Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Rất nhanh liền đến buổi trưa,Trần Mộng Dao gọi điện thoại tới: “Tiểu Ngôn, Thẩm Giới bên kia còn thiếu chút tiền, nhà kia của cậu có thể bán không? Không thể bán thì thôi, mình cảm thấy chuyện này vẫn là cần thận một chút, thật sự bị Mục Đình Sâm phát hiện, không riêng cậu sợ, mình nghĩ đến cũng tháy sợ rồi.”

Ôn Ngôn thở dài: “Bán đi, có thể bán, chỉ cần anh ấy có thể vượt qua nan quan lần này là được. Trước đó mình tu sửa nhà cũ Ôn gia vẫn đa phần tiền là Mục Đình Sâm cho mình, bây giờ vì giúp Thẩm Giới, mình động đến tiền Trần Hàm cho mình, tuyệt đối không thể để cho Mục Đình Sâm biết. Xế chiều mình đi đến bên nhà kia, tìm môi giới, bằng tốc độ nhanh nhát tốc độ bán nhà đi. Thẩm Giới bên kia cậu không làm lộ chứ?”

Trần Mộng Dao nói: “Không có, nhưng mà anh ấy đem lòng sinh nghi, anh ấy hỏi mình từ đâu tới nhiều tiền như vậy, mình liền nói dối là hỏi mượn Kính Thiếu Khanh, anh ấy còn nói muốn cảm ơn Kính Thiếu Khanh, doạ cho mình sợ một trận.

Bên đó anh ấy cũng vay được không ít, nhà này của cậu nữa có lẽ sẽ đủ. Cậu yên tâm, mình sẽ không lỡ miệng ở trước mặt Kính Thiếu Khanh.”

Cúp điện thoại, Ôn Ngôn lên mạng tra vị trí căn nhà Trần Hàm, ngược lại có chút giá trị. Lúc vừa tan việc, cô liền đi tìm công ty môi giới, treo căn nhà nên. Bởi vì bán vội, cho nên giá cả so với nhà khác thấp hơn một chút.

Qua mấy ngày, nhà liền bán được, cô giấu Mục Đình Sâm ký hợp đồng với người mua, sang tên xong mới thở phào nhẹ nhõm. Cầm tới tiền ngay lập tức liền chuyển cho Trần Mộng Dao, để giúp chuyên cho Thẩm Giới.

Dạo này Mục Đình Sâm cũng bận rộn, không có thời gian đem lòng sinh nghỉ, tăng thêm cô cố ý giấu diếm, giống hồ chưa có chuyện gì xảy ra vậy, sau một đoạn thời gian, cô cũng chậm rãi đem chuyện này ném ra sau đầu.


Hơn một tháng sau, cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Thẳm Giới: “Anh biết là em cho anh tiền, Dao Dao không chịu nói, nhưng anh biết… cám ơn em giúp anh, sau khi công ty của anh qua đợt này sẽ lập tức trả lại cho em, nếu không phải nhờ em, lần này chỉ sợ anh sẽ không dễ dàng vượt qua gian nan như vậy.”

Thảm Giới dùng chính là thái độ khẳng định, cô muốn phủ nhận, cũng giống như không có sức thuyết phục gì, chỉ có thể thừa nhận: “Ừm, không cần cám on, chúng ta từng là bạn bè mà.”

Thẩm Giới không tiếp tục trả lời nữa, Ôn Ngôn có chút hối hận đã dùng chữ này, chẳng lẽ bây giờ không tính là bạn bè sao?

Chữ này, ít nhiều có chút đả thương người khác đi…

Ngay tại thời điểm cô đang sững sờ, Mục Đình Sâm đột nhiên ôm Tiểu Đoàn Tử đi lên trước: “Em phát ngốc cái gì? Tiểu Đoàn Tử nên đi ngủ rồi.”

Cô theo tính phản xạ thuận thế đưa di động giấu đi, trêи mặt còn bối rối, khiến đôi mắt Mục Đình Sâm có chút trầm xuống.

Anh không lên tiếng đưa Tiểu Đoàn Tử cho cô: “Anh không có thói quen nhìn điện thoại của em.”

Cô ý thức được sự thất thố của mình, cười gượng: “Không phải đâu… Anh suy nghĩ nhiều rồi, điện thoại di động của em có gì không thể cho anh xem chứ. Em đi dỗ Tiểu Đoàn Tử ngủ đã.”

Mục Đình Sâm gật đầu, quay người ra ngoài, đến thư phòng.

Anh yên lặng một hồi, lầy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh: “Lần trước cậu nói với tôi, công ty Thẳm Giới khủng hoảng kinh té, rất cần tiền quay vòng, đúng không?

Trần Mộng Dao cũng cho cậu ta vay tiền rồi, cậu cảm tháy, Ôn Ngôn sẽ cho cậu ta mượn không?”

Kính Thiếu Khanh chần chờ nói: “Không phải chứ… tôi cũng là do thấy Trần Mộng Dao luôn hỏi tôi muốn tiền tiêu vặt, tôi liền thuận miệng hỏi em ấy muốn đi chơi ở đâu, em ấy mới nói đều đưa cho Thẩm Giới. Lúc ấy tôi cũng nghỉ ngờ Ôn Ngôn tham dự, hỏi Trần Mộng Dao, em ấy kiên quyết nói không có, còn nói quan hệ Ôn Ngôn và Thẳm Giới nhạy cảm như thế, khẳng định không thể tìm Ôn Ngôn vay tiền. Sao đột nhiên cậu hỏi vấn đề này?”


Mục Đình Sâm trầm mặc hai giây, nói: “Vừa rồi cô ấy giấu tôi gửi tin nhắn cho ai đó, tôi vừa đi đến trước gót chân cô ấy, cô ấy liền bối rối đưa di động giấu đi, sợ tôi trông thấy. Hơn nữa…

dạo này tôi phát hiện cô ấy hay giấu tôi đi ra ngoài, không phải đến công ty… cậu nói xem, nếu như trong lòng cô ấy không có quỷ, sao không dám trực tiếp nói cho tôi biết?”

Chuyện này Kính Thiếu Khanh thật đúng là không dám nói đến: “Cái này… Cậu hỏi Ôn Ngôn đi thôi, hỏi tôi cũng vô dụng, chuyện của hai người các cậu tôi liền không nhúng tay vào, tốt xấu các cậu tự gánh đi, Ôn Ngôn mà mang thù, nếu tôi nói nhằm tạo thành hậu quả gì, cô ấy có thể ghim tôi cả đời.”

Cúp điện thoại, Mục Đình Sâm hít sâu một hơi, đứng dậy về tới phòng ngủ. Tiểu Đoàn Tử vừa muốn ngủ, nghe thấy động tĩnh anh mở cửa, lại tỉnh táo. Ôn Ngôn có chút bát đắc dĩ: “Anh đến đúng lúc này làm gì? Con sắp ngủ thϊế͙p͙ đi rồi, lại tỉnh… cánh tay em cũng tê rồi.”

Anh liếc mắt thấy điện thoại cô đặt trêи giường, đi lên trước nói: “Để anh ôm đi, đổi người dỗ.”

Cánh tay Ôn Ngôn tê đến kịch liệt, đưa Tiểu Đoàn Tử cho anh, bản thân ngồi ở mép giường nghỉ ngơi.

Một lát sau, Tiểu Đoàn Tử không có động tĩnh, hiễn nhiên đã ngủ say. Mục Đình Sâm không có lập tức đặt Tiểu Đoàn Tử xuống, dường như lơ đãng mở miệng hỏi: “Nghe nói công ty Thẩm Giới gặp khủng hoảng kinh tế, chuyện này em biết không?”

Thân thể Ôn Ngôn có chút cứng đờ, không biết trả lời như thế nào, anh đây là đã biết sao? Hay là thăm dò mà thôi?

Qua trọn vẹn nửa phút, cô mới mở miệng: “Em biết, Dao Dao nói cho em biết.”


Anh nhíu mày: “Em không nghĩ tới giúp cậu ta sao?”

Tâm lý phòng thủ của cô nhanh không kiềm được, không dám giương mắt nhìn anh: “Em buồn ngủ, muốn ngủ.”

Nói xong, cô vén chăn lên nằm xuống.

Mục Đình Sâm thận trọng đem Tiêu Đoàn Tử bỏ vào cái nôi, sau đó quay người đi đến mép giường nhìn cô: “Em có thể giúp Thẩm Giới, nhưng mà, hẳn là nên thương lượng với anh. Anh không thích em cái gì cũng giấu diềm anh. Anh tra xét, lỗ hỗng lớn như vậy, muốn lấp không dễ dàng, Trần Mộng Dao có thể giúp cậu ta không nhiều…”

Ôn Ngôn cắn cắn môi: “Được rồi, em thừa nhận, em cho anh ây mượn tiền. Em chỉ là muốn giúp anh ấy mà thôi, tiền là Dao Dao chuyển, em không có để Dao Dao nói là tiền của em, là Thẩm Giới tự đoán được, vừa rồi anh ấy có nhắn tin cho em, chỉ là biểu thị cảm kϊƈɦ, không có chuyện khác. Em không thương lượng với anh là bởi vì không muốn tạo phiền phức cho anh, em không muốn cãi nhau với anh, em cũng cảm thấy anh sẽ không đáp ứng. Em không muốn hỏi anh đòi tiền, để anh ra tay giúp anh ấy, em bán nhà Trần Hàm cho em, còn có khoản gửi ngân hàng, cũng đều cho anh ấy mượn. Chờ anh ấy khôi phục được, sẽ lập tức trả cho em.”

Hai tay Mục Đình Sâm gắt gao siết thành quyền: “Em dùng tiền mẹ em cho? Còn đem bán nhà? A… có phải là khủng hoảng của cậu ta vẫn không bù đủ, thậm chí em còn có thể bán nhà cũ Ôn gia? Ôn Ngôn, tu sửa nhà cũ Ôn gia em cũng không động đến tiền và nhà kia, bây giờ em vì Thảm Giới đều cho đi tất cả! Em biết không? Anh thà rằng em ngay lập tức nói cho anh, để cho anh ra tiền giúp cậu ta…”

Ôn Ngôn nghe thấy trong lời của anh tâm tình bị đè nén gắt gao, theo tiềm thức muốn trốn tránh: “Có lời gì ngày mai lại nói được không? Tiểu Đoàn Tử đã ngủ, đừng quấy rầy làm tỉnh con.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui