Khi Từ Dương Dương bắt xe đi đến nơi, Mục Đình Sâm đã ăn cơm xong, ôm Tiểu Đoàn Tử lên lầu, Ôn Ngôn bàn bạc với Từ Dương Dương ở phòng khách dưới lầu. Sau khi Từ Dương Dương đi rồi, mưa cũng ngừng, trong không khí đầy hương vị tươi mát sau cơn mưa, hàm chứa hơi thở âm ướt của mưa.
Ôn Ngôn tiễn Từ Dương Dương đến đầu đường đón xe: “Mai gặp lại!”
Từ Dương Dương vẫy tay với cô: “Chị Ôn Ngôn, chị về đi, ngày mai gặp! À đúng rồi, nhà chị đẹp ghê, không hồ là khu nhà cấp cao!”
Ôn Ngôn cười, nhìn xe đi rồi mới quay về.
Một ngày bận rộn qua đi, Từ Dương Dương ngồi trêи xe thở phào một hơi, thật ra cuộc sống đa dạng như vậy cũng được, để người ta bận rộn không nghĩ đến thứ gì đó làm người ta khó chịu, nhưng vẫn khó tránh khỏi những lúc đầu óc rảnh rỗi, như bây giờ này…
Jessica đã bị bỏ tù, Đường Xán cũng chịu liên lụy, không biết bây giờ Đường Xán ra sao.
Trong lúc suy nghĩ, cô cảm thấy phong cảnh ngoài xe trở nên xa lạ, nghĩ đến một cô gái trẻ tuổi như mình lại đi taxi một mình trong đêm, cô bắt đầu luống cuống! Cô nhìn tài xế trước mắt mình, dưới ánh sáng mập mờ, gương mặt dữ tợn của ông ta ẩn hiện trong bóng đêm, lòng cô cũng run lên theo.
Trong tích tắc, cô nhớ đến tin tức về những cô gái trẻ bị hại vào à ban đêm, lòng đầy sợ hãi, từ đây đến nhà cô vẫn còn xa lắm, hơn nữa đoạn đường cô không quen này có vẻ hẻo lánh, cô sợ đến mức răng va vào nhau.
Cô cần thận lấy điện thoại ra gọi cho bó, nhưng bồ tắt máy rồi, bấy giờ cô mới nhớ đến bố mình ngủ vào buổi tối sẽ tắt máy, bây giờ chắc bó mẹ đã ngủ cả rồi. Cô cố gắng bình tĩnh lại, lúc này phải gọi điện thoại cho người khác, giả vờ gặp mặt là tốt nhất đúng không?
Cô lướt điện thoại tìm danh bạ, nhìn đến cái tên Đường Xán, ma xui quỷ khiến bèn gọi điện thoại, không đợi Đường Xán trả lời, cô bèn vội nói: “Anh đang chờ em ở đâu đấy, bây giờ em đang ngồi một chiếc taxi màu trắng xanh, em không biết hoàn cảnh xung quanh, hình như cột mốc phía trước viết là đường Bình Dương, chắc là không xa chỗ anh đúng không? Anh chờ em ở ven đường được không? Hẳn là em đi ra nhanh thôi, có thể tài xế đi đường tắt…”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng của Đường Xán vang lên ngay: “Cô bảo tài xế dừng ở cuối đường Bình Dương, tôi đang ở gần đó, tôi sẽ đến ngay, đừng cúp máy.”
Nước mắt của Từ Dương Dương sắp chảy ra rồi, vậy mà Đường Xán không hỏi cô tại sao lại gọi điện thoại kỳ cục như thế, anh phát hiện cô đang sợ à? Cô run rẫy đáp, sau đó bảo tài xế dừng xe ở phía trước.
Không bao lâu sau, xe dừng bên đường, cô dưa tiền rồi nhảy xuống xe như chạy trốn, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn mặt mũi tài xế.
Trêи đoạn đường hẻo lánh không có một bóng người, gió thổi lạnh lẽo, cô bất an đứng tại chô, nói vào điện thoại: “Bây giò tôi xuống xe rồi, tôi phải làm gì đây? Tôi không biết mình đang ở đâu, chỉ có cột mốc đường viết chữ đường Bình Dương kia.”
Cô vừa nói xong, hoảng sợ phát hiện chiếc taxi vừa đi lại quay về, sau khi chạy một vòng thì quay về, dừng ở lùm cây bên kia đường đối diện với cô. Nghĩ đến vẻ mặt hung hãn của tài xế nhìn cô qua một lớp kính, lập tức sởn gai ốc lên cả: “Xe quay lại rồi… chiếc xe ban nãy quay lại rồi! Nó dừng ở đối diện tôi!
Tôi không nói đùa, Đường Xán, anh cứu tôi với!”
Qua khoảng hơn mười phút, mười phút khiến cô kinh hoàng, một chiếc xe thể thao màu đỏ lướt qua cạnh người cô như gió, chạy được một lúc thì bỗng dừng lại, lui về sau rồi chạy đến trước mặt cô: “Lên xe.”
Từ Dương Dương nghe thấy giọng Đường Xán, vội mở cửa xe ngồi lên, cơ thể còn đang mắt khống chế mà run: “Cảm on…”
Đường Xán không nói gì, lái xe về trước, thường hay nhìn bốn phía. Sau một lúc, anh nói: “Chiếc xe đó vẫn đi theo cô, may là cô gọi điện thoại cho tôi.”
Từ Dương Dương nhìn ra ngoài theo tầm mắt anh, đúng là thấy cô lên xe rồi thì chiếc taxi kia mới quay đầu đi xa. Cô nghĩ mà sợ, nếu Đường Xán đến muộn vài phút, hoặc là đang ở nước ngoài, không chọn giúp cô, đêm nay e rằng cô dữ nhiều lành ít rồi.
Nước mắt mà cô luôn kiềm chế bỗng rơi xuống: “Sau này tôi không dám đi taxi một mình nữa, đáng sợ quái”
Đường Xán nghiêng đầu nhìn cô: “Thật ra không đáng sợ như thế đâu, đa số tài xế taxi không có vấn đề gì, tôi nhớ số xe rồi, cô đừng sợ, bây giò tôi chở cô về nhà?”
Cô hít mũi vài cái, gật đầu: “Được, cảm ơn anh, coi như anh đã cứu tôi một mạng, ngày mai anh rảnh không? Tôi mời anh ăn „ cơm.
Bỗng nhiên Đường Xán mỉm cười: “Tốt xấu gì tôi cũng cứu mạng cô, ăn cơm là xong rồi? Ơn lớn như vậy, chẳng lẽ cô không nên lấy thân báo đáp à?”
Từ Dương Dương giật mình, nhớ đến tính tình của anh, không coi là thật: “Anh đừng nói đùa, bây giờ tôi sợ gần chết đây, anh còn có tâm trạng đùa với tôi, chắc là tôi sẽ mơ thấy ác mộng mắy ngày, ám ảnh cả đời mắt thôi.”
Đường Xán mím môi: “Không đến nỗi thế chứ? Nhát gan thế mà còn dám ra ngoài một mình vào ban đêm?”
Từ Dương Dương cảm thấy không cần phải giải thích lý do, anh không chắc sẽ muốn nghe chuyện của cô, dù gì trước kia bọn họ cũng từng yêu nhau một thời gian ngắn, càng như một trò cười. Đến giờ cô cũng không biết có phải anh coi mình thành công cụ giải sầu hay không. Cô im lặng đổi chủ đề: “Sao anh ở trong nước? Sau này anh định phát triển trong nước à?
Chuyện kia… hẳn là ảnh hưởng đến anh rất nhiều phải không?”