Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Ôn ngôn không lên tiếng, cô không ngờ tới vợ Thẩm Giới sẽ kϊƈɦ động như vậy, không chỉ không để ý mặt mũi đại náo một phen với cô, còn chạy tới công ty Mục Đình Sâm. Không hiểu sao cô cảm thấy Thẩm Giới đáng thương, anh là người nho nhã lễ độ, thế màcưới một người vợ không hiểu lý lẽ, còn không phải người mình thích, anh ấy gánh vác, chỉ sợ so với tưởng tượng của cô còn nhiều hơn.

Thấy cô không nói lời nào, Mục Đình Sâm bùng nổ: “Nói chuyện! Không lên tiếng là có ý gì? Ngầm thừa nhận? Anh mới ngoài ba mươi, không muốn bị em làm tức đến nỗi làm thiếu niên chết sớm!”

Ôn Ngôn bắt đắc dĩ nói: “Anh bảo em nói cái gì? Phải nói em cũng nói rồi, thật sự cũng chỉ ăn cơm. Anh nói anh ấy hẹn em ăn cơm, nói ôn chuyện, em có thể cự tuyệt sao? Người của anh ấy rất tốt, em không biết làm sao cự tuyệt. Đối với quá khứ, không phải nên thản nhiên đối mặt sao? Lùi bước ngược lại lộ ra trong lòng có quỷ, càng có thể không cố ky gì, càng trong sáng, dù sao thì em cũng cho là như vậy, trốn trốn tránh tránh, giống như là có cắm ky gì không thể chạm vô vậy.”

Không khí an tĩnh máy giây, Mục Đình Sâm đột nhiên hỏi: ‘Em còn thích cậu ta sao?”

Ôn Ngôn không cần nghĩ: “Không thích, anh ấy cũng đã nói, thời gian là thứ đồ thú vị, có thể khiến cho thích, trở nên không thích. Đúng vậy, cũng có thể để không thích, trở nên thích.

Trước kia trong mắt em anh lại không thích hợp để ở chung, em hoàn toàn không dám hướng suy nghĩ phương diện kia, về sau không phải cũng yêu? Ngược lại đối với anh ấy, em không có làm loại cảm giác rung động nữa. Rõ ràng là anh thắng, còn ở nơi này thẹn quá hoá giận.”


Mục Đình Sâm không nói chuyện, chỉ khế hừ một tiếng. Ôn Ngôn biết, cô có hiệu quả, tối thiểu lửa giận bớt một chút.

Còn may cô không dùng kiểu cứng rắn đối phó anh, mà học phương thức Trần Mộng Dao đi xử lý vấn đề, bây giờ mới biết vì cái gì Trần Mộng Dao có thể nắm chặt Kính Thiếu Khanh, lúc cãi nhau mặc kệ ai đúng ai sai, đều ở trong lời nói mạnh mẽ chiếm thượng phong, xen lẫn một chút cố tình gây sự nũng nịu, đàn ông đều thích kiểu này.

Một lát sau, cô hỏi dò: “Nói rõ rồi, vậy em có thể trở về tiếp tục đi làm không? Em còn có chuyện chưa làm xong đâu…”

Mục Đình Sâm trừng cô một chút: “Có thời gian bồi Thm Giới ăn cơm, không có thời gian bồi anh?”

Cô đành cười giượng: “Coi như em chưa nói, dù sao cũng xin nghỉ, anh muốn em làm gì với anh? Cuối năm, công ty nhỏ của chúng em không quá bận bịu, bên kia của anh cũng thong thả sao? Nếu không đến công ty anh? Em bồi anh, anh bận bịu em ở bên cạnh đọc sách, không chừng còn có thể giúp anh làm chút gì đâu, anh cảm thấy thế nào?”


Bỗng nhiên Mục Đình Sâm chỉ chốc lát nói: “Có thể, buổi tối ra ngoài ăn cơm. Anh rất bề bộn nhiều việc, cuộc họp buổi chiều cũng rất quan trọng, bây giò tình thế không có nghiêm trọng như tưởng tượng, cuộc họp cũng không cần hủy bỏ.

Ôn Ngôn nhẹ nhàng thở ra, đến công ty anh còn được, chí ít anh bận rộn không rảnh gây chuyện, nếu trực tiếp về nhà, không chừng lại âm ï lên.

Đến tập đoàn Mục thị, Đới Duy nhìn thấy Ôn Ngôn, thở dài nhẹ nhõm, nhìn qua thì có vẻ không sao, còn may không có việc gì, nêu không anh là thư ký gần Mục Đình Sâm nhát chắc chắc sẽ gánh cái nạn kia.

Tiến vào văn phòng, Mục Đình Sâm liền bận bịu, Ôn Ngôn cởi giày ra ngồi xếp bằng ở trêи ghế sofa xem tạp chí thời trang, thỉnh thoảng còn phải bị Mục Đình Sâm nhìn một chút, cơn giận anh còn sót lại chưa tiêu, sẽ không bạo phát, nhưng cũng không có sắc mặt tốt gì, tự nhiên ánh mắt nhìn cô cũng không ôn nhu, nhìn đến toàn thân côkhó chịu. Đọc truyện hay tại == TR UMtruyen. c o m ==

Thật vất vả đến lúc Mục Đình Sâm đi họp, cô lập tức cảm thấy giải phóng, gọi video cho Trần Mộng Dao: “Dao Dao, cậu không biết mình mới trải qua chuyện gì đâu, bây giờ mình còn có thể sống nói chuyện với cậu quá khó khăn rồi!”


Trần Mộng Dao ở công ty, ham muốn tám chuyện bị câu lên, lặng lẽ nhẹ nhàng trốn đến đầu bậc thang không có người: “Thế nào đây? Ai dám làm gì cậu? Mục Đình Sâm sao?”

Ôn Ngôn điên cuồng gật đầu: “Buổi sáng Thẩm Giới đến công ty tìm mình, hỏi mình số điện thoại của cậu, sau đó giữa trưa cùng ăn bữa cơm. Không nghĩ tới vợ anh ấy biết, ở công ty của mình mắng mỏ mình, cô ta còn biết chuyện quá khứ, chờ Thảm Giới đi, cô ta xông lên mở miệng liền mắng. Bây giò khẳng định người trong công ty đều đang nghị luận sau lưng mình, vậy thì thôi đi, cô ta lại còn dám chạy tới chỗ Mục Đình Sâm náo, Mục Đình Sâm trực tiếp đi tìm mình, bây giờ mình đang ở văn phòng của anh ấy… Làm mình sợ muốn chết.”

Trần Mộng Dao sợ ngây người: “Mình không nghe lầm chứ, vợ Thẩm Giới vì cậu và anh ấy ăn một bữa cơm, trực tiếp mắng chửi người? Dựa vào cái gì chứ? Ăn bữa cơm thì sao? Cậu không mắng lại sao? Nếu mình mà ở đấy, mình nhát định sẽ cho cô ta một trận! Coi như cậu và Thâm Giới đi cùng một chỗ, cũng là vì bạn bè đi? Bởi vì Mục Đình Sâm, về cơ bản cậu và Thẩm Giới đã không gặp lại, chỉ ăn bữa cơm thôi, dựa vào cái gì thế này, thật quá mức, Mục Đình Sâm không có làm gì cậu chứ?”

Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có, anh ấy vừa mới bắt đầu nỗi giận, mình liền giải thích rõ, tạm thời không có chuyện gì, nhưng không biết chừng anh ấy lại nổi điên lúc nào. Chuyện của mình và Thẩm Giới, chính là một cây gai trong lòng anh ấy, thời điểm không động vào thì tốt, đụng một cái liền đau muốn đòi mạng, đòi mạng anh ấy, cũng muốn mạng mình. Thật ra thì mình không có cãi nhau với vợ Thẩm Giới, không cần thiết, cô ta không cần mặt mũi, mình cần, phụ nữ chanh chua chửi đồng có gì tài? Mình mắt thể diện thì bỏ đi, nhưng ai cũng biết mình là Mục phu nhân, mặt mũi của Mục Đình Sâm đáng tiền hơn mình. Chỉ là không nghĩ tới cuối cùng Thẩm Giới cưới người phụ nữ như vậy.”

Trần Mộng Dao một câu nói trúng: “Đối với Thầm Giới mà nói, không cùng người yêu nhất cùng một chỗ, cưới ai cũng không quan trọng, người khác cam tâm thì nguyện là tốt rồi, chính anh ấy có vui vẻ hay không, không quan trọng. Còn không đều đo trong nhà anh ấy sắp xếp? Nhưng bây giờ xem ra, phụ nữ này thật không xứng với anh ấy, nhưng thôi quên đi, con cũng có rồi, chịu đựng qua đi, chỉ sợ không có cậu, mỗi ngày anh ấy còn sống là còn phải chịu đựng, haizz.”

Ôn Ngôn trầm mặc máy giây: “Mình không hi vọng quãng đời còn lại anh ấy đều bởi vì mình chịu đựng trôi qua như thế, mình đã yêu người khác, bây giờ mình sống rất tốt, anh ấy thế này, sẽ có vẻ như mình quá cô tâm vô phế. Người nhìn thoáng chút luôn tốt, quá khứ, sẽ theo gió bay đi, nắm trong lòng bàn tay có tác dụng gì đâu? Chẳng qua cũng chỉ dằn vặt chính mình mà thôi. Nếu anh ấy liên lạc lại cậu, cậu khuyên bảo anh ấy một chút đi, có mấy lời mình không tiện nói ở trước mặt anh ấy.


Mục Đình Sâm họp, mình ở công ty chờ anh ấy làm xong, cậu đi làm việc trước đi, tắt nhé.”

Video cúp máy, Ôn Ngôn thở hắt ra, lòng có chút loạn. Đời này của cô, dường như phụ mối tình thắm thiết của Thẩm Giới, nhưng Mục Đình Sâm cũng bảo vệ cô vài chục năm …

Biết được Ôn Ngôn bị chửi, đương nhiên Trần Mộng Dao ngồi không yên, quay đầu liền nói cho Thẩm Giới.

Trong nháy mắt Thẫm Giới nghe điện thoại xong nồi giận, anh nghĩ chất vấn người phụ nữ kia dựa vào cái gì làm như vậy, thậm chí anh nghĩ tới lập tức kết thúc đoạn hôn nhân này, nhưng nhìn cô con gái nhỏ đang chơi đùa bên cạnh, cuối cùng anh vẫn bắt lực lựa chọn trầm mặc. Đúng, vốn cũng không nên gặp lại, đều là suy nghĩ của anh quấy phá, ở cửa hàng gặp Ôn Ngôn về sau, anh liền đêm đêm không thể say giác.

Cuộc sống chính là như vậy, ban đầu mỗi người có thể sẽ cứng rắn chống lại, nhưng mỗi lần đến cuối cùng, đều sẽ bị động tiếp nhận sự sắp xếp của vận mệnh như vậy, vận mệnh sẽ không để ý bạn có muốn sống như thế hay không.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui