là, nếu dựa vào thực lực thì anh mới là quán quân thật sự! Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, đừng thấy khó chịu quá, lần sau chúng ta lại tới nữa.”
Hầu kết của Không quên tình đầu di chuyển lên xuống, giống như là muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng hắn vẫn là “thoải mái” mà mỉm cười: “Cô nói đúng, chúng ta lại làm lại từ đầu. Đi thôi, chúng ta đi ăn lẩu, coi như là để chúc mừng cho "vua không ngai" tôi đây!”
“Được được được!” Bạch Niệm Niệm vội gật đầu, “Anh nói đúng, anh hoàn toàn xứng đáng là vua không ngai!”
Hai người cười đùa rời khỏi chợ tự do, nhưng khi đi tới cổng thành Tuyền Thủy lại gặp được Một khúc thơ ngâm một chén phiền. Cô ta cùng các bang chúng của Thức ăn là trời đang vừa nói vừa cười, nhìn theo phương hướng, chắc là đang đi tới núi Tinh Lam, tiếp tục xây dựng trụ sở bang hội của bọn họ.
Mặc dù ấn tượng của Bạch Niệm Niệm với Một khúc thơ ngâm một chén phiền rất tốt, nhưng dựa vào mâu thuẫn giữa bang Thức ăn là trời cùng Không quên tình đầu thì cô cũng không muốn gặp bọn họ, cũng không muốn làm quen, cho nên liền cúi đầu làm như không nhìn thấy. Nhưng không ngờ rằng hai người mới vừa đi tới đã nghe thấy một tiếng gọi dịu dàng như nước từ phía sau vọng tới.
Bạch Niệm Niệm đành phải thở dài trong im lặng.
“Không quên tình đầu,“ Một khúc thơ ngâm một chén phiền gọi, “Thật là khéo, hai người đang định đi ăn cơm dã ngoại sao?”
Không quên tình đầu không nói nhiều, chỉ gật đầu mỉm cười, cũng không dừng bước lại.
“Không quên tình đầu, thật ra thì em...” Một khúc thơ ngâm một chén phiền cũng nối gót theo xong rồi lại đi chậm lại.
Không quên tình đầu cảm thấy khó hiểu liền dừng bước, nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì không?”
Một khúc thơ ngâm một chén phiền quay đầu lại dặn dò các bang chúng một tiếng, sau đó dưới sự hướng dẫn của Bái kiến nữ vương bệ hạ mà các bang chúng đi lên núi Tinh Lam trước. Bái kiến nữ vương bệ hạ còn cố ý đi tới sau lưng Bạch Niệm Niệm, định “trong lúc vô tình” đụng cô một cái, nhưng lại bị Hỏa Kỳ Lân phát hiện manh mối. Nó không hề khách sáo chút nào mà nhe răng trợn mắt nhìn về phía cô ta, giống như đang nói, ngươi tới gần chủ nhân ta thêm một bước thì ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.
Bái kiến nữ vương bệ hạ tức giận đến nỗi siết chặt bàn tay thành quả đấm, rất không cam lòng mà rời đi.
“Thật ra thì em rất xin lỗi,“ Một khúc thơ ngâm một chén phiền đứng trước mặt Không quên tình đầu, cúi đầu nói. Gió nhẹ thổi lên mái tóc dài dịu ngoan của cô ta, dáng vẻ đau buồn khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương xót.
“Tại sao?”
“Em không ngờ là em sẽ nhận được giải nhất,“ Hàng chân mày của Một khúc thơ ngâm một chén phiền hơi cau lại, ngẩng đầu nhìn mặt Không quên tình đầu, “Em chỉ muốn thi đấu với anh, chỉ vậy thôi. Ở trong lòng em, anh mới là quán quân thật sự. Rất xin lỗi, em...”
Không quên tình đầu cười: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, không sao, chỉ là một trò chơi giải trí thôi mà, hạng nhất hay không hạng nhất cũng không có gì quan trọng cả. Vả lại, cô dựa vào thực tài của mình để lấy giải nhất, không cần thiết phải thấy băn khoăn, càng đừng nói lời xin lỗi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...