N
hớ lại hương vị the mát của kẹo bạc hà không ngờ Bạch Niệm Niệm lại hiểu rõ như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng bàn tay hơi đỏ lên, đôi mắt nhìn nhìn xuống đất, không nói lời nào, cũng không có động tác, giống như là đang dùng ngôn ngữ hình thể để diễn tả cái gọi là3“Bé cưng oan ức nhưng bé cưng không nói“.
Một chút kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại của Bạch Niệm Niệm chẳng mấy chốc đã biến mất. Nhìn dáng vẻ kia của cô ta, thầm nói cô oan ức cái gì? Tôi bị cô đẩy xuống nước còn chưa thấy tủi thân đâu: “Cô em, rốt cuộc cô muốn thế2nào?”
Thân thể của Nhớ lại hương vị the mát của kẹo bạc hà hơi lắc lư, đưa một ngón tay ra, không biết là muốn ấn chọn “Xác nhận” hay là đang chỉ trỏ gì Bạch Niệm Niệm, giọng nói điệu đà khiến người nghe khó chịu vô cùng: “Này, tôi nói cô đó, cô làm như vậy rất quá0đáng. Rõ ràng là hệ thống đã đề xuất giá cả cho tôi rồi, còn số tiền mà cô đưa ra lại… cao hơn số tiền kia nhiều, có khác gì thừa nước đục thả câu chứ? Cô mà cứ như thế này thì lúc ra ngoài xã hội...”
“Thừa nước đục thả câu”? Bạch Niệm Niệm cảm thấy trớ trêu,0đành phải thở dài một hơi, nâng tay lên, trước khi Nhớ lại hương vị the mát của kẹo bạc hà ấn “Xác nhận”, cô liền “Hủy bỏ”, sau đó di chuyển đầu ngón tay, ấn chọn “Bắt buộc PK“.
“Hệ thống [Trước mặt] nhắc nhở: Người chơi [Nhớ mãi không quên] ủy thác người chơi khác đề xuất [Bắt buộc3PK] với bạn, hệ thống đang tìm người chơi PK thay, mời chuẩn bị PK.”
Nhớ lại hương vị the mát của kẹo bạc hà kinh ngạc đến mức ngây người: “Sao cô lại làm như vậy? Tôi đâu có nói là không bồi thường, tôi đã vươn tay ra rồi đây này!”
Bạch Niệm Niệm: “À.”
“... Tôi cảnh cáo cô, đừng có quá đáng!” Sắc mặt Nhớ lại hương vị the mát của kẹo bạc hà hơi thay đổi, “Cô làm như vậy, cô làm như vậy thì tôi sẽ không gửi tin nhắn riêng cho cô nữa!”
“Cô thấy vui là được rồi.” Khuôn mặt Bạch Niệm Niệm vô cùng thản nhiên. Đây là biện pháp học được từ Triệu Tiểu Dã - mặc dù không học được cách đấu võ mồm, nhưng cô vẫn biết giả vờ cao quý lạnh nhạt.
Chung quanh đây có rất nhiều đất trồng trọt, cho nên chẳng mấy chốc đã có người nhận lời mời của hệ thống. Nhớ lại hương vị the mát của kẹo bạc hà giậm giậm chân, rồi thoát khỏi trò chơi. Loại hành động không đánh mà đã chạy này đồng nghĩa với nhận thua, hệ thống sẽ tự động lấy kinh nghiệm của cô ta chia đều cho Bạch Niệm Niệm và người chơi thay mặt PK đó, cũng tự động lấy tiền vàng bồi thường cho Bạch Niệm Niệm, đương nhiên, là giá cả do hệ thống đề xuất.
Ngoài ra, hình như vận số của Nhớ lại hương vị the mát của kẹo bạc hà không được may lắm, cô ta còn bị rớt một cái cuốc nhỏ ra nữa. Bạch Niệm Niệm nhìn sơ qua, thấy tên gọi của cái cuốc nhỏ là “Cuốc chôn hoa”, thuộc tính cũng rất tốt.
Sau đó, bỗng nhiên nhìn thấy “cô gái Nhuận Thổ” xuất hiện trước mặt, Bạch Niệm Niệm hơi hoang mang, thì ra người mới vừa rồi nhận lời mời của hệ thống là chị ấy, tên trên lời nhắc nhở của hệ thống là “Meo thật to thật to“. Người chơi nữ có vóc dáng mượt mà, mặc bộ đồng phục Thần nông, trên mép của chiếc tạp dề lá sen nhỏ còn dính một ít bùn đất còn mới, có lẽ là ban nãy đang làm việc trong đất.
Nét mặt của Meo thật to thật to cũng kinh ngạc như Bạch Niệm Niệm vậy, chị nhìn cô rồi nói: “Hóa ra em chính là chủ của mảnh ruộng này, chị đã tìm em rất lâu rồi đấy.”
Bạch Niệm Niệm:???
“Chị muốn mảnh ruộng này của em.” Meo thật to thật to cười híp mắt nói.
“Chị, chị đợi một chút...” Đầu óc Bạch Niệm Niệm đang hơi lộn xộn, mọi chuyện chuyển biến nhanh quá, với lại cảm giác đại địa chủ này là như thế nào?
Không quên tình đầu còn đang chờ cô, cô biết hắn đang chuẩn bị cho cuộc thi đấu, mà cô thì không muốn làm chậm thời gian của hắn, cho nên liền đi đuổi hắn trước. Chờ đến khi cô đến gần mới phát hiện hắn đang xử lý mấy “thi thể” dâu tây cùng đậu nành kia. Hắn chôn bọn chúng xuống đất, rồi chất thành một phần mộ vô cùng nhỏ, lại còn thắt cho chúng một vòng hoa nữa.
Bạch Niệm Niệm giương mắt nhìn mà chẳng nói được lời nào, người đàn ông còn cao hơn cô hơn hai mươi centimet này... lại có một tấm lòng thiếu nữ.
Không quên tình đầu tới để mua nguyên liệu nấu ăn, nhưng lần này lại phải về tay không. Hắn hỏi Bạch Niệm Niệm chuyện cô rơi xuống nước, lại cảm thấy rất hứng thú với dòng suối kia, muốn dùng nó làm nguyên liệu. Bạch Niệm Niệm chỉ hắn đường đi rồi mới tiễn hắn đi.
“Tại sao chị lại muốn mảnh ruộng này?” Bạch Niệm Nhiệm hỏi Meo thật to thật to, mảnh ruộng này có chỗ nào không giống với những nơi khác?
Meo thật to thật to: “Chức nghiệp của chị là Thần nông, mới vừa lên cấp ba mươi, nhiệm vụ chuyển chức là tiếp nhận ba mươi mảnh đất, chị đã mua hết những mảnh đất xung quanh rồi, chỉ còn lại một mảnh này của em thôi, cho nên...”
Cái gì? Bạch Niệm Niệm thấy cả người đều choáng váng, hóa ra chị ấy là một đại địa chủ thật!
“Lợi hại!” Bạch Niệm Niệm từ tận đáy lòng mà giơ một ngón tay cái lên, “Nhưng mà, em đã giao tiền thuê đến cuối tháng rồi.”
Không phải cô không muốn chuyển nhượng lại mảnh ruộng này, bởi vì cô còn có thể đi trồng ở chỗ khác. Thật ra, dựa theo sự tăng dần của cấp bậc thì sau nay cô còn phải đi rất nhiều nơi để ăn ăn, đến lúc đó đồ thu hoạch được cũng không đủ để lo tiền đi đường, cho nên cô định chỉ trồng đến cuối tháng này rồi không trồng nữa. Chờ cuộc thi Thần thực lần này kết thúc, cô liền trở thành một dân ăn hàng thuần túy.
“Em có thể chuyển cho chị thuê trước không?” Chị gái địa chủ nói, “Mặc dù hệ thống không cho phép trả đất giữa chừng, nhưng có thể chuyển qua cho thuê. Chị chỉ muốn gom đủ ba mươi mảnh đất để chuyển chức nghiệp thôi, em có thể sử dụng mảnh ruộng này tiếp, cho đến cuối tháng.”
Bạch Niệm Niệm cảm thấy chị gái này đúng là một người tốt, cho nên liền quyết đoán đồng ý. Chẳng mấy chốc hai người đã làm xong thủ tục cho thuê lại đất. Bạch Niệm Niệm trả lại tiền thuê mới nhận được cho Meo thật to thật to, Meo thật to thật to lấy dưa hấu cảm ơn cô. Bạch Niệm Niệm vô cùng cảm động: “Vừa nãy, em còn trộm dưa của chị...”
Không chỉ dưa hấu, mà còn có bí đỏ, mặc dù cô đã trả nó về chỗ cũ rồi.
“Phụt, em không cần phải trả tiền đâu, dưa này là của em mua đó. Ngọt lắm đúng không?” Khuôn mặt Meo thật to thật to tràn ngập tự hào, có thể nhìn ra được, chị ấy rất thích chức nghiệp Thần nông này, “Thật ra thì nếu khát nước ăn dưa cũng không sao, cũng không tính là trộm. Em thích thì chị cho thêm mấy trái nữa này.”
Những lời này lại cho người ta cảm giác rất giống Nhuận Thổ, tức khắc Bạch Niệm Niệm cảm thấy bản thân giống như một con tra vậy. Hai người thêm bạn tốt, Meo thật to thật to đưa mấy trái dưa hấu cho Bạch Niệm Niệm, Bạch Niệm Niệm thấy trong túi của mình không có thứ gì có thể lấy tặng lại, cho nên liền đưa “Cuốc chôn hoa” kia cho chị.
“Hey, cái cuốc này rất tốt.” Meo thật to thật to mừng rỡ, sau đó nhìn về phía sau lưng Bạch Niệm Niệm, nói: “Bạn em lại trở về kìa.”
Bạch Niệm Niệm quay đầu, thấy Không quên tình đầu bước chân dài đi về phía cô lần nữa. Mãi đến khi đã đi tới bên cạnh cô rồi mà hắn vẫn không mở miệng nói câu nào cả. Bạch Niệm Niệm chẳng hiểu gì nhìn hắn, đưa dưa hấu trong tay về phía hắn: “Ăn dưa không?”
“Dưa không!” Bánh Raindrop đột nhiên mở miệng học từ này, nghe như là có một nghĩa khác vậy.
“Không cần đâu, cảm ơn,“ Không quên tình đầu hơi mất tự nhiên mà hắng giọng, vẻ mặt cũng rất khác thường, “Đợi cô làm xong thì có thể dẫn tôi đến dòng suối đó được không?”
“Hả?”
Bạch Niệm Niệm sửng sốt một lúc mới chợt hiểu ra: Một người cao như vậy, đẹp trai như vậy, mà lại mù đường?
Hình như... rất đáng yêu? Điểm đáng yêu của Bạch Niệm Niệm không giống người thường cho nên liền bị điểm đáng yêu này thu hút rồi.
Hai người đi tới ven dòng suối, còn vừa may gặp phải lúc nó đang ào ào đổ. Toàn bộ bọt nước lớn nhỏ nối nhau thành một chuỗi, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, giống như là trân châu làm rung động lòng người. Quả mận xinh xắn lung linh rơi lả tả chung quang dòng suối, trên lớp vỏ màu đỏ tím có một tầng bọt nước thật dày, vô cùng đáng yêu.
Không quên tình đầu mới vừa ngồi xuống, vật nhỏ trên vai trái của hắn đã xảy ra biến hóa. Có một bình rượu phong cách cổ xưa đang dần dần hiện lên ở ngay chính giữa lớp gelatin của bánh Raindrop.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...