Đáy mắt của.Jessica thoáng qua một tia khinh thường, cô ta mới không uống loại trà sữa ven đường: “Mục tổng rất xem trọng cô. Lần trước vì hiểu lầm mà tôi đến tìm cô, do anh ấy tặng nhầm bông tai của cô cho tôi nên tôi mới hiểu sai ý tứ của anh ấy, tôi đến đây để xin lỗi cô. Dù sao cũng là hiểu lầm, bây giờ đã được hóa giải rồi nhưng anh ấy không hợp tác vì tôi đến tìm cô. Có thể cô không hiểu rõ lần hợp tác này sẽ mang lại lợi nhuận to lớn cỡ nào cho cả hai bên, nhưng nó đủ lớn để khiến tôi đích thân qua đây một chuyến. Tôi cũng xin nói thẳng, tôi hy vọng hai bên vẫn có thể tiếp tục hợp tác. Quyền quyết định đang nằm trêи tay của Mục phu nhân, tôi có thể nhường lại một phần trăm lợi nhuận, cô thấy thế nào?”
Ôn Ngôn gác hết bản thân qua một bên bởi vì cô tin tưởng vào quyết định của Mục Đình Sâm, còn có… cô nhìn không quen cách nói chuyện hàm ý bản thân cao hơn người khác một bậc của Jessica: “Chẳng phải trong mắt cô, tôi là một người phụ nữ không có tầm nhìn sao? Tôi hoàn toàn không hiểu việc làm ăn của hai người nên anh ấy muốn làm thế nào thì anh ấy tự quyết định là được, tôi không thể quản. Nếu anh ấy đã bảo không cần thiết hợp tác thì là không cần thiết, cô tìm tôi cũng vô dụng. Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. Đúng rồi, tiệm cà phê này cũng không tệ, thời tiết hôm nay cũng rất tốt, cô cứ từ từ thưởng thức nhé.”
Nói xong, cô không để.Jessica có cơ hội lên tiếng nữa mà mỉm cười đứng dậy rồi rời đi.
Cuối cùng Jessica cũng ý thức được một chuyện, về phương ì diện tuyệt tình thì Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn giống hệt nhau, đến cơ hội thương lượng cũng không có. Việc cô ta tìm đến Ôn Ngôn là sai lầm, là đang tự rước nhụ!
c Ôn Ngôn không kể với Mục Đình Sâm về chuyện Jessica đến tìm cô, nhưng anh từ chối hợp tác với Jessica khiến cô cảm thấy có chút ấm áp. Hình như đúng thật người đàn ông này đối xử với cô không tệ, tuy rằng miệng không nói ra nhưng đều có thể nhìn ra được qua từng chỉ tiết nhỏ nhặt.
Hôm nay là thứ bảy, có thể nói đây là ngày tăng ca nên về chiều thì nhân viên trong công ty đều tan làm sớm, Ôn Ngôn không muốn về sớm để bị Tiểu Đoàn Tử ghét bỏ, đành kéo theo Từ Dương Dương cùng nhau dạo phố. Lúc trưa cô chưa ăn gì nên bây giờ có chút đói, đúng lúc đã lâu chưa đi thử các món ngon ở quanh đây. Trước đó cô đều dạo phố cùng Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao luôn biết chính xác con phố nào có bán món ăn ngon.
Qua một quãng thời gian tiếp xúc thì Ôn Ngôn ngày càng thích Từ Dương Dương vì cô gái này rất dễ gần. Từ Dương Dương thuộc dạng thục nữ nhã nhặn, tính tình hơi thiên hướng mềm yếu không biết cách từ chối người khác, cách đối nhân xử thế cũng vô cùng hiền hòa và lễ phép, câu nói cô ấy dùng đến nhiều nhất trong một ngày chính là từ “cảm ơn”, có thể thấy cô ấy được gia đình dạy bảo rất tốt.
Lúc hai người bưng theo món bánh cá hầm dạo trung tâm thương mại, Ôn Ngôn thuận miệng hỏi: “Gia đình em làm nghề gì vậy? Chị chưa từng nghe em nhắc qua.”
Từ Dương Dương mắc cỡ cười cười: “Bố mẹ em là giáo viên, mẹ em dạy cấp ba còn bố em là giáo sư đại học. Xem như em cũng xuất thân từ dòng dõi học vấn đi? Bố mẹ luôn tôn trọng ý kiến của em, sau khi em tốt nghiệp thì họ để em làm điều mình thích. Họ chỉ có mỗi một đứa con gái là em thôi, họ chưa từng để em phải thiếu thốn về mặt vật chát nhưng lại quản thúc vô cùng nghiêm khắc. Em nói cho chị biết một bí mật, đến giờ em vẫn chưa nói chuyện yêu đương lần nào. Khi xưa bố mẹ em sợ nhất là em yêu sớm, bây giò tốt nghiệp xong em lại bận rộn công việc nên trêи phương diện tình cảm vẫn là một tờ giấy trắng. Sau khi em thấy tình cảm của chị và chồng chị tốt như vậy liền có chút muốn yêu đương rồi.”
Đứng ở góc độ của một người từng trải, Ôn Ngôn chân thành trả lời: “Chuyện tình cảm không chỉ nhìn vào bề ngoài, tình yêu không đẹp như cô tưởng tượng đâu. Nó cũng có cái tốt cái xấu, một khi buồn phiền thì bản thân hận không thể cô độc cả đời nhưng đến khi chỉ có một mình thì lại cảm thấy cô đơn. Con người chính là loài sinh vật mâu thuẫn vậy đấy. Em còn trẻ nên đừng yêu đương sinh con quá sớm, nghe tôi đi, nếu không lúc ấy em sẽ cảm thấy tự do là một thứ xa xỉ đấy. Bây giò chị vừa tan làm thì phải lo lắng đến tên nhóc trong nhà rồi, trông con cái rất mệt nhưng lại khiến người ta yêu thích đến lạ.”
Từ Dương Dương nửa hiểu nửa không gật đầu: “Đại khái là vậy đi, rất mâu thuẫn. Bố mẹ em cũng có lúc cãi nhau, cũng có lúc em chọc đến mẹ em phải nỗi đóa lên, nhưng phần lớn thời gian mẹ em đều rất dịu dàng với em. Chuyện gì cũng có hai mặt.”
Khi hai người đi đến khu bán trái cây, Ôn Ngôn muốn mua một ít trái cây cho Tiểu Đoàn Tử. Cô đang cân nhắc nên mua loại nào vì các loại trái cây mà Tiểu Đoàn Tử ăn được khá ít, cô không dám để đứa bé thử những loại trái cây dễ dị ứng. Đột nhiên, cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang vắt vả bê lấy từng thùng trái cây ở cửa sau. Thông thường cường sau là nơi nhập hàng. Ôn Ngôn quan sát thêm một chút thì nhận ra người đó chính là Ôn Hạo. Bây giờ đang là quãng thời gian nghỉ đông, Ôn Hạo đã gần tốt nghiệp, chắc cậu đang làm thêm?
Cô không lập tức tiền đến bắt chuyện với Ôn Hạo, Ôn Ngôn đợi cậu gần chuyển hàng xong mới đi tới: “Ôn Hạo, sao em lại ở đây?”
Ôn Hạo nhìn thấy cô liền giật mình, ánh mắt có chút né tránh: “Chị… kỳ nghỉ đông em không bận gì nên tới đây làm công tìm chút tiền tiêu vặt, coi như thử trải nghiệm cuộc sống.”
Ôn Ngôn nhìn cậu từ đầu đến chân, cậu nhóc này cũng không ngại bẩn hay vắt vả, trêи đồng phục đã dính bản và chóp mũi còn vương giọt mồ hôi dù đang là mùa đông: “Đừng nói là đến phí sinh hoạt và học phí của em mà bố mẹ em cũng chỉ trả không nổi đó chứ? Chỉ một kỳ nghỉ đông thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Còn là loại công việc nặng nhọc như vậy.”
Ôn Hạo cúi thấp đầu: “Không sao, em có thể tự mình kiếm tiền.
Em cũng sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó bắt đầu đi thực tập là được rồi.”
Trông thấy Ôn Hạo hiểu chuyện như vậy, trong lòng Ôn Ngôn liền có chút tức giận. Trước đây Mục Đình Sâm giấu diễm cô đưa số tiền lớn cho bố của Ôn Hạo, nếu như ông ta không lãng phí thì bây giờ họ đã có một cuộc sống như ý rồi. Dính vào người bố phiền phức này, phần làm con hiển nhiên sẽ cực khổ hơn người thường.
Biết Ôn Hạo không phải loại người lười biếng, Ôn Ngôn cân nhắc đưa ra một kiến nghị: “Chi phí sinh hoạt và học phí trước khi tốt nghiệp của em chị sẽ trả. Cứ cố gắng học tập, chỉ cần có bản lĩnh thì cuộc sống sẽ không quá tầm thường. Giờ cũng sắp qua năm mới rồi, em đừng ở ngoài lay lắt như vậy nữa, về nhà đi.”
Phản ứng đầu tiên của Ôn Hạo chính là từ chối: “Không, không, không! Không cần nhiều tiền đến vậy, em có thể vừa học vừa làm. Tiền làm thêm trong kỳ nghỉ đông này đủ để trả học phí, còn tiền sinh hoạt thì làm thêm như ngày thường là được. Chị à, thật sự chị không cần lo lắng, em cảm ơn ý tốt của chị.”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không nhẹ nhàng như em nghĩ đâu, sức lực của em đều tập trung vào việc làm công thì làm sao ứng phó được với chuyện học tập? Đến lúc thực tập thì càng không có thời gian để lo cái khác. Em không nên khoe sức trong những lúc không nên khoe nữa, cứ quyết định vậy đi. Em đừng nói chuyện này cho bố mẹ em biết, chị không phải nễ mặt họ mới giúp em.”
Ôn Hạo im lặng không nói gì, cậu biết nếu bố mẹ biết được chuyện này sẽ cảm thấy lại có thể dựa dẫm vào Ôn Ngôn, nói không chừng họ lại mặt dày nhờ vả cô. Đã trải qua một quãng thời gian dài như vậy nhưng bố cậu vẫn chưa có công ăn việc làm, mỗi ngày chỉ biết uống rượu cờ bạc, với mức lương tạp vụ ít ỏi của Ôn Chí Linh vốn không đủ cho việc chỉ tiêu của cả gia đình. Đây cũng là lý do cậu phải làm công ở nơi này, cậu còn dự định sẽ ở lại đây cả những ngày Tết để kiếm được nhiều tiền hơn nhưng không ngờ lại gặp được Ôn Ngôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...