Kính Thiếu Khanh phí một lượng công sức lớn mới có thể xách anh về biệt thự Bạch Thuỷ Loan, nghe được động tĩnh, Trần Mộng Dao “lộc cộc” chạy xuống lầu: “Mẹ nó, sao người lại tới nhà chúng ta? Tiểu Ngôn đâu? Cậu ấy mặc kệ?”
Kính Thiếu Khanh ngồi ở trêи ghế sa lon thở hổn hễn: “Đừng nói nữa, anh cũng không biết nên nói như thế nào, đêm nay chịu đựng trước đi, em đi sắp xếp phòng một chút, để Đình Sâm ngủ lại một đêm.”
Trần Mộng Dao đang định đi sắp xếp phòng, chỉ nghe thấy Mục Đình Sâm lẫm bẩm trong lúc say: “Ôn Ngôn, em thật sự cứ vô tâm vô phế như vậy sao?”
TÂm thanhhanh âm của anh không lớn, nhưng Trần Mộng Dao nghe được, lập tức vừa trừng mắt: “Anh nói cái gì đó? Làm sao lại vô tâm vô phế? Ai vô tâm vô phế thì trong lòng người đấy rõ ràng!”
Đầu óc Kính Thiếu Khanh sắp loạn thành một đoàn: “Em cũng đừng làm loạn thêm, em so đo với một con ma men làm gì?
Thực sự không được em vụng trộm đánh cậu ấy hai lần cho hả giận, dù sao cậu ấy tỉnh rượu cái gì cũng không nhớ được.
Đêm nay nếu không phải anh ở đó, cậu ấy liền bị người ta nhặt đi mất rồi. Trước đó anh còn tưởng rằng Tự Như Linh kia không có gì ý đồ xấu, hôm nay xem ra, không có gì khác biệt với mấy người phụ nữ muốn nhào vào người Đình Sâm cả.”
Trần Mộng Dao thở phì phò hừ một tiếng, quay đầu lên lầu sắp xếp phòng. Cô chính là không nghe được người khác nói Ôn Ngôn không đúng, một chữ cũng không đượ!
c Chờ thu xếp xong cho Mục Đình Sâm, Kính Thiếu Khanh gửi cho Ôn Ngôn một video, chủ yếu là chứng minh Mục Đình Sâm trong nhà anh, mà không phải cùng người phụ nữ nào khác qua đêm ở bên ngoài.
Ôn Ngôn không trả lời, trở lại Mục trạch cô liền đem thuốc thoa lên mu bàn tay bị phỏng, lúc này mu bàn tay lên bong bóng, một mảnh rất lớn, đau làm cô ngủ không được. Dù sao bắt kể như thế nào cũng phải đợi ngày mai Mục Đình Sâm tỉnh rượu về nhà bàn lại, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Đoàn Tử tỉnh lại cáu kinh, muốn người ôm. Ôn Ngôn cả đêm không ngủ rã rời ôm Tiểu Đoàn Tử xuống lầu, nửa đường cảm thấy mu bàn tay rất đau, chờ đặt Tiểu Đoàn Tử xuống mới phát hiện, bong bóng bị vỡ hết. Vết thương hẳn là nên đến bệnh viện xử lí, sợ lây nhiễm. Cô gọi má Lưu tới chăm sóc Tiểu Đoàn Tử, ai biết Tiêu Đoàn Tử không thèm chịu nễ mặt, chết sống quấn lấy cô đòi ôm. Giờ khắc này, trong nội tâm cô sụp đổ, công việc không làm được, tay bị thương, đến ôm con cũng không tiện, Tiểu Đoàn Tử khóc rống làm cảm xúc của cô cũng bị khống chế không ít.
Cô rất muốn phát tiết cảm xúc trong lòng ra, lại không muốn lưu lại ám ảnh cho Tiểu Đoàn Tử, kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu Đoàn Tử, tay mẹ đau, ôm không được con, con và bà chơi cùng nhau được không? Mẹ phải đến bệnh viện một chút.”
Má Lưu thấy tay cô bị thương thành như thé, lo lắng hỏi: “Tay con làm sao thế? Xử lý không tốt sẽ lưu lại sẹo, mau đi bệnh viện xử lý đi. Con để Tiểu Đoàn Tử khóc đi, nó khóc một hồi thì không khóc nữa. Con bận con cứ đi, tranh thủ thời gian.”
Ôn Ngôn gật gật đầu, nhẫn tâm đặt Tiểu Đoàn Tử xuống ra cửa, chờ nghe không được tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử, cô mới đỏ cả vành mắt.
Thời điểm đến bệnh viện xử lý, cô đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, xử lý xong da hoại tử, bôi thuốc băng bó, bác sĩ căn dặn không thể đụng vào nước, phải định đổi thuốc theo kỳ, phòng ngừa lây nhiễm, nếu không khẳng định sẽ lưu sẹo, da trêи mu bàn tay là đặc thù, xử lý thật tốt, về sau sẽ khôi phục như ban đầu.
Cô cũng không biết vì cái gì lúc ấy phải nhẫn nại hành vi cố ý của Tự Như Linh, có thể là bởi vì bị câu nói kia của Mục Đình Sâm ảnh hưởng đi… bây giờ nghĩ lại vẫn có chút ấm ức.
Anh không phải không có cô thì không được…
Cô vẫn luôn để Tiểu Đoàn Tử gọi má Lưu là bà, dựa theo bối phận mà nói, cũng là thế hệ bà rồi, cộng thêm má Lưu ở Mục trạch lâu như vậy, Mục gia cũng không có trưởng bối gì, xưng hô như vậy cũng phù hợp, huống chỉ má Lưu xem Tiểu Đoàn Tử như cháu trai ruột vậy.
Má Lưu đã sớm nhìn ra hai người có chút không phù họp, đi lên trước ôm Tiểu Đoàn Tử đi: “Con và thiếu gia nói chuyện đi, cũng không phải lần đầu tiên cãi nhau, con nhận sai cậu áy liền tốt, tính tình cậu ấy là như thế.”
Ôn Ngôn không muốn để cho má Lưu lo lắng, cười cười: “Con biết rồi, không sao đâu, má mang Tiểu Đoàn Tử đi chơi đi.”
_ Đi đến cửa thư phòng, cô bỗng nhiên đừng hai giây, nói với mình nhất định phải vững vàng, tận lực không muốn làm to chuyện. Sau đó, cô trực tiếp đây cửa đi vào, Mục Đình Sâm đứng trước ở trước cửa số hút thuốc, trong thư phòng đã có một tầng sương mù mỏng.
Cô bị sặc phải ho khan, Mục Đình Sâm tiện tay nhắn dập mẫu thuốc lá: “Em tới làm cái gì? Bây giờ đừng trêu chọc anh.”
Cô chậm chạp đến trước mặt anh, phản ứng đầu tiên của anh lại là né tránh cô, muốn rời khỏi. Cô bắt lại tay của anh: “Đừng như vậy, có cái gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng có được không?”
Anh hát ra tay cô: “Bây giờ anh không muốn nhìn thấy em, đến nghe thấy giọng của em cũng làm anh không thoải mái, hiểu không?”
Lúc thấy tay cô bị thương, con ngươi anh trầm xuống, lời nói quan tâm đều nén xuống yết hầu.
Thân thể cô cứng đờ, cúi đầu nhìn mũi chân: “Vài chục năm, bây giờ mới phát hiện là nhìn thấy em chướng mắt sao?”
Mục Đình Sâm lạnh giọng nói: “Không, là từ vừa mới bắt đầu đã cảm thấy chướng mát. Anh cho là anh đã hoàn toàn hiểu rõ em, bây giò mới phát hiện, anh một chút cũng không hiểu em.
Anh coi em là người có thể cùng anh chung quãng đời còn lại, hận không thể đem tim cũng móc cho cho em, thế nhưng em đã làm gì? Bây giờ em muốn thế nào cũng không sao cả, có đôi khi không cưỡng cầu rất tốt, dưa hái xanh không ngọt, anh… ngán rồi.”
Trong đầu Ôn Ngôn vang lên một tiếng, lại như trong lòng có đồ vật gì sụp đổ vật, cô muốn tìm thấy mùi cồn trêи người anh, muốn thuyết phục mình anh lại uống rượu mới có thể nói ra lời như vậy, thế nhưng là không có…
Anh là đang thanh tỉnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...