Trần Mộng Dao vừa ăn đồ ngọt vừa tán dương: “Tiểu Ngôn cậu làm đồ ngọt vẫn ăn ngon như vậy, người thông minh thật là tốt, học cái gì cũng nhanh, lúc trước học làm đồ ngọt cậu cũng không có tốn bao nhiêu thời gian.” Ôn Ngôn cười rót cho cậu ấy cốc nước trái cây nóng: “Ăn từ từ, không ai giành với cậu, tí nữa mình làm thêm một chút để cậu mang về ăn.” Kính Thiếu kKhanh ở một bên hầu hạ, có chút bát đắc dĩ: “Ăn ít đồ ngọt một chút, không thì lúc ăn cơm sẽ không ăn được, đồ ngọt ăn nhiều dễ bị béo.” Trần Mộng Dao lầm bẳảm: “Mang thai đều sẽ béo thôi, em mới béo lên một chút liền bắt đầu chê? Khó lắm mới được ăn đồ ngọt Tiểu Ngôn làm, đương nhiên em phải ăn nhiều chút.” Ôn Ngôn thấy mỗi lần Trần Mộng Dao ăn đồ ngọt đều thích ăn hoa quả trước, hoa quả là dùng trang trí, lúc này ô mai và mấy loại phần lớn là chua, Trần Mộng Dao bắt đầu ăn hoàn toàn không chớp mắt. Cô có chút nghỉ ngờ: “Dao Dao, cậu kiểm tra giới tính thai nhi chưa?” Trần Mộng Dao lắc đầu: “Mình chưa có kiểm tra, mình cảm giác chính là con gái, huống chỉ kiểm tra giới tính không phải không hợp pháp sao? Mặc dù hỏi một chút người quen bác sĩ cũng có thể biết, nhưng mình cảm thấy không cần thiết, mình nói là con gái chính là con gái, mình vẫn còn chờ kết thông gia với cậu Ä êm đây.
Ôn Ngôn hỏi: “Vậy nếu là bé trai thì sao?” Trần Mộng Dao giật mình: “Nếu cậu không để ý…” Ôn Ngôn vội vàng đánh gãy câu chuyện của cô: “Để ý! Cậu ăn đi, nuôi cho tốt, chờ cậu “mở thưởng”.
Kính Thiếu Khanh im lặng ngưng nghẹn, mạch não Trần Mộng Dao vẫn không bình thường như vậy.
Thời điểm ăn cơm trưa, ăn vào một nửa, Kính Thiếu Khanh nghe điện thoại, có việc phải bận, liền đi trước. Trần Mộng Dao trắng trợn gặm xương sườn thơm ngào ngạt: “Nhìn thấy chưa?
Gần đây chính là như vậy, bận rộn không có ranh giới, cuối tuần cũng không yên ổn. Mục Đình Sâm cũng đi công tác rồi sao? Mỗi ngày Kính Thiếu Khanh ở công ty làm xong về nhà nấu cơm cho mình, ăn xong anh ấy còn phải đi làm việc, nhìn thôi mình đều cảm thấy anh ấy mệt mỏi, nếu không về sau mình đến chỗ cậu ăn chực, tránh khỏi anh ấy chạy tới chạy lui mệt mỏi, một mình anh ấy ở công ty có thể khỏi chạy qua lại, bớt đi không ít chuyện.” Ôn Ngôn đồng ý nhẹ gật đầu: “Có thể, cậu muốn ăn chực thì lúc nào đến cũng được, mình thấy hình như gần đây Kính Thiếu Khanh gầy đi, là quá mệt mỏi, anh ấy phải bận rộn công ty, còn phải chăm sóc cậu một phụ nữ mang thai, đừng nói đến người đàn ông được nâng nỉu từ bé này, đàn ông thông thường cũng rất khó làm được, huống chỉ anh ấy còn làm được tốt như vậy.” Trần Mộng Dao cười đến rất đắc ý: “Cho nên là mình nhặt được bảo vật nhỉ? Mình cũng biết xót anh ấy, nhiều khi mình nói mình tùy tiện ăn một chút đồ là được rồi, anh ấy còn nhất định phải nấu cơm cho mình. Vì để cho anh ấy bớt lo một chút, mình cũng sắp nghỉ phép, nếu không thời điểm ở công ty anh ấy còn phải thời thời khắc khắc quan tâm mình, ngay cả uống ngụm nước đều là anh ấy rót cho mình.” Đột nhiên, Trần Mộng Dao nhíu mày hừ hừ hai tiếng, cũng không cười nổi nữa. Ôn Ngôn cho là cô ăn nghẹn, vội vàng đưa lên một cốc nước: “Thế nào? Không có sao chứ?” Trần Mộng Dao từ từ lấy lại sức, ngón tay run rầy: “Không sao, cái vị trong bụng này bỗng nhúc nhích, mình bị đá thiếu nữa không còn hơi. Mỗi lần thai động mình nhìn cái bụng chập trùng lên xuống, sẽ cảm thấy càng xem càng kinh khủng, mình không thể tin được trong bụng mình sẽ có cái đồ chơi nhảy nhót tưng bừng, thật là đáng sợ.” Ôn Ngôn không còn gì để nói, cái đồ chơi này có thể sử dụng kinh khủng hình dung sao? Không phải nên cảm thấy hạnh phúc sao? Mang thai tốt đẹp dường nào, nhưng vào miệng Trần Mộng Dao hết lần này tới lần khác liền không giống…
Kính Thiếu Khanh bận đến lúc ăn cơm tối còn không có xuất hiện, Trần Mộng Dao đương nhiên ở lại tiếp tục ăn chực. Mục Đình Sâm theo thường lệ gọi video tới, vừa kết nối, đột nhiên Trần Mộng Dao ở một bên nói: “Tiêu Ngôn, Thẩm Giới đi rồi, lại xuất ngoại rồi.” Ôn Ngôn lộ ra vẻ mặt “vui mừng”, thật sự là khuê mật giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
Thấy cô biểu lộ không đúng, Trần Mộng Dao mới nhận ra: “Mục Đình Sâm gọi video tới?” Ôn Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu: “Đúng, mỗi ngày đều vào lúc này.” Sắc mặt Mục Đình Sâm ở đầu bên kia khó coi: “Thẩm Giới đi có quan hệ gì tới em? Em không cần thiết biết.” Trần Mộng Dao thè lưỡi, không dám lên tiếng nữa, Ôn Ngôn có chút đau đầu: “Em không nói em có quan hệ với Thẩm Giới mà, Thắm Giới và Dao Dao là quan hệ bạn thân như vậy, em và Dao Dao trò chuyện phiếm cũng không có vấn đề gì chứ? Đại thiếu gia, đừng bới móc, em còn đang cho con anh ăn cơm đây.” Lần này Mục Đình Sâm tắt rất nhanh, có lẽ là có chút không vui. Ôn Ngôn không để ý, loại này không cần dỗ.
Trần Mộng Dao dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Người ta vừa rồi không có chú ý tới cậu đang cùng Mục Đình Sâm gọi video mà, cho nên không cần thận nói lộ ra miệng, chỉ là tùy tiện tâm sự, Mục Đình Sâm sẽ không tức giận với cậu nữa chứ? Tết xấu cũng là đàn ông một mét tám máy, trong lòng so với hạt óc chó còn nhỏ hơn? Quá khoa trương đi.” Ôn Ngôn hé miệng cười khẽ: “Anh ấy là như thé, loại trình độ này không tính là tức giận, không sao đâu.” Trần Mộng Dao thoáng nhìn chiếc nhẫn trêи ngón tay cô, chậc chậc nói: “Chiếc nhẫn kia thật là dễ nhìn, mình béo đến nhẫn cưới đều đeo không vào, chỉ có thể sinh con trước, sau mới đeo. Nếu không phải chiếc nhẫn đeo không vào, mình thật không dám tin tưởng cả ngón tay mình đều mập một vòng rồi.” W Vì không để cho Trần Mộng Dao thất vọng, Ôn Ngôn kiên nhẫn phổ cập khoa học nói: “Loại tình huống này rất bình thường, mang thai đến kỳ cuối, cô gắng không cần đeo vòng tay, nhẫn cái gì, béo thì khẳng định sẽ béo, lúc mang thai còn có thể bị bệnh phù, đến lúc đó muốn lấy xuống cũng lấy không được.
Lúc mình mang thai thân thể không tốt, ngược lại không béo chút nào, Tiểu Đoàn Tử còn sinh non, biến đổi bất ngờ, thật ra mình thì lại muốn như cậu bình thường thế này, cậu thỏa mãn đi. Cũng bởi vì không đủ ngày, lúc máy tuổi Tiểu Đoàn Tử đã phải dộng dao kéo, ngẫm lại liền đau lòng, đều tại mình.” Trong lòng Trần Mộng Dao dễ chịu nhiều: “Cũng đúng, lúc đó cậu quá mệt mỏi rồi, mình như này xem ra rất hạnh phúc. Đúng rồi, An Nhã bên kia hình như vừa xuất viện, buổi sáng lúc mình đi kiểm tra thai nhi thuận tiện hỏi y tá. Nghe nói trong lúc nằm viện đó A Trạch luôn tại chăm sóc cô ấy, không có rời khỏi bệnh viện, A Trạch cũng không tệ, không biết lúc trước cô ấy hố Kính Thiếu Khanh là nghĩ thế nào, bây giờ không phải rất tốt sao?” Nói đến cái này, Ôn Ngôn không đáp lời, sơ ý một chút liền sẽ liên luy ra Diệp Quân Tước, cô sợ mình không quản được miệng.
Hơn chín giờ đêm Kính Thiếu Khanh mới thong dong tới, thời điểm Trần Mộng Dao đi bên cạnh anh đã ngáp lên ngáp xuống mấy lần. Nhìn hai người sóng vai đi vào trong màn đêm, không hiểu sao Ôn Ngôn cảm thấy một màn này rất đẹp, phất phất tay: “Trêи đường lái xe cần thận một chút.” Thứ năm Mục Đình Sâm về nước, sớm biết tin tức, Ôn Ngôn liền đeo dây chuyền anh tặng lên.
Tan làm về đến nhà, Mục Đình Sâm bồi Tiểu Đoàn Tử chơi xếp gỗ, cô đi lên trước đặt xuống túi xách đùa Tiểu Đoàn Tử: “Ba ba trở về, có vui không?” Tiểu Đoàn Tử rất lãnh tĩnh nhìn cô một chút, đem đồ gỗ xếp dưới chân ôm lại, khóe miệng Ôn Ngôn giật giật: “Không phải người khác đều nói trí nhớ trẻ con không tốt sao? Lần trước em không cần thận đụng đổ xếp gỗ của con, sao đến bây giờ còn mang thù thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...