Nhà Có Sư Tử Hà Đông

"Tông Chính?"

Tông Chính nghe được giọng nói của cô, môi mím chặt thành một đường thẳng cứng ngắc, không hề thấy độ cong, anh một tay cầm điện thoại, yên lặng đi về phía bãi đậu xe.

Lâm Miểu Miểu nhìn màn hình điện thoại, càng thêm bực bội, tai nghe hỏng rồi ư? Hay tín hiệu không tốt? Cô không xác định lại hỏi một tiếng: "Tông Chính? Anh có ở đó không?"

Vì chuyện buổi sáng, tâm tình Tông Chính còn chưa xuôi, anh đợi một ngày đêm, cũng không đợi được điện thoại của Lâm Miểu Miểu, tính khí lại càng không tốt, anh muốn gọi điện thoại cho cô, muốn nghe giọng nói của cô, nhưng vừa nghĩ đến một đống việc cô làm, liền không muốn để ý tới cô.

"Tông Chính à?......Nina?"

Bỗng nhiên nghe được tiếng của người đàn ông khác trong điện thoại, Tông Chính trong lòng đông cứng lại, anh thế nào lại quên, Mễ Chân cái tên yêu đơn phương Lâm Miểu Miểunhiều năm cũng đang ở nước Y kia chứ?

Anh dừng bước, nửa người núp trong bóng tối, lúc anh ngẩng đầu lên, cả người cũng hết men say, ánh mắt sắc bén y như thanh bảo kiếm được lau sạch.

"Lâm, Miểu, Miểu, em đang ở cùng ai, hử?"

Tên của cô gần như bị anh gằn ra từng chữ, mấy chữ sau đó anh hơi giảm bớt âm lượng, giọng nói trầm khàn đến cực điểm nhưng vẫn có một loại sắc bén quét qua. Lâm Miểu Miểu theo bản năng đưa điện thoại di động ra xa, nhưng ngay cả như vậy, thanh âm của anh vẫn mang theo tính xuyên thấu cực đại, từ một nơi khác địa cầu, thông qua tín hiệu vệ tinh, truyền đến di động của cô, lại khuếch tán vào trong không khí, bầu không khí dao động như đang run rẩy.

"Daniel." Cô bình tĩnh trả lời.

"Hai người đang làm gì?"

"Ăn cơm."

"Một mình em không ăn được à? Hay anh nuôi không nổi em để em phải đi ăn với người đàn ông khác?" Câu hỏi của anh, mỗi một câu đều là châm chọc, đến mức lỗ tai của cô cũng bắt đầu tê dại.


Lâm Miểu Miểu cũng không vì ngữ khí nói chuyện của anh tâm trạng chấn động, nhưng nội dung của lời nói này làm cho sắc mặt của cô hơi nặng nề, Tông Chính có bao nhiêu tật, khoảng thời gian này bớt đi nhiều, nhưng một khi chọc tới anh liền lộ ra nguyên hình. Cô thở dài, đưa di động lại gần, cũng lên giọng, sau đó gằn từng chữ, giống như đang cắn chữ vậy, nói hai chữ: "Tạm, biệt!"

Cúp điện thoại, vừa ngước mắt lên cô liền đối diện ánh mắt nghi ngờ lo lắng của Mễ Chân.

"Hai người......cãi nhau à?"Mễ Chân nhíu mày hỏi.

Lâm Miểu Miểu lắc đầu, giữa cô và Tông Chính, cũng không thể nói là cãi nhau, cô không có tâm tình cãi nhau với anh, cãi nhau ầm ĩ cũng không cãi được.

Còn bây giờ xem là gì?

Giận dỗi ư?

Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên có chút thẹn thùng, luôn cảm thấy những lời này, dùng trên người mình, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Cùng Mễ Chân cơm nước xong, Lâm Miểu Miểu nghi hoặc liếc nhìn điện thoại của mình, không tắt máy, tín hiệu tốt.

Nhưng......nhưng Tông Chính lại có thể không gọi lại cho cô?

Theo như tính cách của Tông Chính, cô cúp điện thoại củaanh như vậy, sự yên lặng của anh có vẻ không hợp với lẽ thường.

Tuy rằng vô cùng kinh ngạc, nhưng Lâm Miểu Miểu cũng không nghĩ nhiều, có lẽ anh cũng đang giận dỗi chăng?

Ăn cơm trưa xong, Lâm Miểu Miểu đi ngay đến Hồng Hi đạo quán, lần này trở về, cô cũng không cố ý gạt chuyện kết hôn nữa, đương nhiên cô cũng sẽ không chủ động nói ra, buổi chiều cô vừa tới đạo quán, đã nhận được quà cưới của Phác Hoằng Hi, mọi người thế mới biết cô đã lặng lẽ kết hôn rồi.

Tiểu sư muội có quan hệ thân thiết vói cô, kinh ngạc há hốc mồm, lén lén lút lút đến gần, không biết làm sao mở miệng.


"Sư tỷ, mặc dù muốn trị bệnh, nhưng tỷ không cần phải đưa mình ra nhanh như vậy a!Đàn ông có thể thử tùy ý, nhưng kết hôn vẫn nên suy nghĩ thật cẩn thận."

Lâm Miểu Miểu liếc mắt nhìn cô, hỏi: "Em thử nhiều đàn ông như vậy, chẳng lẽ đã suy nghĩ kỹ rồi?"

Tiểu sư muội há miệng, một lúc lâu mới thở dài yếu ớt, "Hình như càng không muốn kết hôn rồi."

Lâm Miểu Miểu vỗ vỗ bả vai của cô, tiểu sư muội ngây ngốc, hình như cô bị đồng tình, cái này...... không đúng!

Cô cư nhiên bị sư tỷ đồng tình,cô thê thảm thế sao? Cô đuổitheo, đi theo sau Lâm Miểu Miểu cả buổi, mới lắp bắp hỏi: "Kết hôn cảm giác ra sao?"

Cảm giác của việc kết hôn ư? Nếu như bỏ qua đoạn giấy thỏa thuận ly hôn kia, hình như cũng không tệ lắm.

Tiểu sư muội cau mày nghiêm túc hỏi: "Cũng không tệ lắm?Có thể cụ thể hơn một chút không?"

Lâm Miểu Miểu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Buổi sáng khi mở mắt ra, cô núp giữa khuỷu tay và cơ thể anh, anh sẽ giống như ánh mặt trời, mỗi một lần nhìn thấy anh, bất luận là khi anh cười, hay là khi tức giận, không hiểu sao vẫn làm cho người khác cảm thấy rất ấm áp, để cô dù ở bất cứ nơi nào, đang làm chuyện gì, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.

Nếu như bị thương, anh sẽ căng thẳng, sẽ ôm cô thật chặt, sẽ cẩn thận dùng khăn tắm bọc lấy cô, nếu như chịu tủi thân, anh sẽ giận dữ, sẽ thay cô trút giận, sẽ vững vàng nắm lấy cổ taycô, không dời xa một bước.

Lâm Miểu Miểu không phải một người thích hồi tưởng, nhưng những hồi tưởng về Tông Chính, lại khiến cô không kìm lòng được nhớ lại.Mà khi một người lúc nào cũng quay đầu nhìn lại, vậy có nghĩa là người đó nhớ nhung cũng như khắc ghi những gì đã trải qua ấy.

Tiểu sư muội trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: "Em muốn kết hôn rồi." Sau đó cô nở nụ cười, nhún vai, "Chỉ có điều không biết gả cho ai thôi."


Lâm Miểu Miểu cũng cười theo, tiểu sư muội nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, bỗng nhiên cảm khái nói một câu: "Sư tỷ, chị thay đổi rồi."

Thay đổi sao?Lâm Miểu Miểu tinh thần càng thêm hồ đồ.

"Thay đổi rồi, cười nhiều hơn trước, cũng không lạnh lùng như vậy nữa."Tiểu sư muội suy ngẫm hỏi, "Chị nói, em có nên tìm một người thử kết hôn hay không?Dù sao không hợp vẫn có thể ly hôn."

Lâm Miểu Miểu khóe môi co rút, chỉ có thể đề nghị cô suy nghĩ cẩn thận.

Một buổi chiều thêm một buổi tối, Lâm Miểu Miểu ở lại đạo quán, buổi tối sau khi về nhà đã gần mười giờ, cô tắm xong liền lên giường đi ngủ, ngủ đến nửa đêm bỗng nhiên bị tiếng chuông cửa làm giật mình tỉnh giấc.

Hàng xóm sát vách hai tháng trước đã chuyển đến một thành phố nhỏ khác, hiện tại vẫn để trống, cô ở trên giường nghe một lúc, xác nhận là chuông cửa nhà mìnhmới mở đèn, đã hai giờ sáng, cô phiền chán xuống giường, cho dù ai đêm hôm khuya khoắt bị đánh thức tâm trạng cũng sẽ không tốt, Lâm Miểu Miểu bực bội muốn đi khiếu nại nhân viên quản lýcăn hộ.

Cô từ trong cửa tò vò nhìn ra bên ngoài, không có người, Lâm Miểu Miểu là người to gan lớn mật, chẳng sợ cái gì gọi là kẻ trộm kẻ cướp, nhìn thấy không có ai, tức giận mở bung cửa, định bụng cho kẻ làm trò đùa dai biết tay, tiếp đó cô ngây ngẩn cả người.

Cô lui về sau hai bước, để người ở cửa tiến vào, anh một bước bước vào trong, dễ dàng đóng cửa lại, cánh tay dài đưara, giữ bả vai của cô, thô bạo đặt cô vào bức tường cạnh cửa.

"Anh sao......" Cô ngẩng mặt lên, chưa nói hết câu, đã bị động tác của anh ngăn lại.

Nụ hôn nóng bỏng cộng thêm hơi thở gấp gáp bất ngờ rơi xuống, chạm phải cánh môi của cô có chút tê dại, tay anh cáchlớp váy ngủ mỏng manh, xoa nắn mạnh bạo. Lâm Miểu Miểu bị xoa nắn hơi đau, hơi thở nhẹ nhàng phát ra đều bị anh chặnnơi cổ họng, tay anh hơi lạnh, còn mang theo cái lành lạnh buổi sáng sớm, nhưng rất nhanh dưới sự ma sát với quần áo cùng nhiệt độ cơ thể của cô sưởi ấm, nóng hẳn lên, tay anh bỗng nhiên đưa vào dưới váy ngủ của cô, một tay kéo quần lót của cô xuống.

Cô trợn tròn mắt, nhíu mày, lấy tay đẩy anh, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt hơi híp lại, ngón tay bất thình lình xâm nhập vào giữa đôi chân khép chặt của cô, xoa xoa bóp bóp, Lâm Miểu Miểu cả người run lên, bỗng nhắm mắt lại, bởi vì động tác của Tông Chính ngay cả sống lưng của cô cũng cong lên, đang lúc khẽ rên bị môi lưỡi của anh chặn lại biến thành thở dốc khó khăn, hai tay đặt ở ngực anh đẩy ra, sức lực cũng bởi vì cảm giác thân thể, bị rút đi nhanh chóng, trở thành nắm chặt vạt áo anh.

Tông Chính dùng thân thể của chính mình ép chặt lấy cô, một tay bắt đầu cởi dây lưng của mình. Động tác của anh vừa nhanh vừa vội, quần cũng không cởi hết, đã cấp bách nâng mông của cô đem cô bế lên, buộc cô mở chân kẹp ở ngang hông mình.

Lần này rõ ràng anh thuần thục hơn rất nhiều, ngón tay rất nhanh đã tìm được cổng vào bí ẩn kia, thấm chất lỏng sau một hồi nhào nặn vừa mới chảy ra, ngón tay dài hướng về phía trước hơi cong đâm vào.

Cơ thể Lâm Miểu Miểu trong nháy mắt cứng ngắc, mỗi lần trước đây anh đều rất kiên nhẫn làm cho cô đủ ẩm ướt, mới tiến vào, nhưng lần này anh không có, động tác, nụ hôn của anh đều có vẻ vội vàng, giống như người lữ hành đi trong sa mạc, lúc trông thấy ốc đảo liền không quan tâm tới bất cứ thứ gì, sự tiến vào của anh, ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, bởi vì nơi đó vừa khô vừa chặt, bản năng tự bảo vệ mình, bài xích ngón tay của anh.


Ngón tay của anh rất nhanh đã rút ra, ước chừng nhận thấy được sự căng thẳng và khô của cô, ngón tay bắt đầu khống chế dục vọng của cô, sau khi ngón tay giữa tiến vào, chạm vào hạt trân châu của cô, ấn mạnh một cái.

Dưới sự bất ngờ này, hai chân của cô lập tức giãy ra, hai chân vòng lấy anh vì giãy dụa trượt xuống, cả người cũng vì vậy mà đứng không vững, ngả sang một bên. Tông Chính nhanh tay nhanh mắt giữ chặt thắt lưng cô, nói ra câu đầu tiên khi gặp mặt.

"Đàng hoàng chút coi."

Lâm Miểu Miểu oán thầm, rốt cuộc ai nên đàng hoàng đây?

Chắc là vẻ mặt của cô phô bày ý nghĩ trong lòng quá rõ ràng, anh hừ lạnh một tiếng, ngón tay cắm vào bỗng đâm một cái đến cùng, khiến Lâm Miểu Miểu há miệng lớn ngụm lấy không khí hô hấp, suýt nữa không khống chế được thét chói tai, cô oán hận nện một quyền lên vai anh, Tông Chính không đau không ngứa nhìn cô chằm chằm, con ngươi của anh rất đen, mang theo ngọn lửa lại tựa như bao phủ bởi băng tuyết.

Anh nâng chân cô vừa trượt xuống lên, vòng qua hông của mình, lại lần nữa dùng sức hôn lên môi cô, dùng sức lực nơi đầu, bả vai, lồng ngực đè cô trên mặt tường.

Cô cũng không phải phụ nữ trói gà không chặt, nhưng cũng không phản kháng quá mức dưới sự cứng rắn của anh, ngoại trừ việc bất ngờ thấy anh khiến cô chưa bình tĩnh trở lại, nguyên nhân quan trọng hơn, anh bất ngờ đến, khiến cô tràn đầy kinh ngạc vui mừng đến mình cũng không nhận ra.

Cô thở dài, đưa tay bám vào cổ anh, mượn lực điều chỉnh tư thế của mình, bởi vì ngón tay dinh dính ẩm ướt của anh rút ra rút vào ngày càng dễ dàng, cũng càng lúc càng nhanh, vào đêm khuya cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở dốc của cô và anh, âm thanh của ngón tay dính dịch thể ẩm ướt cũng vô cùng rõ ràng.

Ngón tay của anh cuối cùng cũng rút ra, Lâm Miểu Miểu mềm nhũn bám trên người anh, còn chưa thở ra một hơi, giữa hai chân đã bị vật thô to hơn ngón tay mấy lần đâm vào, mặc dù anh chưa làm bất kỳ động tác nào, nhưng sống lưng của cô đã cong lên trước, cô nắm chặt cơ hội có thể nói chuyện, lập tức thở hổn hển lên tiếng: "Anh nhẹ một chút."

Động tác hôm nay của anh, không có một chút dịu dàng.

Tông Chính bật cười ra tiếng, tựa như căn bản không muốn nghe cô nói, một lần nữa ngăn chặn môi cô, cái tay nâng mông cô hướng vào phía trong vuốt ve, cũng trong lúc đó, vật vận sức chờ phát động từ lâu từ từ tiến vào bên trong.

Sau khi tiến vào, động tác của anh liền nhanh hơn, gần như trong chốc lát đã bắt đầu mãnh liệt chạm vào nơi sâu nhất của cô, mỗi một lần xông vào, đều làm cho cơ thểcô không chịu khống chếrun rẩy, Lâm Miểu Miểu cảm thấy đau, nhưng xen lẫn vào đó còn có niềm hạnh phúc vô bờ.

Dần dần đau đớn biến mất, chỉ còn lại cuồng dã giữa hai đùi, sự vui vẻ như sóng biển, cô khó khăn hít thở, trong tầm mắt đôi mắt hẹp dài của Tông Chính mang theo ngọn lửa cháy bùng lại bao phủ bởi một tầng băng tuyết, khiến cô có thêm một cảm giác không thoải mái.

Sự khó chịu này, từ lúc mới bắt đầu đã rất rõ ràng, tức giận của anh ẩn núp trong dục vọng, nhưng động tác, vẻ mặt , ánh mắt của anh nếu không lầm thì toàn bộ đều công khai nói cho cô biết, tâm trạng của anh có bao nhiêu tồi tệ.

Cô ở trong lòng khẽ thở dài, chủ động dây dưa cùng đầu lưỡi của anh, anh như nhận được tín hiệu nào đó, động tác càng lúc càng nhanh, làm sau lưng cô đụng đến phát đau, sau khi cô chủ động đáp lại, băng tuyết trong con ngươi của anh nhanh chóng tan ra, sau đó biến thành ngọn lửa ngùn ngụt, thiêu cháy cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui