Ôn Ngôn thản nhiên nói: “Con cũng chẳng phải giun đũa trong bụng anh ấy, làm sao con biết có phải giống như má nói không? Con cảm thấy anh ấy không chỉ ăn được, còn có thể ăn nhiều hơn máy bát, không ăn no sao lại có sức mà ầm ï với con?”
Một lát sau, má Lưu thấy Mục Đình Sâm còn không xuống lầu dùng cơm, hỏi dò: “Ngôn Ngôn, nếu không má đi gọi thiếu gia xuống ăn cơm?”
Ôn Ngôn bĩu môi: “Anh ấy không biết thời gian ăn cơm sao?
Không phải thói quen sinh hoạt rất sinh học sao? Mấy giờ ăn cơm cũng không biết? Chính anh ấy không xuống, đi gọi anh ấy làm gì? Đây là địa bàn Mục gia, anh ấy muốn ăn muốn ngủ, ai có thể bắt anh ấy được?”
Má Lưu nghẹn lời, ngồi không dám động đậy, mặc dù là bà nhìn Ôn Ngôn lớn lên, sau này tính tình dần dần hiển lộ ra, ngược lại khiến bà cảm thấy có chút đoán không được.
Ăn cơm xong, Ôn Ngôn ở phòng khách nói chuyện video với Trần Mộng Dao quên cả trời đất, giếng như cảm xúc ảnh hưởng bởi vì cãi nhau cũng chỉ có một mình Mục Đình Sâm vậy. Mục Đình Sâm trêи lầu nghe động tĩnh phía dưới, cơn giận từ từ bốc lên, lại không thể phát tiết ra ngoài, ép đến lồng ngực khó chịu. Rõ ràng thời tiết còn chưa bắt đầu nóng, anh lại cảm giác huyết khí dâng lên, bực bội giật vạt áo ra.
Chờ Ôn Ngôn trở về phòng, đã là 11 giờ đêm, Tiểu Đoàn Tử cũng đã ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cô dùng động tác ôn nhuu bỏ Tiểu Đoàn Tử vào bên trong cái nôi, cần thận lên giường đi ngủ, hoàn toàn không để ý tới Mục Đình Sâm đang ngồi trêи ghê bên cạnh cửa sỏ, giống như coi anh vô hình.
Sao Mục Đình Sâm có thể chịu được không khí này?
“Cạch” đứng dậy đi đến mép giường: “Đủ chưa vậy?”
Ôn Ngôn chỉ nhàn nhạt hít vào một hơi, không có ý định đáp lời, vì cái gì mỗi một câu anh nói đều giống như đang lên án cô tùy hứng? Tự Như Linh tới cửa đưa tài liệu chỉ là cái mồi dẫn lửa, vần đề chân chính, ở chính chỗ bọn họ.
Giằng co một lát, Mục Đình Sâm lên giường nằm ở bên cạnh cô, đưa tay cường thế đem cô ôm vào ngực. Phản ứng đầu tiên của cô là giãy dụa, dù sao khí lực chênh lệch rất xa, rất nhanh cô liền từ bỏ chống lại.
Cảm giác được cô đã thỏa hiệp, anh mới nhẹ nhàng thở ra, cũng chỉ có vào lúc này, cô mới có thể tỉnh táo nghiêm túc nghe anh đang nói cái gì: “Anh không muốn chúng ta tiếp tục thế này, về sau anh sẽ thử không phản đối lại tư tưởng của em, anh nói những lời làm em không thỏa mái kia, là bộc phát, đừng nhớ kĩ những cái không tốt đó, được không?”
Ôn Ngôn trầm trầm nói: “Biết rồi, đi ngủ.”
Anh đoán không được cô là thật bót giận, hay là không thèm để ý anh, bất an mãnh liệt dần dần bao phủ lấy anh, nuốt chửng, giục anh mau chóng đặt cô dưới thân.
Ôn Ngôn nhíu mày, hai tay chống ở ngực anh: “Làm cái gì? Em không muốn… em mệt, muốn ngủ.”
Anh do dự một giây, lựa chọn tiếp tục, trong lòng anh cấp bách không thể tạm hoãn nữa, bất an sẽ cuốn anh vào vòng xoáy vô tận trong đêm: “Anh sẽ nhanh một chút.”
Cô nghiêng mặt sang bên, nhắm mắt lại, thái độ một bộ tùy ý anh muốn làm gì thì làm.
Lúc đầu không có tâm tình gì ứng phó loại chuyện này, nhưng lúc anh cố tính câu dẫn, thân thể mẫn cảm của cô không cách nào không chú ý hết thảy cảm giác anh mang đến, nhất là lúc anh mãnh liệt ở trêи người cô, khiến cô bị động dần dần hóa thành một gềnh nước xuân.
Sáng sớm hôm sau, Mục Đình Sâm dọn sạch một vẻ lo lắng hôm qua, ngay cả đáy mắt đều mang ý cười, trước khi ra cửa còn ôm Tiêu Đoàn Tử chơi một hồi.
Nhìn Ôn Ngôn sửa soạn xong chuẩn bị ra cửa, anh mới giao Tiêu Đoàn Tử cho má Lưu: “Đi thôi, anh đưa em đi.”
Do anh ban tặng, tối hôm qua Ôn Ngôn không thể ngủ tốt, đầu óc có chút mơ hồ: “Không cần, em tự gọi xe là được, anh không cần phải để ý đến em.”
Má Lưu cho là cô còn chưa có nguôi giận, ở bên cạnh lấy cùi chỏ đụng cô một chút, mắt cô nhìn Mục Đình Sâm, ngáp dài: “Thật không cần đưa em đi, bây giờ em không cần đúng giờ đến công ty, chỉ cần có thể vẽ ra một bài bản thảo đủ tiêu chuẩn, dù là cả ngày em nằm ở trêи giường, quản lý chỗ em cũng không có ý kiến, hôm qua em ngồi ở quán cà phê hơn nửa ngày. Công ty anh có nhiều việc, anh tự làm việc của mình đi”
Mục Đình Sâm vui vẻ tiếp nhận: “Vậy được, tự em sắp xếp, anh đi trước. Buổi tối sang chỗ Kính Thiếu Khanh ăn cơm, trước 5 giờ em về nhà là được, anh trở lại đón em, nêu có thay đổi vị trí, lúc nào em cũng có thể nói với anh.”
Ôn Ngôn nhẹ gật đầu, thơm Tiểu Đoàn Tử một ngụm, mới chậm rãi ung dung đi ra ngoài.
Chờ xe đi xa, Mục Đình Sâm thở dài nhẹ nhõm, anh cân thận hồi tưởng một lần chỉ tiết vừa rồi, hẳn là không vấn đề gì.
Phương thức ở chung này trong lúc nhất thời anh còn không quen thuộc, nhưng để chậm rãi thích ứng, thế này mới là tốt nhất, anh đã sớm không nên xem cô như đứa trẻ bị anh kiểm soát, anh phải coi cô là phu nhân của mình.
Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, Ôn Ngôn cũng không muốn ở bên ngoài tản bộ xung quanh, nghĩ đến đến công ty trước ngủ bù rồi nói. Đến khu làm việc, Từ Dương Dương không kịp chờ nói cho Ôn Ngôn chuyện hôm qua Mục Đình Sâm tới dưới lầu công ty chờ, Ôn Ngôn đã biết, cho nên không có phản ứng gì đặc biệt: “Chị biết.”
Từ Dương Dương trêu chọc nói: “Chị còn nói người ta chanh chua lại lạnh lùng, còn cái gì mà lão nam nhân, có thể hình dung chồng mình như thế sao? Huống chỉ cũng không giống như chị nói mà, rõ ràng anh ấy chính là vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, còn lịch sự, nhìn qua cũng không già nha, không chênh lệch chúng ta bao nhiêu, quả thực chính là bản mẫu nam thần quốc dân, ai nhìn hai mắt cũng tỏa sáng. Coi như anh chị cãi nhau, hôm qua anh ây cũng tới đón chị, còn đón hụt, thời điểm ra về đều không giận, thật để ý chị đấy. Người khác đều nói đàn ông càng có tiền càng không coi phụ nữ ra gì, bởi vì có thể có rất nhiều lựa chọn, em thì nhìn anh ấy không giống lắm.”
Ôn Ngôn bị nhắc tới đến tê cả da đầu: “Nếu không thì sao chị lại nói em là tiểu cô nương dễ bị lừa? Em chưa hiểu rõ anh ấy, cứ như vậy đã kết luận, anh ấy mới không phải như em tưởng tượng, cường điệu một chút, anh ấy lớn hơn chị 10 tuổi, còn chưa là tuổi tác chênh lệch hả? Chị thừa nhận dáng dắp anh ấy đẹp, đẹp trai đến khiến cho người khác chảy nước miếng, còn siêu cấp có tiền, vậy thì sao? Tình trạnh tính khí anh ấy là thật, nhịn vài chục năm chị thật sự là chịu đủ rồi, còn có nửa đời sau, quãng thời gian dài như vậy, không chậm rãi rèn luyện sao được? Vài chục năm trước mặc dù ở chung một mái nhà, nhưng cũng có rất nhiều lúc anh ấy không ở nhà, chị có thể tùy ý lựa chọn mà tránh mặt anh ấy, căn bản không có cơ hội lằng nhằng cái gì, bây giờ mới chính thức bắt đầu, đề từ từ đi.”
Thần sắc Từ Dương Dương khẽ biến: “Em… thật sự dễ lừa vậy sao?”
Ôn Ngôn ý thức được mình nói sai, giải thích: “Chị không phải có ý kia, em đừng suy nghĩ nhiều. Chị không có cảm thấy em rất dễ lừa gạt, chỉ là em chưa trải qua phương diện tình cảm, tương đối đơn thuần mà thôi. Mặc dù chị cũng chưa trải qua, nhưng… khá là cẩn thận. Chị không nói Đường Xán lừa em, nếu hai người ở chung, em cảm giác được cũng không chỉ không khó chịu, mà có vui vẻ, vậy thì không tính là lừa gạt.
Đúng rồi, em và Đường Xán còn liên hệ không?”
Từ Dương Dương gật gật đầu: “Còn liên hệ, giống như bạn bè bình thường, ngẫu nhiên tâm sự phương diện thiết kế đồ vật.
Anh ấy là người có tài hoa, em cảm giác được, cùng anh ấy nói chuyện phiếm có thể học được rất nhiều thứ. Em cảm tháy… là dessica hủy đi anh ấy. Không có người ngay từ đầu đã được thuận lợi, một khi mới đầu gặp được vậy chính là đem mình đẩy vào vực sâu, vậy thì sẽ một bước sai, rồi từng bước, từng bước sai, em không cảm thấy anh ấy không tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...