Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Người một nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, cười cười nói nói, chuyện này đối
với những gia đình bình thường mà nói mỗi ngày đều trải qua, nhưng với
Lâm Miểu Miểu, lại là hy vọng xa vời, Lâm Miểu Miểu bỗng cảm thấy hâm mộ Tông Chính.

Tông Chính gắp thức ăn vào trong bát Lâm Miểu Miểu, mỉm cười với cô. Về
đến Thiên Hà Viên, sự ngạo mạn và tùy hứng từ trong xương cốt của anh
dường như được ẩn đi, sự sắc sảo khí thế cường ngạnh cũng mềm đi không
còn bén nhọn nữa, lúc anh cười, khóe môi cong lên, trong đôi mắt ý cười
lấp lánh, Lâm Miểu Miểu ngây ngẩn. Hai năm trước lần đầu tiên cô gặp anh ta, anh ta cũng từng cười với cô, nụ cười ấy tràn ngập bá đạo và phóng
túng, không hề có sương mù, anh đẹp và rực rỡ như vị thần ánh sáng trong thời Hy Lạp cổ, hai năm sau, Lâm Miểu Miểu không nhớ được hình dáng của Tông Chính, nhưng lại nhớ kỹ dáng vẻ tươi cười sáng chói giống như ánh
mặt trời ấy.

Vẻ tươi cười lúc này của Tông Chính với khi đó hoàn toàn khác biệt,
nhưng đều giống nhau giống như ánh mặt trời rực rỡ, không hề có hơi mù,
khiến cho lòng người ấm áp, chỉ có điều….., Lâm Miểu Miểu mới bị bán cho Tông Chính, nào có rảnh rỗi để ý, chỉ đáp lại anh ta bằng ánh mắt lạnh
lùng, Tông Chính không để tâm khóe môi càng cong hơn.

Mặc dù Lâm Miểu Miểu quăng cho Tông Chính mấy ánh mắt lạnh lùng, nhưng
tâm trạng cũng thả lỏng hơn, may mà Tông gia không giống Lâm gia, bề
ngoài sáng láng sạch sẽ, bên trong lại nhơ nhớp thối rữa, khi Lâm Miểu
Miểu biết phải về Lâm Hà Viên ăn cơm, tâm trạng vẫn luôn lo lắng, khẩn
trương, hiện tại bất an một ngày, cuối cùng cũng buông xuống, chỉ hy
vọng tất cả những điều cô thấy bây giờ, chính là bộ mặt chân thực nhất
của Tông gia, tuy rằng đây không phải là nhà của cô, nhưng mà……, cảm
nhận một gia đình chân chính, dường như cũng không tồi, cuộc hôn nhân
này xem như cũng có một chút giá trị.

Ánh mắt Lâm Miểu Miểu lẳng lặng nhìn mọi người trên bàn ăn, lúc quét qua Tông Nhan, vừa vặn bắt gặp ánh mắt châm chọc của cô ta. Lâm Miểu Miểu
cũng không để trong lòng, trên đời này không có lý do để bắt người khác
thích mình, đương nhiên cũng không có lý do cấm người khác ghét mình.

Lâm Miểu Miểu không để tâm, nhưng Tông Nhan lại không độ lượng như vậy,
buổi chiều cô ta vừa mới bị Lâm Miểu Miểu xem nhẹ đâm cho một dao, buổi
tối lại thấy Khưu Thục Thanh và Lý Trân đối tốt với con dâu mới không
được công khai trước mặt mọi người này, Tông Nhan trong bụng tức giận
muốn chết, một đứa con gái riêng thấp hèn không được công khai ra ánh
sáng, may mắn được gả cho Tông Chính, chẳng lẽ lại cho rằng có thể một

bước lên trời? Tông Nhan trong lòng cười xấu xa, nhõng nhẽo cười nói:
“Anh, nghe nói chị Vi sắp về rồi.”

Tông Chính gắp đồ ăn Khưu Thục Thanh chỉ định vào trong đĩa Lâm Miểu
Miểu, đầu cũng không ngẩng, nghe vậy “ờ” một tiếng lười nhác, cũng không nói thêm chữ nào.

Tông Nhan tất nhiên là không cam tâm, nhưng thái độ của Tông Chính lạnh
nhạt như vậy, trong lúc nhất thời cô cũng không có cách nào tiếp tục
nói, ngược lại bầu không khí trở lên xấu hổ hơn, mẹ của cô Hà Trinh lườm cô một cái, hỏi một câu: “Có phải là cô gái nhảy múa của Trương gia kia không, trước đây cùng A Chính……”

Lý Trân ho nhẹ một tiếng, Hà Trinh ý vị cười cười với Lâm Miểu Miểu.

Lâm Miểu Miểu sắc mặt cứng lại, nghe ra hình như là người yêu trước đây
của Tông Chính? Cô gái đó cô cũng có chút ấn tượng, hai năm trước cô
điều tra tư liệu về Tông Chính, hai năm sau trước khi kết hôn cô cũng
điều tra qua, phụ nữ từng ở cạnh Tông Chính chỉ có hai người, một người
là Trương Vi qua lại 3 năm, một người là Lâm Tư đính hôn mới được 3
tháng thì tự sát, Lâm Tư và Tông Chính chắc hẳn không có tình cảm, còn
Trương Vi kia, Lâm Miểu Miểu cảm thấy rất kinh ngạc!

Tông Chính này tính khí thất thường, tính tình nóng nảy, bụng dạ hẹp
hòi, thích động tay động chân, mặt dày vô xỉ, suy nghĩ người thường
không thể nào hiểu nổi……, người đàn ông này, cư nhiên có người lại có
thể chịu đựng được anh ta 3 năm!

Lâm Miểu Miểu cũng phải ngạc nhiên!!!

“Chị Vi thật đáng thương, nghe nói khi múa xảy ra chuyện, e rằng sau này không thể múa lại nữa,.” Tông Nhan thở dài, đôi mắt lại nhìn chằm chằm
vào phản ứng của Tông Chính.

Đáng tiếc Tông Chính vẫn không mặn không nhạt “ờ” một cái như trước, sau đó không nói gì thêm.

Ánh mắt Tông Nhan lại nhìn về phía Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt Lâm Miểu Miểu
vẫn như cũ, rất bình tĩnh, giống như căn bản chưa từng nghe thấy, Tông
Nhan bực bội nghĩ, lẽ nào cô nói chưa rõ ràng?


Lý Trân cười cười tiếp lời: “Mỗi người đều có số phận của riêng mình, nói không chừng cha mẹ cô ấy lại đang mong cô ấy quay về.”

Hà Trinh cười nói: “Nói thế cũng đúng, có người làm cha mẹ nào lại không hy vọng con cái của mình mỗi ngày đều ở bên cạnh.”

Lý Trân và Hà Trinh hai người nói xen vào tiết mục Tông Nhan dàn dựng,
phá vỡ vô hình. Tông Nhan còn muốn nói thêm gì đó, ở bên dưới Hà Trinh
khẽ huých cô, cô đành phải không cam lòng vùi đầu vào ăn cơm.

Bữa cơm này, trừ bỏ Tông Chính chất đồ ăn thành núi nhỏ vào bát của Lâm
Miểu Miểu, bỏ đi sự lạnh nhạt của Tông Nhan, toàn diện mà nói, Lâm Miểu
Miểu ăn coi như ngon miệng, sau khi ăn cơm xong, Khưu Thục Thanh lên
tiếng: “Cháu ngoan, đêm nay cháu và Miểu Miểu ở lại đây nhé!”

Tông Chính và Lâm Miểu Miểu đương nhiên chỉ có thể gật đầu.

Khưu Thục Thanh lại nói sang vấn đề khác, hỏi: “Các cháu khi nào thì làm tiệc cưới?”

Tông Chính liếc nhìn Lâm Miểu Miểu: “Gần đây bận nhiều việc, qua một thời nữa ạ.”

Lâm Miểu Miểu vừa mới ném cho Tông Chính ánh mắt “đề nghị nói chuyện”,
thì thấy Giang Trạch đứng ở cửa đầu đầy mồ hôi xách túi quà to nhỏ, được thím Thanh quản gia dẫn vào.

Lâm Miểu Miểu từ trước tới giờ không biết nịnh lọt lôi kéo mọi người,
ngay cả mấy lời viện cớ đều là Tông Chính một mình ôm lấy, mọi người
dường như rất vừa lòng với quà tặng, ánh mắt Lâm Miểu Miểu xẹt qua khuôn măt Tông Chính: Lúc đánh có lẽ có thể nhẹ tay hơn.

Sau đó, Lâm Miểu Miểu bị Khưu Thục Thanh lôi kéo nói chuyện phiếm, Lâm
Miểu Miểu không biết cách sống chung cùng người khác, hiển nhiên cũng
không giỏi nói chuyện với người khác, nhất thời bối rối lúng túng, may
mà cô không cần nói gì nhiều, Khưu Thục Thanh hỏi một câu, cô trả lời
một câu, nói chuyện hơn 10 phút, Lý Trân cùng Khưu Thục Thanh đi ra hoa
viên đi dạo cho tiêu cơm, Lâm Miểu Miểu đang định đi chuẩn bị bữa tối
cho ‘Võ Tòng’, Tông Nhan đã nhân cơ hội đi đến, cười khanh khách nói:
“Miểu Miểu, cô khẳng định không biết chị Vi là ai à? Chị Vi là đại tiểu

thư của Trương gia, là mối tình đầu của anh, yêu nhau 3 năm với anh.”

Lâm Miểu Miểu cúi đầu sờ cái đầu nhỏ của ‘Võ Tòng’, không hề có phản ứng.

Tông Nhan khẽ hừ một tiếng, hạ giọng nói: “Chị Vi không giống một số
người, chết cũng không buông tha những thứ không thuộc về mình, bây giờ
chị Vị sắp về rồi, cô thức thời thì sớm cuốn xéo về nước Y của cô đi……”

Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu, nhướng mày: “Tôi sẽ chuyển lời này cho Tông
Chính.” Lâm Miểu Miểu không hề cảm thấy mình đâm thọc, những phiền phức
này vốn là Tông Chính rước lấy, cô cũng không có tinh thần cùng làm việc xấu với Tông Chính, thẳng thắn mà nói việc của Tông Chính để anh ta tự
giải quyết.

“Cô?!” Tông Nhan căm tức nhìn Lâm Miểu Miểu.

Lâm Miểu Miểu bình tĩnh hỏi: “Vẫn còn có chuyện sao?”

Tông Nhan thấy lời mình nói bên người Lâm Miểu Miểu, không thấy được
phản ứng nên có, giậm chân oán hận bỏ đi, không lâu sau, cô ta và cha mẹ mình cùng nhau dời khỏi đại trạch nhà họ Tông.

Lâm Miểu Miểu ngước mắt nhìn lên trên lầu, sau bữa tối Tông Chính bị Tông Nam Sơn gọi vào thư phòng.

Lúc Tông Chính bị cha già gọi vào thư phòng tương đối không tình nguyện, Khưu Thục Thanh không dễ gì mới thả người, anh còn chưa kịp nói chuyện
với Lâm Miểu Miểu, đã bị gọi đi rồi.

Tông Nam Sơn ho nhẹ một tiếng nói: “Ta hiểu các con vừa mới kết hôn, như keo như sơn, nhưng trong công ty nên bớt phóng túng một chút.”

Tông Chính mắt lộ ra nghi hoặc, là nói chuyện buổi chiều hôm nay Lâm Miểu Miểu ở lại phòng làm việc của anh sao?

“Lúc tan tầm ta đi tìm con, Lâm Miểu Miểu nói con đang tắm……, thanh niên trẻ tuổi nên tiết chế một chút, chú ý ảnh hưởng……”

Lúc này Tông Chính mới hiểu ra, nhưng nhất thời cũng không biết nói gì,
Tông Nam Sơn đến văn phòng tìm anh, Lâm Miểu Miểu vừa tắm xong, anh vì
dục hỏa đốt người đi tắm nước lạnh, vì thế bị hiểu lầm thành hai người ở trong phòng làm việc….., bất quá địa điểm là phòng làm việc cũng không
tồi……

Đợi lúc Tông Chính xuống, Lâm Miểu Miểu đứng dậy đi đến: “Có chút chuyện phải nói với anh.”

Tông Chính tâm trạng vui vẻ dẫn Lâm Miểu Miểu đi dạo trong hoa viên
trong đại trạch Tông gia, Lâm Miểu Miểu đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tông
Nhan vừa nói cho tôi biết, chuyện của anh và Trương Vi,……, anh có ý định gì?”


Tông Chính sửng sốt: “Cái gì là có ý định gì?” Trong lòng anh chợt lay
động, Lâm Miểu Miểu hỏi chuyện về Trương Vi, chẳng lẽ là đang ghen? Tông Chính trong đầu còn đang phỏng đoán, câu tiếp theo của Lâm Miểu Miểu
chẳng biết tại sao lại khiến anh vô cùng tức giận.

“Chúng ta đã nói không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau, anh và Trương Vi ở bên nhau cũng không sao cả, còn có phiền anh nói với Tông
Nhan, sau này cô ta không có việc gì thì đừng gây sự, tính cách của tôi
cũng không được tốt cho lắm……”

Không đợi Lâm Miểu Miểu nói hết, Tông Chính bỗng cười ra tiếng: “Tôi và
người phụ nữ khác ở cùng nhau, cô cảm thấy không sao cả?”

Lâm Miểu Miểu gật đầu, hôm nay cuộc nói chuyện với Khưu Thục Thanh,
khiến Lâm Miểu Miểu áp lực rất lớn, hiệp nghị giữa cô và Lâm gia Tông
gia cũng không biết, cô chỉ định duy trì hôn nhân một năm, cho nên cô
không có khả năng sinh con cùng Tông Chính, nếu Tông Chính có người phụ
nữ mình thích……, thì để người phụ nữ ấy gánh vác trách nhiệm sinh con,
Lâm Miểu Miểu thấy chủ ý này của mình tương đối tốt, cũng không làm lỡ
thời gian một năm, còn thay Tông gia suy nghĩ.

“Ừ. Tôi không sao cả, cho nên anh có thể ở cùng cô ấy, nhưng ở nơi công cộng cần phải chú ý một chút……”

Tông Chính dừng bước chân, vô cùng tức giận, khi chạm đến khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Miểu Miểu, thì như một chậu nước lạnh đổ ập xuống đầu,
trong khoảnh khắc lửa giận hóa thành băng tuyết.

Cho tới bây giờ Tông Chính mới bừng tỉnh, từ thời khắc gặp lại Lâm Miểu
Miểu, lòng anh đã rối loạn, dường như bất cứ thời khắc nào cũng ở trong
kích động, chỉ một câu nói của Lâm Miểu Miểu đã dễ dàng khơi dậy sự giận dữ, anh gần như đã quên mất tất cả những việc Lâm Miểu Miểu từng làm.

Con ngươi của Tông Chính dần dần tối đi, so với bóng đêm ở Trường Nguyệt Loan còn sâu hơn sâu không thấy đáy, anh hờ hững nhìn Lâm Miểu Miểu,
sau cùng xoay người dời đi.

Tông Chính dời khỏi Thiên Hà Viên, tâm trạng càng ngày càng tồi tệ, đến
“Mộ Sắc Sâm Lâm”, lặng lẽ nốc mấy ly rượu, lại càng thêm tỉnh táo, mấy
ngày nay đây là lần đầu tiên anh bình tĩnh và tỉnh táo thế này, loại
tỉnh tào và bình tĩnh này không lúc nào không sâu sắc nhắc nhở anh, vào
trước giờ khắc này, anh đến cùng có bao nhiêu ngu xuẩn.

“Ô, tên nào không có mắt chọc cậu tức giận đến vậy?” Đỗ Thiếu Khiêm lướt đến, không tim không phổi hỏi.

Tông Chính lạnh lùng lườm anh, ngay khi Đỗ Thiếu Khiêm cho rằng anh sẽ
không phản ứng lại, Tông Chính đột nhiên hỏi: “Cậu nói xem làm sao mới
có thể khiến một người phụ nữ đau khổ tột cùng?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui