Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Lòng Ôn Ngôn mềm mại, hình như cuối cùng cô cũng có thể hiểu được tâm lý muốn có con gái của Mục Đình Sâm, thú vui nuôi con gái là cái mà người nuôi con trai không có được.

“Gạo nếp nhỏ, con đi đâu đó? Về chỗ bó nào!”

Cơ thể Ôn Ngôn cứng đờ, cô quay đầu nhìn, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Giới. Qua nhiều biến cố, hai bên vẫn như trước, chỉ là có vẻ tang thương do năm tháng đọng lại trêи mặt. Khi nghe thấy tiếng của anh, cô cũng hoảng sợ, tưởng rằng là người lạ có giọng nói tương đối giống, ai ngờ lại trùng hợp như thế…

“Anh… về nước từ khi nào đấy?” Sau khi im lặng ngắn ngủi, cô đứng dậy, bình tĩnh hỏi.

Thẩm Giới thở nhẹ một hơi, đi về phía trước ôm lấy cô bé: “Anh vừa về mấy ngày trước, về thăm người nhà, không ở đây lâu.

Trùng hợp quá, không ngờ anh lại gặp em ở đây, em đến đây cũng là vì mua đồ cho con à? Anh về gấp quá, không liên lạc với Dao Dao và em…”

Thẩm Giới biết cô có con… cô cũng biết anh đã cưới vợ sinh con.

Ôn Ngôn cười cười: “Em chờ người ta, đến đây nhìn thử thôi, Dao Dao đang dưỡng thai, nếu anh rảnh thì có thể hẹn cậu ấy ra gặp mặt. Đây là con anh à? Bao nhiêu tuổi rồi? Thật là đáng yêu”


Thẩm Giới nhìn cô bé trong ngực mình, vẻ mặt vẫn dịu dàng _ ` như trước: “Sắp mười một tháng rôi, biệt đi sớm, đã học được làm bậy, con em… hẳn là nhỏ hơn con anh máy tháng, anh biết hết…”

Lâu như thế rồi mà Ôn Ngôn vẫn không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra trước mặt Thẩm Giới, sau khi khách sáo qua loa, cô cũng chẳng biết phải nói chuyện tiếp như thế nào. Thầy cô không nói gì, Thầm Giới bèn nói: “Mục Đình Sâm đối xử với em rất tốt phải không? Anh có thể thấy được, may là tất cả đều tốt.”

Trong lòng Ôn Ngôn hơi chua xót, chua xót vì thanh xuân mắt đi bị chôn ở dòng thời gian dài, tình cảm từng có không về được, cho dù là làm bạn cũng không: “Ừm, anh ấy đối xử với em tốt lắm, chắc anh sống cũng tốt lắm phải không, con bé thật dễ thương.”

Thẩm Giới đang định nói nữa, một bóng người đi đến: “Thẩm Giới, bạn của anh à?”

Thấy một cô gái bỗng xuất hiện, Ôn Ngôn nhận ra người này là vợ của Thâm Giới, vội nói: “Bọn tôi là bạn thời đại học, vừa hay gặp được, bèn tán gẫu máy câu. Tôi còn có việc, tôi đi trước nhé!” Nói xong, cô cố ra vẻ bình tĩnh quay người bỏ đi, cô không muốn chuyện giữa hai người bọn họ bị vợ Thẳm Giới biết, không có người phụ nữ nào không ngại, cô chỉ hy vọng bây giờ tất cả mọi người đều sống tốt.

Nhìn bóng lưng cô đi, Thẩm Giới nhìn mãi thật lâu vẫn chưa dứt.

Người phụ nữ đứng một bên ôm đứa bé trong lòng anh: “Cô ấy là Ôn Ngôn phải không?”

Thẩm Giới hoàn hồn, gật đầu: “Ừ, sao em biết?”

Người phụ nữ cụp mắt, có tí khó chịu lướt qua đáy mắt: “Từ ánh mắt của anh đấy, cô ấy rất được, rất xinh đẹp, từ đó đến giờ ánh mắt của anh vẫn rất tinh, ngoại trừ cô ấy ra, anh không liếc nhìn người phụ nữ khác cái nào. Có lẽ em không nên đến sớm như thế này, hẳn là để hai người tán gẫu lâu thêm chút.”

Thẩm Giới nhíu mày: “Hai người bọn anh đã là quá khứ, em đừng khó chịu trong lòng, sau khi xong việc là chúng ta đi ngay, không cần đâu nhé.”

Người phụ nữ giương mắt nhìn anh: “Em không có khó chịu, anh mới là người khó chịu, người phụ nữ mình thích đứng trước mặt mà lại không thuộc về anh, anh chỉ có thể làm bạn bè, bạn học với người ta, nói chuyện mấy câu, chắc là khó chịu lăm?”

Thẩm Giới không nói gì, lập tức đi ngay, cuộc hôn nhân này không có tình yêu, lòng anh như tro tàn mới chấp nhận sự sắp xếp của gia đình, kết hôn sinh con, thậm chí anh còn qua loa với những chuyện vụn vặt của hôn nhân.

Người phụ nữ cũng ôm đứa bé đứng bất động tại chỗ, nhìn có vẻ chật vật, nhưng nhiều hơn là bất lực, cô biết mình không thể thay đổi vị trí của Ôn Ngôn trong lòng Thẩm Giới cả đời này, đây là chuyện thật đau thương, cho dù hai người đã có con với nhau.


Rời khỏi chợ, Ôn Ngôn thở phào một hơi, bị gió lạnh thổi qua, suy nghĩ của cô cũng rõ hơn. Đã đến giờ rồi, Mục Đình Sâm cũng đến.

Cô gửi tin cho anh biết cô đang đứng ở cổng chợ, không bao lâu sau, xe của anh dừng ở bên đường trước mặt cô. Cô mở cửa lên xe, hệ thống sưởi hơi cản lại cái giá lạnh bên ngoài, cô sửa sang lại tóc bị gió thổi theo cảm giác: “Chúng ta đi ăn cơm ở đâu?”

Không thây Mục Đình Sâm trả lời, cô quay đầu nhìn anh: “Anh sao thế?”

Anh nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, bình tĩnh hỏi: “Thẩm Giới về từ khi nào thế?”

Cô khẽ giật mình, bấy giờ mới phát hiện Thẩm Giới dẫn vợ con ở cách đây không xa, đang định đi, bị Mục Đình Sâm nhìn thấy rồi.

Cô bèn nói thẳng luôn: “Anh ấy nói là về nước thăm người nhà, vừa về không bao lâu, sẽ đi nhanh thôi. Ban nãy khi em đi dạo chợ đã gặp anh ấy, anh ấy dẫn vợ con theo, con của anh ấy rất đáng yêu, đã học đi được rồi.”

Mục Đình Sâm không nói nữa, lái xe đi về trước, không nhìn ra được vui buồn.

Trong lòng Ôn Ngôn hơi buồn bực, vốn là cô rất chờ mong ƈôи ȶɦịt “hẹn hò” tối nay, không ngờ lại xảy ra chuyện này, anh có tức giận không nhỉ? Cô muốn giải thích cái gì đó nhưng không biết phải nói như thế nào, hệt như là không có gì để giải thích cả.

Đến một cửa tiệm món Trung xa hoa, Mục Đình Sâm xuống xe, giao chìa khóa cho người giữ cửa: “Đi thôi.”


Ôn Ngôn cúi đầu đi theo sau lưng anh, rõ ràng là bầu không khí không ổn cho lắm. Sau khi vào nhà ăn, ngồi xuống rồi, anh đưa menu cho cô: “Em gọi món đi.”

Cô gọi bừa vài món, không có lòng nhìn kỹ menu. Sau khi không khí yên tĩnh một lúc, khi cô đang định mở miệng, Mục Đình Sâm nói từng chữ với cô: “Em đừng cảm thấy áp lực trong lòng, chỉ là bỗng gặp gỡ thôi, đâu phải cố ý gặp, anh không tức giận mà.”

Ôn Ngôn nhìn anh, không nói gì, anh đang nhắc khéo cô hạn chế đừng gặp Thẩm Giới nữa à? Miệng anh nói không tức giận, nhưng mặt mày nên giả cho giống chút chứ…

Bầu không khí quái dị vẫn tiếp tục cho đến khi tới khách sạn, vừa vào cửa, còn chưa bật đèn, Ôn Ngôn đã bị anh ép lên tường.

Cô hơi hoảng hốt, nhân lúc đầy anh thì nói: “Anh đừng như thé, thật sự là em và Thẩm Giới chỉ tình cờ gặp thôi, nếu không thì em cũng chả biết anh ấy về nước khi nào, rời khỏi khi nào, em cũng không định xuất hiện cùng lúc với anh ấy…”

Hơi thở của anh gần trong gang tấc: “Thế à? Tốt lắm, đừng nhắc lại chuyện này với anh.”

Dút lời, anh ôm cô đi về phía giường to trong phòng. Khi bị đặt lên giường, đầu Ôn Ngôn hơi mù mờ, cuộc hẹn mà cô chờ mong không phải thế này, lòng đầy vui mừng trước đó của cô đã tan thành mây khói vào lúc này rồi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui