Nhà Cung Cấp Cẩu Lương

“K

hông phải cậu đang đánh phó bản sao? Tại sao cũng tới đây?” Bạch Niệm Niệm hỏi Triệu Tiểu Dã.

Triệu Tiểu Dã thở dài một tiếng: “Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tớ nữa hả, ai bảo cậu ăn3tùm lum rồi trúng độc chứ? Cho nên tớ đi ra luôn. Tiếc là không có quyển trục truyền tống thẳng tới thôn Bao cỏ, mà gần chỗ này cũng không có người trong bang hội kéo tớ, vì thế tiểu2gia phải chạy muốn chết đây. Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn ăn ăn.”

“Khoan đã,“ Bạch Niệm Niệm kéo Triệu Tiểu Dã, chỉ chỉ Không quên tình đầu, “Vừa nãy anh ấy cứu tớ, rồi lại bị kẻ thù phát0hiện ra, rồi cả đám kéo nhau tới gây chuyện với anh ấy.”

“Hả?” Triệu Tiểu Dã híp mắt lại đánh giá Không quên tình đầu, nói khẽ, “Không cần lo lắng, Khang lão đại là một kẻ lừa đảo, cấp bậc0của gã cũng là tìm người giả PK để hút kinh nghiệm, kỹ năng nấu ăn dở tệ, tớ còn có chứng cứ đây nè. Trái lại, người "ân nhân cứu mạng" của cậu lại có vẻ đường hoàng...”

“Tiểu, Tiểu Dã...”3Mấy lời sau đó của Triệu Tiểu Dã, Bạch Niệm Niệm không nghe lọt một chữ nào, bởi vì quả trứng thú cưng trong tay cô hình như vừa mới rung lên, mãi đến khi cô cẩn thận nhìn nó thì làm gì có chuyện “rung lên” đơn giản như vậy, nó đã bắt đầu nứt ra rồi!

“Sao vậy?” Triệu Tiểu Dã quay đầu lại.

“Trứng, trứng... Nứt,“ Bạch Niệm Niệm khóc không ra nước mắt nhìn Triệu Tiểu Dã, “Trứng thú cưng nứt ra rồi!”


Một nửa quả cầu trong suốt ươn ướt nằm trong tay phải của Bạch Niệm Niệm, bên cạnh là vỏ trứng đã nứt thành mấy mảnh, trên quả cầu có hai chấm đen nhỏ cùng một đường cong hình "W", giống như là mắt cùng miệng của nó vậy. Nó ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Niệm Niệm, há miệng kêu lên: “Ma ma?”

“Shi*, đây là cái gì vậy?!” Triệu Tiểu Dã bị dọa sợ hết hồn, đang yên đang lành phải làm mẹ, chuyện này sai lắm đó nha.

Trong lòng Bạch Niệm Niệm khổ sở, im lặng chỉ chỉ Không quên tình đầu.

Cô và Triệu Tiểu Dã đứng rất sát nhau, trong ánh mắt của người khác thì, giống như một đôi tình nhân thân mật, ai cũng không thấy được ở giữa đôi “tình nhân” còn kẹp thêm một vật thể không xác định. Vật thể không xác định kia nhận mẹ nuôi xong, xoay một vòng thấy Triệu Tiểu Dã, há miệng ra xong lại ngậm lại, W biến thành một đường cong ngoằn ngoèo, không biết là nó đang tủi thân hay là đang bối rối nữa. Nó nhìn trước sau trái phải một vòng, liền quyết đoán kêu một tiếng “Ba ba!” với bóng lưng của Không quên tình đầu.

“...” Triệu Tiểu Dã cảm thấy bản thân đã bị chuyện này làm cho khiếp sợ, “Bạch Niệm Niệm, đây là chuyện gì vậy!”

Bạch Niệm Niệm đầu đầy sọc đen mà giải thích rõ ràng cho Triệu Tiểu Dã, sau khi Triệu Tiểu Dã nghe xong, liền dùng một viên “Hỏa nhãn kim tinh” đọc tư liệu của vật thể không xác định này:

“ "Bánh Raindrop, loại hình trưởng thành, cấp S, kỹ năng: hiển thị chi tiết nguyên liệu của món ăn ở vùng lân cận"? Cái quỷ gì...”


“Bánh... Raindrop?” Ánh mắt Bạch Niệm Niệm sáng lên ngay lập tức, “Tớ nói sao thấy nó quen như vậy, hóa ra là bánh Raindrop! Làm sao đây, tớ hơi kích động rồi đây này, ngay ngày đầu tiên chơi trò chơi đã gặp được thú cưng trong truyền thuyết!”

Triệu Tiểu Dã tràn ngập khó hiểu, thú cưng của người khác không thể đánh cũng có thể ăn, còn công dụng “hiển thị chi tiết” này thì có lợi ích gì?

“Đi qua đây với tớ.”

Bạch Niệm Niệm kéo Triệu Tiểu Dã chạy tới bên cạnh mảnh ruộng mà cô bị trúng độc lúa mì, đứng trên mặt đất ngẩng đầu. Thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến, một thú cưng vốn đang long lanh trong suốt, sau khi đến ruộng lúa mì lại thình lình thay đổi. Một quả cầu tròn trong suốt lớn chừng bàn tay, dần dần lộ ra một hình ảnh ba chiều trắng trắng mập mạp, là một cái bánh bao bột mì mới ra lò.

“Hả?” Ngay tức khắc, Triệu Tiểu Dã liền cảm thấy hứng thú.

Bạch Niệm Niệm di chuyển sang bên cạnh mảnh ruộng một chút, bánh bao bột mì liền biến thành một cái bánh bao đã bị cắn mất một ngụm, nhân bánh bao vàng vàng xanh xanh có thể nhìn thấy bên trong là rau hẹ cùng trứng gà.

“Đây là một thú cưng phiên bản "Hỏa nhãn kim tinh"” Triệu Tiểu Dã gật đầu một cái, “Không tệ không tệ, quá tiện lợi.”


Bạch Niệm Niệm hưng phấn nói: “Không không, Tiểu Dã, nó chẳng những có thể phân biệt nguyên liệu nấu ăn sống, mà còn có thể phân biệt cách điều chế thức ăn nữa! Trên trang web chính thức có nói, mặc dù ban đầu nó chỉ có thể nhận ra nguyên liệu chính, nhưng sau này cấp càng cao, nó còn có thể ngửi ra được gia vị nữa.”

“Wow, lợi hại,“ Triệu Tiểu Dã hiểu ngay, “Vậy thì một ít món ăn bí truyền coi như đã có khả năng bị bại lộ rồi. Không lẽ nó còn ngửi được cách điều chế cùng cách thức nấu nữa hả?”

“Không thể, nếu làm được thì nó nghịch thiên quá rồi.” Đôi mắt Bạch Niệm Niệm sáng lấp lánh, “Hình như tớ đã phát hiện ra con đường làm giàu mới rồi.”

Triệu Tiểu Dã nhíu mày lại: “Bán phương pháp nấu ăn?”

Bạch Niệm Niệm cười: “Không phải, nó đâu phải của tớ. Tớ muốn đi đào trứng thú cưng.”

Triệu Tiểu Dã kéo Bạch Niệm Niệm lên: “Cậu quên chuyện đó đi, nó có phải là trứng bình thường đâu, làm gì mà dễ tìm như vậy. Cứ nghe lời tiểu gia ta đây thì ta sẽ cho cậu có thịt ăn có rượu uống... Hửm? Mùi gì vậy? Thơm quá đi!”

Một mùi hương chua ngọt đậm đà xông vào mũi, hai người lập tức hít sâu một hơi.

“U, thịt bò hầm cà chua.” Triệu Tiểu Dã nuốt một ngụm nước miếng.

“Còn có khoai tây và cơm,“ Bạch Niệm Niệm liếm môi, “Tự nhiên đói quá à. Ừm, còn có một mùi hương nữa, ngọt ngào, hơi có mùi nướng... Không đúng, là... thịt kho?”


Hai người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn bánh Raindrop. Quả nhiên trong thân thể trong suốt kia có hai hình ảnh thay nhau xuất hiện: Một con bò nhỏ đáng yêu, một con heo nhỏ ngốc nghếch, chính là nguyên liệu chính của hai món ăn này.

Bạch Niệm Niệm cất bánh Raindrop thật kỹ, xong mới vội ngắt một nhánh rau hẹ, sau đó cùng Triệu Tiểu Dã chen vào trong đám quần chúng đang vây xem, cùng nhau quan sát cuộc thi đấu. Hai người đứng đúng hướng có gió thổi tới, chìm trong mùi thơm nồng nàn, vừa là hưởng thụ, vừa là đau khổ.

Từng làn khói mù màu trắng bay trước người Không quên tình đầu, khiến hắn giống như là một vị thần tiên đang cưỡi mây lúc ẩn lúc hiện. Trên quầy bếp sơ sài, ngọn lửa ấm áp bao quanh một cái niêu đất, trên thân niêu có dấu logo của Thiên đường sành ăn. Đây là dụng cụ làm bếp cơ bản mà hệ thống đã cung cấp, không thể tăng thêm gì cho món ăn cả.

Lại nhìn về phía Khang lão đại không có thịt không vui, cũng là một cái niêu đất. Nhiệt độ không khí cao, nồi đất đã sử dụng nhiều lần lại bị ngọn lửa cùng nước canh tràn ra làm thay đổi màu sắc, nhưng Bạch Niệm Niệm có thể khẳng định, nó chắc chắn không phải là một món đồ dùng làm bếp thông thường.

Trong sáu yếu tố “Sắc hương vị chất hình mãnh”, chí ít thì Khang lão đại không có thịt không vui đã chiếm được một. Không quên tình đầu vẫn thong thả ung dung, trên mặt bàn đã không thấy được bất kỳ nguyên liệu nấu ăn dư thừa nào, chỉ còn lại một dĩa đựng súp bằng sứ trắng cùng ba cái chén nhỏ. Màu sắc của ba bộ chén đũa khá trang nhã, tuy không có hoa văn nhưng lại đem đến cho người ta một cảm giác an tâm khó tả.

Trên quầy bếp riêng cùng bàn của Khang lão đại không có thịt không vui lại là một đống loang lổ, đủ loại rau khô héo cùng vết nước canh và nguyên liệu không thể nào nhận ra là thứ gì văng tung tóe lên đó, nhìn lại hơi giống mấy cửa hàng take-away không hợp vệ sinh thực phẩm vừa bị đưa ra ánh sáng trong TV, cũng không biết sao mà gã có thể bày bừa ra được bộ dạng kia nữa.

Lúc này Bạch Niệm Niệm lại bắt đầu vui mừng cấp bậc của mình chưa đủ nên không thể làm giám khảo. Tận mắt nhìn thấy thịt kho được nấu trong điều kiện dơ bẩn kia, thì còn muốn ăn thử không chứ? Loại khiêu chiến giữa thị giác cùng vị giác này sẽ khiến cho người ta muốn khóc lên đấy.

Không quên tình đầu lại càng vui tai vui mắt hơn, cho dù Bạch Niệm Niệm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, cho dù hắn đang làm công việc tiếp xúc với nhiều dầu khói nhất trên đời này, nhưng rõ ràng từng cử chỉ hành động của hắn lại không hề dính chút khói lửa nhân gian nào. Loại cảm giác mâu thuẫn này hấp dẫn ánh mắt của Bạch Niệm Niệm, cũng khiến quần chúng vây xem bàn tán xôn xao lên...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui