Năm nay tuyết rơi dày hơn bất kỳ năm nào, tuyết trắng xóa rơi liên tục ba ngày liền, bao phủ dày đặc đường phố nhà cửa, cây cỏ hoa lá.
Tuyết trên vỉa hè đã được công nhân vệ sinh dọn dẹp gọn gàng sang hai bên, chất thành đống cao ngất, như những bức tường trắng xóa kéo dài đến tận cuối con đường.
Dưới ánh đèn đường le lói, những bức tường tuyết ấy càng thêm lạnh lẽo, tỏa ra thứ ánh sáng trắng chói mắt.
Dương Nguyên Bân một mình bước đi trên vỉa hè vắng lặng, bước chân có chút loạng choạng, không còn vững vàng như thường lệ.
Vừa rồi, sau bữa tiệc mừng thăng chức tăng lương cùng đồng nghiệp, anh bị ép uống vài ly rượu trắng.
Là người ít khi động đến rượu bia, anh không chịu được, đầu đau như búa bổ, dạ dày thì nôn nao khó chịu.
Cơn gió lạnh buốt của đêm đông khiến Dương Nguyên Bân cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, anh cố tình đi chậm lại, muốn để không khí trong lành của đêm khuya gột rửa hết men rượu trong người.
Một cơn gió lạnh thổi ngược chiều, mang theo tiếng khóc nức nở.
Càng tiến lại gần, tiếng khóc càng rõ ràng.
Là tiếng khóc của phụ nữ! Giờ này còn ai khóc lóc ở đây? Anh theo bản năng đưa tay xem đồng hồ, đã hai giờ sáng.
Sự tò mò thôi thúc, Dương Nguyên Bân lần theo tiếng khóc, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện một bóng đen ngồi co ro sau bức tường tuyết ven đường.
Mái tóc dài đen nhánh che phủ cả tấm lưng gầy guộc.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, rất khó để nhận ra hình dáng người con gái ấy.
Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của Dương Nguyên Bân, bóng đen nín khóc, chậm rãi đứng dậy.
Mái tóc dài theo đó buông xõa xuống, dài đến tận thắt lưng.
Nhìn từ phía sau, dáng người cô gái thật uyển chuyển, thướt tha.
Trong lòng Dương Nguyên Bân dâng lên một tia tò mò, một chút mong đợi.
Anh thầm đoán xem ẩn sau bóng hình mảnh mai ấy là dung nhan như thế nào.
Cô gái không lập tức quay đầu lại mà chỉ khẽ nấc lên từng tiếng, như đang tìm kiếm sự an ủi.
Thấy vậy, Dương Nguyên Bân không khỏi tiến lên vài bước, lên tiếng hỏi han: "Cô, cô có chuyện gì vậy? Đã trễ thế này rồi, sao cô không về nhà?" Vừa dứt lời, anh đã hối hận, trong lòng lo sợ đây là một cái bẫy.
Cô gái vẫn tiếp tục khóc, bờ vai run lên từng đợt, không nói một lời.
Dương Nguyên Bân chưa từng gặp phải tình huống như vậy, nhất thời không biết phải làm sao.
Để tránh rước họa vào thân, anh định quay người bỏ đi.
Đúng lúc anh vừa xoay người, cô gái đột ngột quay lại.
Dương Nguyên Bân sững sờ, há hốc miệng, hơi thở phả ra từng làn khói trắng trong không khí lạnh giá.
Một cô gái thật xinh đẹp! Khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng ngần không tì vết, mái tóc đen dài càng tôn lên vẻ đẹp cổ điển, thanh tao.
Dương Nguyên Bân ngỡ ngàng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Anh có cảm giác như đang mơ, không phải bởi vì cô gái quá xinh đẹp mà bởi vì vẻ đẹp ấy toát ra một khí chất đặc biệt, khó có thể diễn tả bằng lời.
Đôi mắt phượng dài của cô gái chớp nhẹ, còn vương lại vài giọt nước mắt long lanh, càng khiến cô thêm phần đáng thương, yếu đuối.
Cô nhìn Dương Nguyên Bân bằng ánh mắt đầy mong đợi, như đang chờ đợi anh lên tiếng hỏi han.
Dương Nguyên Bân đứng ngây người hồi lâu, nhìn vào ánh mắt của cô gái, anh có chút ngại ngùng bước tới.
Do quá căng thẳng, anh lắp bắp: "Ừm, ừm, cô, cô, cô..." Cuối cùng, anh đành bỏ cuộc.
Thấy vậy, cô gái bất ngờ nhoẻn miệng cười.
Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió ngân nga trong gió, nhẹ nhàng, du dương.
Nụ cười bất chợt của cô gái khiến Dương Nguyên Bân bối rối, anh gượng gạo cười theo vài tiếng.
Sao cô gái này lại thay đổi thái độ nhanh như vậy? Hay là cô ấy đang giở trò? Dương Nguyên Bân cảnh giác hơn.
Cô gái cất tiếng nói trong veo: "Trông anh có vẻ là người tốt, vậy thì chọn anh vậy."
Tim Dương Nguyên Bân giật thót: Quả nhiên là bẫy! Nhưng anh muốn xem cô ấy định giở trò gì.
Mình là một thằng đàn ông cao to, lẽ nào lại sợ một cô gái yếu đuối như vậy?
Dường như đoán được suy nghĩ của Dương Nguyên Bân, cô gái cười rạng rỡ hơn: "Chính là anh, chính là anh."
Dương Nguyên Bân cảm thấy hoang mang, anh chỉ biết ngơ ngác nhìn cô.
Lần đầu tiên trong đời, người đàn ông như anh lại lúng túng trước mặt một người con gái như vậy.
Cười chán chê, cô gái tiến lại gần Dương Nguyên Bân, chồm người về phía trước, hai người gần như chạm mũi nhau.
Dương Nguyên Bân giật nảy mình, lùi lại phía sau vài bước, cho đến khi bị bức tường tuyết chặn lại.
Cô gái vẫn cười, tiếp tục tiến lại gần.
Dáng vẻ hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống Dương Nguyên Bân.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt phượng xinh đẹp ấy trông như mắt quỷ, nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên Bân.
Muốn xem cô ấy định làm gì nào, cướp của hay cướp sắc? Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Bân không khỏi bật cười, thầm mắng bản thân: Thật là nực cười, mình lại đi sợ một cô gái.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa.
Suy nghĩ thông suốt, Dương Nguyên Bân lập tức thoát khỏi sự lúng túng, đứng thẳng người, nhìn thẳng vào cô gái đang đứng sát rạt trước mặt, nói: "Rốt cuộc cô muốn gì? Sự lịch thiệp của tôi cũng có giới hạn đấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...