() viết tắt của “tinh thần phân liệt” nhưng dùng nhiều thì thành nghĩa tốt hơn, ý chỉ người đa tính cách, trăm biến vạn hóa.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng Ôn Ngỗn đã tỉnh rồi, Mục Đình Sâm vẫn còn ngủ say, cô rón rén rời giường đi tắm rửa, trong lòng có chút nhớ Tiểu Đoàn Tử, sau khi Tiểu Đoàn Tử được sinh ra, đây là lần đầu tiên cô mất ngủ cả đêm.
Lơ đãng tắm rửa xong ra ngoài, vừa mở cửa, cô giật nảy mình, không biết Mục Đình Sâm tỉnh lúc nào, đứng dựa vào giường phòng tắm!
Cô lấy lại bình tĩnh: “Tỉnh rồi? Thời gian còn sớm, nếu không…
chúng ta trở về một chuyến? Thay quần áo, cũng thuận tiện nhìn Tiểu Đoàn Tử xem, một đêm không trở về, em không yên lòng.”
Mục Đình Sâm gật đầu, đi trở về bên giường cởi áo choàng tắm, thay một thân quần áo, cô đưa tay buộc tóc, cầm quần áo của mình vào phòng tắm để thay, mới vừa rồi là thật sự bị hù dọa.
Lúc rời đi, Mục Đình Sâm cũng không có đến quây trả phòng, nói cách khác, khách sạn này cũng là thuộc về Mục gia.
Trở lại Mục trạch, vừa lúc gặp má Lưu đang cho Tiêu Đoàn Tử uống sữa, Ôn Ngôn trông thấy Tiểu Đoàn Tử, tâm tình tốt, nhận lấy đứa nhỏ từ tay của má Lưu: “Để con đi.”
Mục Đình Sâm không nói tiếng nào tiến vào phòng quần áo, má Lưu nhỏ giọng hỏi: “Đây là thế nào? Má nhìn thiếu gia có vẻ giỗng như không quá cao hứng? Không phải các con đi hưởng thụ thế giới hai người sao?”
Ôn Ngôn có chút buồn bực: “Đúng vậy, xảy ra chuyện nhỏ ngoài ý muốn, sau đó cứ như vậy… Con cũng không biết nên nói như thế nào. Không sao, má chăm sóc Tiểu Đoàn Tử cả đêm vắt vả rồi, thời gian còn sớm, đi nghỉ ngơi đi.”
Má Lưu không có hỏi nhiều, đứng dậy trở về phòng của mình.
Lúc Mục Đình Sâm từ phòng quần áo đi ra, một bên thắt cà vạt một bên đùa Tiểu Đoàn Tử: “Hôm nay dậy khá sớm, có muốn ngủ thêm không?”
Tiêu Đoàn Tử một bên ăn sữa, một bên nhìn anh chằm chằm, còn vươn tay tay nhỏ hướng anh. Anh tiến lên trước, Tiểu Đoàn Tử níu lấy vạt áo của anh kéo một cái, cà vạt anh vừa thắt lại bị tháo ra. Anh cũng không có tức giận, nhéo nhéo má À l HH. hi. ˆ ^ mêm của Tiêu Đoán Tử, đi sang một bên.
Ôn Ngôn nhịn không nổi: “Cần thiết không? Cũng không phải lỗi của em, anh đang giận cái gì? Ngoài miệng nói không sao, trong lòng lại khó chịu, ngụy quân tử…”
Mục Đình Sâm lườm cô một chút: “Anh có sao?”
Cô trầm trầm nói: “Có hay không trong lòng anh không biết sao? Em còn tưởng rằng cùng anh ra ngoài hẹn hò tươi đẹp đến mức nào, nhiều lãng mạn đến đâu, anh lại đập hết ảo tưởng trước đó của của em.”
Mục Đình Sâm lần nữa đi tới gần, đưa tay bưng kín lỗ tai Tiểu Đoàn Tử: “Anh cũng muốn sự hoàn hảo, bầu không khí lãng mạn, nhưng mà thân thể của em rất thành thật, bất kể anh làm thế nào, em một chút xíu phản ứng đều không có, cái này có thể nói rõ cái gì? Nói rõ em cũng không tâm tình cùng anh hẹn hò”
Ôn Ngôn lập tức cảm thấy mình oan uỗng muốn chết: “Còn không phải anh một mực mang cái mặt thối, em khẩn trương, nào có tâm tư nghĩ những thứ khác? Nói giống như em thật sự làm gì sai vậy, anh chính là không thể nói lý, lòng dạ hẹp hòi!
Sau khi em gặp Khương Nghiên Nghiên liền không đến mức khó chịu. Ngẫu nhiên gặp Thẩm Giới anh liền không cao hứng?”
Tiểu Đoàn Tử kháng nghị bỏ tay Mục Đình Sâm qua một bên, Mục Đình Sâm không có tiếp tục nói nữa: “Đút sữa xong thì xuống lầu ăn cơm đi, đợi chút nữa anh chở em tới công ty.”
Trêи đường đến công ty, Trần Mộng Dao không đúng lúc gửi tin nhắn cho Ôn Ngôn: “Tối hôm qua thế nào? Có kϊƈɦ thích lý tưởng yêu đương của cậu không?”
Ôn Ngôn thấy Mục Đình Sâm chuyên tâm lái xe, không có chú ý cô, cô nhanh chóng trả lời: “Ảo tưởng cái gì, hôm qua mình gặp Thẩm Giới, bị anh ấy nhìn thấy, một đêm đều bày ra cái mặt thối.”
Chú ý điểm của Trần Mộng Dao lập tức bị Thẩm Giới hấp dẫn đi: “Thắm Giới trở về? Thế mà anh ấy cũng không liên hệ với mình, thời đại học ba người chúng ta quan hệ tốt như vậy, mình đi tìm anh ấy tính sổ. Vị tổ tông kia của cậu phải dỗ cẩn thận rồi, lòng dạ hẹp hòi chết được.”
Ôn Ngôn nhìn Mục Đình Sâm một chút, trong lòng âm thầm đồng ý cách nói của Trần Mộng Dao, anh chính là tổ tông sống, động một chút liền nỗ tung kia!
Đến dưới lầu công ty, cô nói: “Em đi trước.”
Mục Đình Sâm đưa cho cô một hộp trang sức màu xanh: “Cho em, chuẩn bị cho tối hôm qua, còn không kịp đưa.”
Cô bĩu môi, nhận cái hộp nhỏ xuống xe, chờ Mục Đình Sâm lái xe đi xa, cô mới mở ra xem, là một sợi dây chuyền, người này, một cái tát một viên táo ngọt, khi thì tốt khi thì xấu, đem tỉnh phân diễn dịch đến phát huy vô cùng tỉnh tế.
Một bên khác, Sau khi Trần Mộng Dao biết được Thẩm Giới trở về, muốn đến tụ họp một chút, cộng thêm thêm thời tiết lạnh, cô lớn bụng lười nhác, thuận tiện lười biếng, nghỉ một ngày. Cô xông vào văn phòng Kính Thiếu Khanh làm bộ nói: “Kính tổng, hôm nay em có việc, xin phép nghỉ.”
Kính Thiếu Khanh luôn cảm thấy cô không có bị kìm nén hay chuyện gì đại loại: “Như em vậy thì có chuyện gì? Em có chuyện gì là anh không biết sao? Em xin nghỉ làm gì? Không thành thật khai báo khẳng định đi không được.”
Cô đi tới gần ngồi xuống đùi anh: “Thẩm Giới trở về, đã lâu không gặp mặt, tìm anh ấy đi ăn cùng một bữa cơm. Trước đây lúc đại học em anh ấy và Ôn Ngôn có quan hệ rất tốt, tam giác sắt đấy nha, thật vất vả anh ấy mới trở về, gặp mặt thì sao?
Cho nghỉ cái đi?”
Kính Thiếu Khanh nhíu mày: “Chính em đi gặp Thẩm Giới vậy thì thôi, cũng đừng muốn chết kéo theo Ôn Ngôn, bị Đình Sâm biết, lại xảy ra chuyện. Với lại… ung của em lớn như vậy, anh không yên lòng, muôn đi anh cùng đi với em.”
Trần Mộng Dao bất mãn nói: “Sao em lại không tiện? Em lúc này mới máy tháng liền không tiện? Theo anh nói như vậy, anh để những người phụ nữ mang thai sắp sinh con sống thê nào?
Bụng các cô ấy còn lớn hơn so với em. Huồng chỉ anh và Thắm Giới lại không quen, ở cùng một chỗ lúng túng trò truyện hả?
Đừng nhúng vào, chính em đi là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...