Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều





Ôn Ngôn vốn ngủ rất dễ tỉnh, tiếng báo có tin nhắn vang lên là cô tỉnh dậy, nhìn thấy là Từ Dương Dương gửi đến, cô dậy đi vào nhà vệ sinh nhắn tin trả lời: “Em hiện giờ đang ở đâu? Sau khi em rời khỏi quán cà phê chẳng phải là đi tìm Đường Xán sao? Vì chuyện này nên mới cãi nhau với mẹ em à? Bây giờ chị sẽ qua đó tìm em, em ở ngoài một mình chị không yên tâm.”

Sau khi biết được Từ Dương Dương đang ở đâu, cô vội vàng thay quần áo định ra ngoài bắt xe đi đến đấy, cô không muốn làm kinh động đến Mục Đình Sâm, ban ngày anh đã đi làm rất mệt rồi, những chuyện như thế này cô không muốn làm phiền anh ấy.

Khi cô mở cửa phòng ngủ để đi xuống tầng thì phía sau lưng bỗng nhiên vọng đến tiếng của Mục Đình Sâm: “Nửa đêm rồi còn lén lút liên lạc với anh đấy? Giờ này rồi mà còn muốn ra ngoài một mình.”

Cô quay người lại, nhìn thấy Mục Đình Sâm với dáng điệu lười nhác nghiêng người đứng dựa vào giường trẻ em nhìn cô ấy, còn tiện tay đắp lại chăn cho Tiêu Đoàn Tử. Xem ra anh cũng bị tiếng thông báo có tin nhắn làm tỉnh dậy, cô có chút ngượng ngập: “Lần sau khi ngủ em sẽ để điện thoại ra xa một tý, làm anh tỉnh dậy rồi à? Anh đi ngủ tiếp đi.”


Anh hừ khẽ một cái: “Đừng có mà chuyển đề tài, anh hỏi em muốn đi đâu, ai tìm em đấy?” Giọng điệu anh không có vẻ tức giận, còn mang một chút mơ màng chưa tỉnh ngủ.

Cô thành thật nói: “Là Từ Dương Dương, bây giờ cô ấy đang ở ngoài một mình, em không yên tâm nên muốn đi xem cô ấy thế nào. Anh tự mình đi ngủ đi, em bắt xe đi là được rồi.”

Mục Đình Sâm bước chân đi về phía phòng quần áo: “Giờ này em còn định bắt xe đi đâu? Anh lái xe đưa em đi.”

Cô há miệng muốn nói lời từ chối nhưng không thể nói ra khỏi mồm, chỉ cần là quyết định anh đã đưa ra thì phần lớn là không có cách nào thay đổi được.

Trêи đường đến chỗ Từ Dương Dương, anh thỉnh thoảng lại ngáp dài, Ôn Ngôn không dám nói gì, sợ làm anh phân tâm khi lái xe.

Từ Dương Dương ở công viên gần khi chung cư, đi đến nơi, Mục Đình Sâm không xuống khỏi xe, Ôn Ngôn đưa Từ Dương Dương đón về trong xe, do có Mục Đình Sâm ở đây, Từ Dương Dương cũng không dám khóc lớn tiếng, cũng ngại không dám dốc bầu tâm sự, chỉ là ủ rũ cúi đầu thút thít: “Em xin lỗi, chị Ôn Ngôn, muộn thế này mà còn tìm chị, làm phiền anh chị rồi.”

Ôn Ngôn nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô ấy bóp khẽ: “Không sao, em đến chỗ chị trước. Mẹ em thật ra là cũng vì muốn tốt cho em thôi, tắm lòng của người làm cha làm mẹ trêи đời này đều như nhau cả, chỉ là có lúc lời nói và phương thức không đúng, đừng có đau lòng nữa. Buổi sáng em nghỉ ngơi đi, đừng đến công ty, ngủ một giấc, ngủ dậy rồi sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Về đến Mục trạch, Mục Đình Sâm tiếp tục đi ngủ, Ôn Ngôn và Từ Dương Dương ngồi ở phòng khách nói chuyện, tình trạng hiện tại của Từ Dương Dương, nếu không trút hết chuyện trong lòng ra có lẽ cũng sẽ không thể ngủ được.

Nếu có nhiều bạn vô đọc trang nguồn sẽ rất hứng khởi và tích cực lên chương nhiều!”


Hỏi rõ ngọn ngành sự việc xong, Từ Dương Dương an ủi: “Mẹ em có lẽ chỉ là tư tương tương đối bảo thủ mà thôi, từ xưa em đã nghe lời bà như vậy, hầu như chưa bao giò có tiếp xúc gì với người khác giới, cũng chưa bao giờ làm trái ý của bà, bây giờ em đột nhiên gặp phải Đường Xán, có người em thích rồi, thỉnh thoảng buổi tối không về nhà, bà có trách mắng em, có lẽ là càng lo lắng cho em hơn thôi. Cái xã hội bây giờ, vẫn chưa kết hôn mà đã có quan hệ là chuyện quá bình thường, nhưng về chuyện này, bảo thủ một chút cũng không hề là có gì sai cả, đấy cũng là có trách nhiệm với bản thân mà thôi. Chị khuyên em là hãy làm rõ tình cảm của Đường Xán đối với em trước đã, nếu như anh ta cũng thích em như em thích anh ta vậy, thì tiếp tục đi tới cũng không sao.”
//
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Chương 784: Em yêu, em quá coi thường anh rồi đầyNhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Chương 784: Em yêu, em quá coi thường anh rồi đầy

Mục Đình Sâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đường Xán này thì thực sự là có tài, về phương diện nhân phẩm thì anh không rõ, nhưng anh cảm thấy cậu ta không quá khốn nạn đâu. Nếu như cậu ta không đùa cợt với Từ Dương Dương, anh sẽ suy nghĩ để cậu ta đến công ty của anh như vậy ít nhất cũng có thể chứng minh nhân phẩm của cậu ta không có vấn đề gì lớn.”

Ôn Ngôn nghe vậy giật bắn mình: “Bây giờ tất cả các công ty lớn nhỏ đều đang trốn anh ta còn không kịp, chỉ sợ bị dây vào làm tổn hại đến danh dự, tại sao anh lại muốn anh ta đến làm cho anh? Không nói đến tài hoa của cậu ta, anh có chắc là có thể bịt được miệng lưỡi thiên hạ không?”

Mục Đình Sâm thấy cô đột nhiên có tinh thần trở lại, nhéch mép lộ ra nụ cười đắc thắng: “Anh tự có cách nghĩ của mình, người mà anh kéo về, người khác không có tư cách cũng không dám nói gì, chỉ cần Đường Xán đáng để như thế, anh sẽ dám kéo cậu ta về, hơn nữa, chỉ cần cậu ta ở chỗ của anh, từ giờ về sau, chuyện bên Jesscia thì coi như được lật qua rồi. Sao em lại cho rằng anh sẽ bị người ta dắt mũi chứ? Em yêu, em quá là không hiểu về anh, và cũng quá coi thường anh rồi đấy.”

Ôn Ngôn bị cách nghĩ của Mục Đình Sâm làm cho kinh ngạc và sững sờ, hoàn toàn không để ý đến việc anh đột ngột thay đổi cách anh gọi cô: “Như vậy có quá là ngông cuồng không? Thực lực của anh thật là vượt qua sức tưởng tượng của em?”


Mục Đình Sâm tỏ ra vô cùng tự tin: “Em cứ đợi đó mà xem, bây giờ có nói thì em cũng không tin. Em bây giờ đã tỉnh táo chưa?

Sắp đến công ty rồi đấy, lấy lại tinh thần đi nào.”

Từ Dương Dương sau khi ngủ dậy liền đến công ty thì đã sắp đến giờ nghỉ trưa. Về suy nghĩ của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn không hề nói cho Từ Dương Dương biết, chỉ nói gần nói xa hỏi: “Đường Xán chắc là đã tỉnh rượu rồi nhỉ? Anh ta có liên lạc với em chưa? Tối qua có thế nào hai người cũng đã xảy ra chuyện đấy rồi, anh ta tỉnh dậy thế nào cũng sẽ liên lạc với em nói gì đó chứ?”

Từ Dương Dương vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi trạng thái u dột tối qua, cả người không có tỉnh thần như cà bị dính sương vậy: “Vẫn chưa… chắc là vẫn chưa tỉnh dậy, tối qua anh ấy ngủ rất muộn, em thì không còn ngủ tiếp được nữa, chứ kỳ thực vẫn chưa tỉnh ngủ. chị Ôn Ngôn, tối hôm qua là em không biết điều, Mục tiên sinh liệu có cho là em là đứa không ra gì không?”

Ôn Ngôn cười nói: “Em còn lo đến cả chuyện như thế này nữa à? Anh ấy tự muốn đưa chị đi đón em, vốn là chị muốn tự mình đi bắt xe cơ. Anh ấy cũng không nói gì hết, anh ấy là người ít nói. Đúng rồi, chị rất quan tâm đến sự phát triển của em với Đường Xán đấy, nếu như mà có gì tiếp, nhớ nói với chị như, cứ coi như là dốc bầu tâm sự, chị vĩnh viễn là người lắng nghe của em, dù là vui mừng hay là buồn rầu, đều đừng tự mình chịu đựng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui